Đám hồ bằng cẩu hữu biết Ngô Tam Xí livestream, cũng thấy tin tức đang hot hiện giờ, giễu cợt gã một phen. Ngô Tam Xí hồn nhiên không phác giác, chỉ khẩn cầu bọn họ hỗ trợ, quả thực cũng có người chịu giúp, kết quả phản hồi là kỹ thuật bên V bác tựa hồ có vấn đề, không thể xóa được tin hot đang nằm trên top đầu.
Gã thử bảo người xóa tin tóp hai thì được, top ba cũng được, thế nhưng cố tình top một lại không được.
Tâm Ngô Tam Xí lạnh ngắt, gã nghĩ, có khi nào có người cố ý muốn giữ tin này không chịu xóa vì muốn cười nhạo gã hay không...
Ngô Tam Xí hoảng hốt, cảm giác có người đang đùa giỡn mình, gã tức giận ném bay cái gối, sau đó tìm kiếm số điện thoại của Nghiêm Minh Nhân trong danh bạ.
Gã khẩn trương nuốt nước miếng, lau mồ hôi trán, sau khi nhấn nút gọi liền đi tới đi lui trong phòng, dáng vẻ đứng ngồi không yên, sợ Nghiêm Minh Nhân không chịu nghe điện thoại của mình.
Lúc nhận được điện thoại của Ngô Tam Xí, Nghiêm Minh Nhân đang cùng Tống Triết thảo luận vấn đề xây dựng trường tiểu học Hi Vọng, Tiêu Thiên ở bên cạnh hướng dẫn góp ý, khoảng thời gian này Nghiêm gia cùng Tiêu gia cùng thành lập một quỹ từ thiện chuyên dùng để làm việc từ thiện, Tống Triết cũng góp vào một số tiền lớn.
“Alo, ai vậy?” Nghiêm Minh Nhân nghe máy, tâm tư vẫn còn đặt trên chuyện trường tiểu học.
Ngô Tam Xí nghe thấy đối phương bắt máy thì thở phào, lập tức nói: “Tam thiếu, tôi là Ngô Tam Xí, là vầy, tôi có chuyện cần ngài hỗ trợ. Không biết bây giờ ngài có rãnh không?”
Nghiêm Minh Nhân theo bản năng nhíu mày: “Ngô Tam Xí? Là ai a?” Cậu căn bản không nhớ mình có biết người này hay không.
Ngô Tam Xí cầm khăn giấy lau hồ hôi, cho dù đối phương không thấy nhưng gã vẫn theo bản năng hơi khom người lộ ra tư thái nịnh nọt: “Tôi là Ngô Tam Xí thường xuyên tới K ca hát chung với ngài, lần trước ở Tiêu Kim Quật chúng ta còn cùng nhìn cô gái váy đỏ nhảy lầu.”
Nói với Minh Giai Nghiêm, Nghiêm Minh Nhân lập tức nhớ tới chuyện tên khốn lợi dụng chuyện cô gái nhảy lầu để livestream câu view, cậu lập tức lạnh mặt: “Không quen.” Nói xong liền cúp máy, còn kéo số Ngô Tam Xí vào danh sách đen.
Tống Triết ngẩng đầu liền thấy ánh mắt phừng phực lửa giận cùng dáng vẻ tức giận của Nghiêm Minh Nhân, liền thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”
Nghiêm Minh Nhân thở phì phì: “Tống Triết, cậu còn nhớ chuyện Minh Giai Nghiên không?”
Tống Triết gật đầu: “Dĩ nhiên là nhớ.” Cậu còn đang chờ xem kẻ đứng sau rốt cuộc muốn tung ra chiêu gì đây.
“Trong đám cùng tôi nhìn vụ nhảy lầu hôm đó có một người gọi là Ngô Tam Xí, gã này mất trí đến mức lôi chuyện này ra livestream, mấy hôm nay tôi bận quá nên chưa kịp chỉnh, kết quả gã còn tự mình tìm tới cửa cầu tôi hỗ trợ, đúng là cười muốn rụng răng.”
