Chuyện huyên náo xôn xao, Tiêu Thiên thỉnh thoảng nghe trợ lý mình lắm mồm mới biết.
Tống Triết cười hì hì: "Vậy thì tốt rồi. Chỉ cần duy trì tình trạng này thì anh không khác gì người bình thường cả."
Tiêu Thiên xuyên qua mặt kính nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng mềm mại như những que kẹo bông trôi lững lờ hệt như tâm tình anh lúc này, vui vẻ thoải mái đến không nói nên lời: "Tống Triết, cám ơn em!"
"Cám ơn gì chứ, có phải anh em tốt không?"
Ánh mắt Tiêu Thiên tràn đầy ấm áp: "Ừm, là anh em tốt."
"Vậy thì được rồi, ai nha, không nói nữa, tôi ra ngoài kiếm gì ăn đây. Anh cũng ăn cơm đi!"
"Ừm!" Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Thiên mới phát giác hai người cư nhiên đã nói chuyện hơn một tiếng, có lâu như vậy sao? Sao anh không cảm thấy gì cả?
Nhìn tờ giấy lên kế hoạch nhân sinh vì mình mải mê tám chuyện điện thoại mà bị gió thổi bay đi, hoàn toàn phá sản, Tống Triết sờ sờ cằm, cảm thấy chính mình không cần xoắn xuýt vấn đề này, ăn ăn uống uống chơi game, đoán mệnh một chút, thuận tiện bắt quỷ, cuộc sống như vậy cũng rất tốt a!
Nghĩ vậy, Tống Triết lại khôi phục sức sống, hôm nay nóng quá nên cậu không muốn ra ngoài, trực tiếp tới phòng bếp nấu mì.
Ăn mì cay xé lưỡi phối hợp với thức uống lạnh, Tống Triết cảm thấy thoải mái tới ngây người. Cậu xoa miệng, cuộc sống loài heo thực sự quá thoải mái, việc gì cậu lại nghĩ luẩn quẩn muốn đi chịu tội chứ?
Đại khái là người quá thoải mái thường thích tìm kiếm chuyện kích thích, mọi người thường gọi là rảnh quá hóa ngu đi.
Sau khi cơm nước xong, Tống Triết vừa mới hớp một ngụm nước súc miệng thì nhận được điện thoại, là số lạ.
"Alo, ai vậy?"
"Alo, là Tống đại sư sao? Tôi là Trần Hữu Phúc, không biết ngài còn nhớ tôi không? Trước đó tôi bị nữ quỷ nhập vào người, ba tôi đã tìm cậu giải quyết." Giọng nam bên kia đầu dây thận trọng nói.
Trước nay trí nhớ của Tống Triết vẫn rất tốt, cộng thêm còn ghi chép lại những chuyện ly kỳ cổ quái mình gặp vào sổ, tự nhiên nhớ Trần đại gia thích câu lá đã câu một nữ quỷ về nhà, hại con trai mình bị quỷ nhập.
"Tôi nhớ, là con trai Trần đại gia đúng không, tìm tôi có chuyện gì?"
Trần Hữu Phúc nghe Tống Triết nói nhớ thì lập tức cao hứng: "Đại sư, tôi có chuyện cần nhờ cậu hỗ trợ, không biết bây giờ cậu có rảnh không?"
"Có, chúng ta gặp ở đâu?"
Trần Hữu Phúc lập tức nói ra địa điểm, chờ Tống Triết cúp máy mới lau mồ hôi trán, nhìn người nam biểu tình khẩn trương ở bên cạnh: "A Tài, đại sư nói lát nữa sẽ tới, nhất định sẽ giải quyết được vấn đề."
Người nam A Tài kia gật đầu một cái, biểu tình buồn bã.
"Ông đừng thấy đại sư trẻ tuổi mà xem thường, bản lĩnh thực sự rất lớn. Mới đầu tôi cũng không tin, sau đó bị ba tôi giáo dục một phen, thực sự không tin không được. Trên thế giới này thực sự có mấy thứ kia tồn tại."
Một giờ sau, Tống Triết lái xe tới điểm hẹn với Trần Hữu Phúc.
"Tống đại sư, ở đây!" Thấy Tống Triết tới, Trần Hữu Phúc vội vàng đứng dậy phất phất tay. Khách hàng trong tiệm nghe thấy ba chữ Tống đại sư liền tò mò nhìn qua, trong lòng thực buồn bực, tên người này thực kỳ quái, làm gì có ai tên Tống Đại Sư chứ?
