[cáo] thưởng minigame 14.1.2020
******
Tống Triết mang mỹ phẩm dưỡng da của Xu Lệ về nhà, Tiểu Ưu dĩ nhiên giơ hai tay hai chân đồng ý, cho dù Tống Triết không mang đi thì sớm muộn gì cô cũng vứt bỏ mấy thứ này, thứ đồ chơi hại người này, cô còn giữ lại làm chi nữa chứ?
Sau khi cầm về nhà, Tống Triết tập trung linh lực ở mắt, yên lặng nhìn lọ mỹ phẩm, rất nhanh có bức họa xuất hiện trước mắt cậu.
Một đôi tay có chút thực thể bỏ từng lọ mỹ phẩm vào trong hộp, Tống Triết không thấy rõ tướng mạo, thế nhưng cậu nhìn thấy cách đó không xa có một người nam đang hỗ trợ, người nọ thoạt nhìn chỉ mới ba mươi, dáng dấp khá ra dạng người.
Khoan đã, người nam này thoạt nhìn có chút quen mắt?
Hình ảnh chỉ chột lóe qua một chút, thế nhưng Tống Triết cảm thấy mình đã chộp được nhân vật mấu chốt.
Người nam này thật sự đã từng gặp qua ở đâu đó, thế nhưng cậu không thể nào nhớ ra được.
Tống Triết nhịn không được quấn quấn bứt bứt mấy cọng tóc, chuyện này thực sự phiền não, sao cậu lại không nhớ ra được người kia là ai chứ? Giận nha!
Tiêu Thiên thấy vậy vội vàng nắm lấy tay cậu, thực đau lòng nói: “Em làm sao vậy? Xem tóc trên tay em kìa, em không đau à?”
Lòng bàn tay trắng nõn nắm vài cọng tóc bị gắng gượng bứt đứt, Tống Triết bận tâm tới người nọ nên một chút cảm giác cũng không có. Cậu lầm bầm: “Lão Tiêu, nếu anh có thể thấy như em thì tốt rồi, em nhớ không ra nhưng phỏng chừng anh có thể nhớ ra người đó là ai a.”
Tiêu Thiên cúi đầu hôn một cái trên đôi môi mỏng hồng hồng của Tống Triết: “Ngốc, nhớ không nổi sao không biết tìm người khác hỗ trợ? Tự bứt tóc mình có lợi ích gì đâu chứ. Em còn nhớ tướng mạo người đó không? Anh tìm bên cảnh sát hỗ trợ vẽ lại, đến khi đó không phải sẽ biết dáng dấp người đó thế nào rồi sao?”
Ánh mắt Tống Triết sáng bừng, ôm cổ Tiêu Thiên vui sướng nói: “Một lời đánh thức người trong mộng a, lão Tiêu, sao anh lại lợi hại như vậy a?” Cậu bẹp một cái hôn một ngụm lên đường nét rõ ràng trên mặt Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nghiêng đầu bắt lấy cái miệng nhỏ hồng nhạt kia, hôn sâu một cái, khí tức ngọt lịm đan xen, nồng nàn thơm ngát.
Nụ hôn kết thúc, khí tức triền miên quấn quít, Tống Triết hơi hé mắt, con ngươi tràn đầy hơi nước chọc người ta trìu mến.
“Ăn cơm trước đã, cơm nước xong rồi làm việc.” Tiêu Thiên xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Buổi tối em muốn ăn gì?”
Tống Triết suy nghĩ một chút: “Ăn mì đi, đơn giản một chút.”
“Được!”
Tiêu Thiên quấn tạp dề đi vào phòng bếp, Tống Triết cầm điện thoại gọi cho Dương Lâm Tây: “Alo, Dương Lâm Tây, tôi hỏi chút, gần nhất có chuyện mỹ phẩm dưỡng da Xu Lệ, anh biết không?”
Dương Lâm Tây xoa trán hút thuốc, làn khói mờ ảo lượn lờ trong phòng làm việc, hơn mười vị cảnh sát cũng đang ngồi trong phòng tăng ca, anh đi ra ngoài nói:“Biết, trong cục giao chuyện này cho tôi xử lý. Sao vậy? Chẳng lẽ có liên quan tới tà môn ngoại đạo à?”
Trong lòng Dương Lâm Tây lộp bộp, nói ra thì Tống Triết chủ động gọi điện cho anh tựa hồ đều vì các vụ án không bình thường, tỷ như lần đầu gặp mặt là vụ án anh nhi, lần thứ hai là sự kiện Tùng Vận Thôn, vậy lần thứ ba này không phải cũng là có kẻ kỳ quái nào đó đang giở trò quỷ đi?
Tống Triết thở dài: “Không hổ là cảnh sát, không sai, hôm nay tôi gặp một nữ sinh dùng mỹ phẩm dưỡng da Xu Lệ, thứ kia quả thực có vấn đề.”
Dương Lâm Tây thực sự không biết có nên nói một câu MMP hay không: “Tên thần kia kia cư nhiên làm ra chuyện như vậy? Mẹ nó!” Dương Lâm Tây nhịn không được văng tục, mấy hôm nay người báo án xuất hiện khắp nơi, vừa cởi khẩu trang ra thì ngay cả Dương Lâm tây còn hoài nghi nhân sinh chứ nói chi là nội tâm đau đớn của những người phải chịu đựng gương mặt đó.