Tống Triết đi tới phòng bếp, thuận tiện lấy mấy chai sữa chua ném cho Nghiêm Minh Nhân một chai: “Mấy người như vậy để ý chi cho mệt, sớm muộn gì nghiệp báo cũng tới thôi.”
Nghiêm Minh Nhân mở bình sữa chua, ừng ực uống mấy hớp: “Đã quá! Ôi chao, không đúng, trước kia rõ ràng chỉ có uống bia mới khen đã. Sao giờ uống sữa chua mà cũng kêu đã như vậy a?”
Tiêu Thiên không uống ừng ực như Nghiêm Minh Nhân, uống xong còn liếm đi vệt sữa dính bên môi, không quản là ăn gì uống gì, cử chỉ lễ nghi vẫn luôn ưu nhã.
Tống Triết cười hì hì: “Như vậy không tốt sao? Cậu là nhóm 9x đầu tiên bắt đầu dưỡng sinh a, tôi còn chưa đưa trà cẩu kỷ cho cậu là may rồi!”
Nghiêm Minh Nhân giật mình, không khỏi rùng mình rồi chuyển ánh mắt về phía Tiêu Thiên: “Tiêu lão đại so với hai chúng ta còn lớn tuổi hơn, tôi cảm thấy ổng càng cần dưỡng sinh cùng bảo dưỡng hơn ấy.”
Tiêu Thiên híp mắt bỏ sữa chua lên bàn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nghiêm Minh Nhân, cậu vừa nói gì vậy? Tôi không nghe rõ! Lặp lại đi.”
Nghiêm Minh Nhân cảm nhận được một luồng áp lực vô hình công kích thẳng về phía mình, cậu cười hắc hắc ngây ngô, cầm sữa chua hớp vài ngụm lớn, giả ngu: “Tôi....tôi có nói gì à? À, là vầy! Tôi thấy Tiêu lão đại anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng tuấn mỹ vô song, diện mạo hệt như Phan An, cho dù là 7x thì vẫn có thể đồ sát tiểu thịt tươi 9x như tôi a.”
Tống Triết bị cậu nhóc giảo hoạt Nghiêm Minh Nhân này chọc cười bò, cười đến mức nằm soài ra sô pha, nước mắt cũng ứa ra, lửa giận vốn phừng phừng trong lòng Tiêu Thiên, thế nhưng nhìn thấy Tống Triết cười vui vẻ như vậy thì không khỏi tan biến, véo véo má Tống Triết, mềm nhũn: “Sao? Vui lắm à? Anh lớn lên giống 7x giống hả?”
Tống Triết cọ cọ vào người anh, kéo tay anh lắc lắc: “Nào có, trong lòng em anh vĩnh viễn chỉ mười tám tuổi thôi a!”
Cậu đưa tay nhéo mặt Tiêu Thiên, lán bóng lại dễ nhìn, không tìm thấy chút nếp nhăn nào, đường nét thâm thúy hệt như được điêu khắc, vô cùng tuấn mỹ.
Nhìn nhìn một hồi, Tống Triết liền nhào tới hôn một cái: “Bạn trai em đẹp trai quá đi.”
Lời này dỗ Tiêu Thiên vui vẻ, dè dặt ừ một tiếng rồi cúi đầu hôn một cái lên môi Tống Triết, thực ngọt, toàn là mùi sữa chua.
Nghiêm Minh Nhân tê liệt dựa vào ghế sô pha, không còn chút luyến tiếc nào nhìn hai người tú ân ái, mượn sữa chua tiêu sầu: “Đời người tịch mịch như tuyết a!”
Cậu mở di động, không muốn nhìn cặp cẩu nam nam sáp vào nhau cứ như chuẩn bị hôn hôn hít hít bên kia. Nghiêm Minh Nhân tiện tay nhấn vào V bác, lập tức nhìn thấy tin tức #App Thủy Quả - streamer sụp đổ hình tượng phú nhị đại# trên top một.
Có vẻ khá thú vị, Nghiêm Minh nhân liền click vào, sau đó liền thấy gương mặt Ngô Tam Xí.