Mới đầu nghe Trần Hữu Phúc nói Tống Triết Tống đại sư là người trẻ tuổi, hơn nữa còn có dáng dấp rất đẹp nên lúc gặp mặt, mặc dù có chút sửng sốt nhưng Lệ Vạn Tài vẫn nhanh chóng phản ứng. Hoặc nên nói là chuyện nhà làm anh thực sự mệt mỏi, cũng không quá để ý vị đại sư này là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần có thể giúp, bảo anh quỳ xuống gọi là tổ tông cũng được.
Tống Triết vừa đối mặt với Lệ Vạn Tài liền nhìn ra không đúng, xúi quẩy không ngừng, hắc khí quấn thân, có người nhìn anh không vừa mắt nên ra tay độc ác muốn dày vò một phen. Nhìn diện mạo thì cung tử nữ không chỉ khô héo mà còn có vết nứt, sẽ không có con cái, cho dù mang thai cũng rất dễ sinh non, cho dù có con thì cũng sẽ mất sớm. Sống mũi cao thẳng, chóp mũi có thịt, thoạt nhìn là người có tài vận, thế nhưng gần nhất lại liên tục gặp xúi quẩy, tiền tài thâm hụt, hiển nhiên không đúng.
Trần Hữu Phúc thấy Tống Triết chỉ liếc nhìn Lệ Vạn Tài một cái rồi không nói gì, có chút thấp thỏm đẩy Lệ Vạn Tài: "Mau kể lại chuyện phát sinh gần nhất đi, để đại sư hỗ trợ."
Lệ Vạn Tài vuốt mặt, thần sắc mệt mỏi: "Chuyện phát sinh cách đây không lâu..."
Một tuần trước, Lệ Vạn Tài mới mua xe mới nên chở vợ con đi một vòng xem có tính năng gì mới mẻ. Sau khi về tới nhà, vợ cùng đứa con xuống xe trước, anh lái xe tới gara.
Gara này anh rất quen thuộc, thế nhưng cố tình lúc de xe lại đụng phải đứa con trai chạy vào gara nhặt đồ từ khi nào, cán thẳng qua người đứa trẻ.
Vợ anh kinh hãi thét chói tai rồi ngất xỉu, mà Lệ Vạn Tài thì hoảng hốt từ trên xe lao xuống, con trai đã không còn hô hấp.
Hai vợ chồng cực kỳ bi thương, vợ vì thương con mà cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, lần nọ không để ý từ trên cầu thang ngã xuống, sảy thai. Lúc này bọn họ mới là có thai, chỉ mới hơn một tháng.
Liên tiếp mất đi hai đứa con mang tới đả kích nặng nề làm một người đàn ông chính chắn như Lệ Vạn Tài cũng sắp chịu hết nổi, vợ thì ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn mắc chứng trầm cảm, mà cha mẹ Lệ Vạn Tài khi biết tin dữ này cũng chấn động tới mức đột quỵ phải nhập viện.
Cùng lúc đó, nghiệp vụ công ty liên tiếp xảy ra vấn đề, không ít khách hàng hủy hợp đồng, sản phẩm đang yên đang lành bị nói là có vấn đề, thực sự làm Lệ Vạn Tài bể đầu sứt trán, thậm chí hoài nghi có người nào đó đứng sau chỉnh mình. Bằng không cuộc sống vốn đang êm đẹp sao lại biến thành như vậy.
"Đại sư, cậu nói xem tôi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Gara nhà tôi lớn như vậy, tôi ra ra vào vào mỗi ngày cũng hơn trăm lần, thế nhưng tự dưng lại bất ngờ xảy ra chuyện. Tôi không thể nào tin tưởng đây là sự thật." Nói tới đây, hốc mắt Lệ Vạn Tài nhịn không được đỏ ửng, con trai anh mất đi, đứa nhỏ chưa kịp chào đời cũng không còn, bảo anh làm sao tiếp nhận sự thật này đây.
Trần Hữu Phúc đã nghe Lệ Vạn Tài nói qua trước đó, hiện giờ nghe lại cũng thổn thức không thôi: "Tống đại sư, cậu xem thử xem bạn tôi có phải đã trêu chọc trúng thứ gì đó không sạch sẽ không?" Liên tiếp gặp chuyện như vậy cũng quá quỷ dị đi.
Tống Triết gõ gõ ngón tay: "Quả thật có vấn đề, từ diện mạo của anh thì hẳn là cơm áo không lo, con cháu đầy cả sảnh đường chứ không phải cung tử nữ có vết nứt dẫn đến tuyệt tự không con như bây giờ. Có người đã động tay động chân làm tướng mạo anh thay đổi."
Lệ Vạn Tài kinh ngạc: "Đại sư, thật sự có người hại tôi sao?"
Tống Triết liếc nhìn mi tâm Lệ Vạn Tài, xuất hiện đều là hình ảnh người nhà anh gặp chuyện: "Tôi mới tới nhà anh xem một chút, được không?"
Lệ Vạn Tài nghiến răng: "Dĩ nhiên là được rồi, đại sư, cậu nhất định phải giúp tôi tìm ra người kia." Hôm nay anh tìm tới Tống Triết kỳ thực chỉ muốn thử vận may một chút, xem xem là có người hại mình hay thực sự chỉ là bản thân xui xẻo. Không ngờ, đại sư chỉ vừa liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.
Trần Hữu Phúc cũng kích động: "Tôi nói mà, có đại sư thì khẳng định không có vấn đề. Đi thôi, mau về nhà ông."
Lệ Vạn Tài lái xe chở Tống Triết cùng Trần Hữu Phúc về nhà, vừa vào nhà, Tống Triết liền dò xét xung quanh một phen, trong nhà có sát khí lẩn quẩn nhưng Tống Triết lại không tìm được ngọn nguồn, có chút không đúng.
Cậu lòng vòng trước nhà sau nhà một hồi lâu, bấm ngón tay tính toán một chút mới hiểu ra, liền nhìn qua Lệ Vạn Tài khẩn trương ở bên cạnh hỏi: "Mộ phần tổ tiên anh ở đâu?"
Mặc dù không rõ vì sao Tống Triết lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn lập tức đáp là ở dưới quê, lái xe thì khoảng bốn tiếng.
"Đã bao lâu rồi anh không về viếng mộ rồi?"
Lệ Vạn Tài suy nghĩ một chút: "Vốn định thanh minh năm nay sẽ về một chuyến nhưng có nhiều chuyện bận rộn quá nên quên mất. Đến giờ vẫn chưa về tảo mộ, tôi và vợ định trùng cửu sẽ về." Nói xong, Lệ Vạn Tài trợn trừng mắt: "Đại sư, chẳng lẽ là mộ tổ tiên tôi xảy ra vấn đề?"
Tống Triết dẫn đầu đi ra ngoài: "Rất có thể, vì thế phải quay về quê anh xem thử."
"Được được được!"
Lệ Vạn Tài vội vàng chạy theo, trong lòng không ngừng mắng chửi, kẻ thần kinh kia cư nhiên động tới mộ tổ tiên để hại anh?
Chờ nhóm ba người về tới quê Lệ Vạn Tài thì đã hơn sáu giờ chiều, mặc dù lo lắng chuyện mộ tổ tiên nhưng thấy sắc trời đã tối, bọn họ cũng đói nên đề nghị: "Đại sư, đi đường dài như vậy cậu cũng mệt rồi, không bằng tối nay chúng ta nghỉ lại đây trước, ngày mai rồi ra xem mộ, được không?"
Tống Triết gật đầu: "Vậy cũng được, không gấp."
Ba người vội vội vàng vàng đi một đường thực sự cũng mệt mỏi, vì thế liền tranh thủ nghỉ ngơi một chút rồi mới ra ngoài tìm tiệm cơm. Chẳng qua đây chỉ là địa phương nhỏ, không có tiệm cơm, chỉ có một quầy thức ăn vặt, phải ra ngoài trấn mới có.
Lệ Vạn Tài ngượng ngùng không dám để Tống Triết đi xa, liền nấu mì cho cậu ăn.
Ở dưới quê mặc dù có nhà nhưng đã lâu rồi không nấu nướng, phòng bếp phủ đầy bụi. Ngay lúc này, chị Lý nhà bên đi làm ruộng quay về, thấy nhà Lệ Vạn Tài mở cửa thì đi qua xem một chút, thấy Lệ Vạn Tài thì cười nói: "Tôi còn tưởng có trộm, không ngờ là cậu về, vợ con cậu không về cùng à?"
Nói tới vợ và con, sắc mặt Lệ Vạn Tài có chút ảm đạm: "Không có, vừa vặn về nhà giải quyết chút chuyện thôi. Đúng rồi chị Lý, tôi có dẫn bạn về nhưng gần đây không có tiệm cơm, tôi mua chút thức ăn về rồi nhờ chị nấu giùm được không?"
Chị Lý nhiệt tình nói: "Khách sáo cái gì? Cậu cứ qua bên nhà là được rồi, mua thức ăn làm chi."
"Không không không, sao có thể để chị tốn kém được." Nói xong, Lệ Vạn Tài vội vàng chạy đi mua thức ăn, để Trần Hữu Phúc ở lại bồi Tống Triết.