Nghiêm Minh Nhân trợn mắt, xem đại khái một chút thì hiểu là Ngô Tam Xí ngụy tạo thân phận phú nhị đại livestream, sau khi bị lộ thì bị fan chán ghét.
Thật ra rất nhiều bình thường coi người giàu là kẻ thù, kiểu như vì sao mình thì nghèo như vậy mà họ lại có nhiều tiền như vậy. Vì thế khi hình tượng Ngô Tam Xíu sụp đổ, trừ bỏ fan cảm thấy bị lừa dối thì đại đa số là nhóm người cao ngạo thừa dịp đạp một cước.
Khó trách Ngô Tam Xí tìm cậu nhờ hỗ trợ, có lẽ là vì chuyện này đi!
Nghiêm Minh Nhân chán ghét bĩu môi, Ngô Tam Xí bị vậy là xứng đáng! Báo ứng mà Tống Triết nói có lẽ chính là cái này.
Cậu lật xem bình luận, đều là quấn chúng phẫn nộ, cứ như Ngô Tam Xí đã làm chuyện thương thiên hại lý vậy. Có người còn lôi chuyện Ngô Tam Xí livestream cô gái váy đỏ nhảy lầu trước đó ra, làm dân mạng lại dâng lên một trận mắng chửi giễu cợt mới.
Nghiêm Minh Nhân chậc chậc lắc đầu, lúc Ngô Tam Xí nói những lời như vậy, làm những chuyện như vậy với Minh Giai Nghiên, có lẽ gã không ngờ có một ngày mình phải trải nghiệm chuyện tương tự đi!
Nghiêm Minh Nhân nhìn một chút rồi thôi, không để tâm nữa.
“Tốt lắm, chúng ta tiếp tục thôi.”
Tống Triết ngáp một cái, liếc nhìn thời gian: “Vậy bàn thêm chút rồi đi ngủ.”
Nghiêm Minh Nhân liếc nhìn thời gian, nhìn Tống Triết đang ngáp, chính mình cũng nhịn không được ngáp một cái, quả nhiên ngáp có thể lây.
Nhớ năm đó cậu chính là tiểu vương tử cú đêm, không tới hai ba giờ sáng tuyệt đối sẽ không ngủ, thế nhưng sau khi chơi chung với Tống Triết thì bắt đầu dưỡng thành thói quen ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe.
Chẳng lẽ cậu già thật rồi sao?
“Gì đó? Sao biểu tình kinh hãi vậy?” Tống Triết nhíu mày, Nghiêm Minh Nhân rốt cuộc có bao giờ tự sờ mặt mình không vậy, dáng vẻ hoảng hoảng hốt hốt xen lẫn sợ hãi lo lắng nhìn rất khôi hài a!
Nghiêm Minh Nhân ưu sầu ngẩng lên một góc bốn mươi lăm độ nhìn Tống Triết: “Tống Triết, có phải tôi già rồi không?”
Tống Triết:...
Tiêu Thiên:...
Rốt cuộc cái người này đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?
“Già cái gì? Mặt căng như lòng trắng trứng lấy, đầy đặn biết bao nhiêu a! Được rồi, tôi thấy không nên thảo luận nữa, về nhà tắm rửa rồi ngủ nghỉ đi! Nếu không ngủ, tôi thấy não cậu sắp rớt ra luôn rồi!”
Nghiêm Minh Nhân hiếm khi không kháng nghị, ừ một tiếng rồi dọn dẹp đồ đạc về nhà ngủ cho đẹp.
Tống Triết cùng Tiêu Thiên liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ phì cười, cái thằng dở hơi này...
Nhiệt độ tin tức về Ngô Tam Xí trên V bác vẫn chưa hạ, rất nhanh đã có người moi ra thông tin của gã, bao gồm cả hoàn cảnh gia đình, bị xác nhận là con trai của một nhà giàu mới nổi, ở những nơi khác có thể miễn cưỡng gọi là phú nhị đại, thế nhưng ở đế đô này thì chẳng tính là gì với nhóm phú nhị đại bản xứ.