Trần Hữu Phúc cảm thấy có chút nhàm chán, ở dưới quê này ngay cả mạng mẽo cũng chẳng có, liền mở miệng nói: "Đại sư, hay là chúng ta ra ngoài dạo chút đi, cứ ngây ngô ở đây chán quá."
Tống Triết không có ý kiến: "Ừm!"
Nông thôn không thể so với thành phố, thế nhưng bầu không khí rất trong lành, gió đêm cũng đặc biệt mát mẻ.
Hai người tùy ý dạo chơi, Tống Triết thỉnh thoảng cũng ngắt mấy đóa hoa dại thưởng thức, Trần Hữu Phúc câu có câu không trò chuyện, lúc đi ngang qua cửa một nhà nọ thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con, kèm theo đó là giọng người lớn tuổi nói tiếng địa phương.
Tống Triết hơi khựng một chút rồi tiếp tục đi tới trước, chuyện nhà người ta, không thể xen vào.
Ngay lúc này cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa chạy ra: "Có ai không, có ai không, Lão Uông nhà tôi xảy ra chuyện rồi." Đi theo phía sau bà là một đứa trẻ, nó cũng đang khóc nức nở.
Xuyên qua khoảng sân Tống Triết nhìn thấy người nam gọi là Lão Uông kia, đại khái hơn bốn mươi tuổi, nằm dưới đất, tay chân xoắn lại, người bình thường tới tuổi này thực sự không thể nào dẻo dai được như vậy.
Quan trọng nhất là Tống Triết loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một con hắc xà trong thân thể ông ta.
Hàng xóm xung quanh bị tiếng la hét của người nữ trung niên kia kéo tới, thấy dáng vẻ Lão Uông thì hoảng sợ: "Có phải Lão Uông trêu chọc thứ không sạch sẽ gì không, mau tìm bà đồng tới xem đi."
Vợ Lão Uông khóc: "Chúng ta đã tìm rồi, vô dụng, làm sao bây giờ a?"
Trần Hữu Phúc tò mò ngó dáo dác, sau đó kéo kéo áo Tống Triết: "Đại sư, cậu xem thử xem có thể giải quyết không?"
Tống Triết gật đầu, ban đầu cậu nghĩ là nhà này có tranh cãi mâu thuẫn gì đó nên không muốn xen vào, hiện giờ nhìn một cái liền biết tình huống không đúng.
Tống Triết cùng Trần Hữu Phúc vốn lạ mặt, có không ít dân bản xứ chú ý tới bọn họ, người bên cạnh nghe thấy họ nói chuyện liền kinh ngạc: "Cậu bé, cậu nói cậu có thể giải quyết à? Mới bao tuổi đâu, đừng có huênh hoang khoác lác như vậy!"
Hai cậu nhóc này vừa nhìn đã biết là người thành phố, dáng dấp dễ nhìn như vậy, ăn mặc lại mô đen. Bọn họ mà biết mấy thứ này á, đúng là cười rụng răng.
Tống Triết cười híp mắt: "Có phải mạnh miệng hay không, cô dì chú bác cứ nhìn thì biết."
Trần Hữu Phúc hừ lạnh: "Tống đại sư của chúng ta ra tay một cái thì biết được hay không ngay."
Tống Triết bước tới, liếc nhìn Lão Uông, người này nhắm mắt, biểu tình kỳ quái, tay chân hệt như bông vải xoắn lại, Tống Triết bảo Trần Hữu Phúc xua đám người ra xa một chút rồi lấy ra lá bùa, cắn bể ngón tay vẽ vài nét, sau đó nhanh tay lẹ mắt dán vào trán Lão Uông.
Bùa vừa dán lên, Lão Uông lập tức mở mắt, con ngươi có đồng tử thẳng đứng như loài rắn, ông há miệng, dữ tợn thè lưỡi, thậm chí còn có chút lệ khí.
Người xung quanh thấy một màn này thì hoảng sợ rối rít lùi về sau, vợ cùng cha mẹ Lão Uông cũng nhịn không được lảo đảo, vợ Lão Uông che chở đứa con liên tục lùi lại, sợ dọa đứa nhỏ.
Lão Uông bị lá bùa cố định, căn bản không thể nhúc nhích, Tống Triết ở bên cạnh vừa đọc chú ngữ vừa thu phát linh khí bức hắc xà rời khỏi cơ thể Lão Uông.
Hắc xà rất lớn, ước chừng dài hơn mười mét, thân mình to như bắp tay người, nó lăn lộn trên không trung, đôi xà đồng âm lãnh đáng sợ, đám người vây xem hoảng sợ bỏ chạy mất dạng.
Trần Hữu Phúc cũng bị dọa tới run lẩy bẩy, má ơi, con rắn này sao lại lớn như vậy a?
...*...