“Tống Triết, tình huống bên cậu thế nào?”
Tống Triết nói: “Anh nói trước đi, anh có tìm được người sản xuất loại mỹ phẩm dưỡng da đó chưa?”
Nói tới đây Dương Lâm Tây liền đau đầu: “Vẫn chưa, tài liệu nghiên cứu chứng nhận kia đều là giả, tôi nghi trong đám này có một tay hacker có kỹ thuật rất cao, có thể thần không biết quỷ không hay làm giả thông tin cực kỳ hoàn mỹ. Bọn tôi điều tra hướng phát ra thì tra được một công ty chuyển phát không biết tên. Tra xét công ty chuyển phát thì phát hiện công ty này cũng có vấn đề, tư liệu pháp nhân cũng là giả, tình huống tương tự như công ty Xu Lệ. Tôi hoài nghi hai công ty này kỳ thực chỉ là một.”
Tống Triết lạnh nhạt nói: “Lá gan của người này đúng là lớn thật! Sớm đã chuẩn bị sẵn toàn diện, hạ ra một màn lớn như vậy.”
Dương Lâm Tây hít sâu một hơi thuốc lá, khói mù từ mũi anh bay ra, anh nói: “Tống triết, cậu nói xem bên cậu có tin gì rồi?”
Tống Triết thản nhiên nói: “Bên trong những sản phẩm dưỡng da này có chứa một thứ có thể hấp thu tinh khí người. Những người nữ kia bị mất đi bào thai, cơ năng thân thể thoái hóa, gương mặt bị hủy cũng vì tinh khí bị hút đi. Dương Lâm Tây, anh phải thông báo cho bọn họ biết, những lọ mỹ phẩm kia tuyệt đối không thể vứt bỏ, bọn họ phải bảo vệ tốt các lọ mỹ phẩm đó. Như vậy tôi mới có khả năng giúp bọn họ, nếu ném mất thì tinh khí không thể nào quay lại được.”
Dương Lâm Tây vội vàng nói: “Chết tiệt, người báo án với cảnh sát thì có giữ lại làm vật chứng, thế nhưng số lượng không báo án hoặc tức giận vứt bỏ rồi báo án cũng không ít.”
Tống Triết lập tức nói: “Không quản dùng phương pháp gì, anh phải báo cho những người mua sản phẩm dưỡng da kia giữ lại, như vậy tôi mới có cơ hội trị liệu.”
Dương Lâm Tây cũng gấp gáp không thôi, ngay cả thuốc cũng không thèm để ý: “Được được, cậu chờ tôi, tôi lập tức tìm cục trưởng phát thông báo lên Tv cùng trên mạng. Đúng rồi, Tống Triết, đến khi đó cậu làm sao cứu bọn họ?”
“Cái này anh không cần để ý đâu, anh chỉ cần bảo bọn họ mang lọ mỹ phẩm tới cục cảnh sát là được, giống như lần ở Tùng Vận Thôn ấy, tôi tự có biện pháp. Thế nhưng anh nhớ phải nói rõ, chỉ có thể khôi phục được một phần chứ không phải toàn bộ, bởi vì tinh khí lưu trữ trong lọ không phải quá nhiều. Ước chừng một phần ba tới một nửa thôi. Thế nhưng chuyện tinh khí này anh phải chú ý không tiết lộ thông tin ra ngoài để tránh dẫn tới khủng hoảng.”
Dương Lâm Tây lập tức nói: “Cậu yên tâm, cũng giống như lần trước, tôi tuyệt đối sẽ giữ miệng kín như bưng.”
Sau khi cúp máy, Dương Lâm Tây vội vàng tới phòng làm việc của cục trưởng, Lưu Nhất Minh từ trong văn phòng đi ra, miệng ngậm thuốc lá, vốn định tìm Dương Lâm Tây nói chuyện một chút, thế nhưng nhìn dáng vẻ gấp rút của Dương Lâm Tây sau khi cúp điện thoại, Lưu Nhất Minh không khỏi dừng bước, một bóng người chợt hiện lên trong đầu.
Chẳng lẽ là Tống Triết gọi điện tới?
Lưu Nhất Minh không biết chính mình lúc này có cảm giác gì, nhìn bóng lưng Dương Lâm Tây, anh hít sâu một hơi thuốc lá, vận khí tên nhóc này sao lại tốt như vậy chứ!
Trong phòng làm việc của cục trưởng, Dương Lâm Tây thở hồng hộc nói rõ mục đích của mình, chuyện Tùng Vận Thôn lần trước cục trưởng cũng biết nội tình, Tiêu thị sớm đã gọi tới nên cục trưởng vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt với Tống Triết. Nói đến cùng thì bọn họ vẫn thực cám ơn Tống Triết, nếu không với phương pháp phá án bình thường của bọn họ, chuyện Tùng Vận Thôn căn bản không giải quyết được.
Mà bọn họ cũng nhờ sự kiện này mà được trung ương khen thưởng, có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ.
Vì thế khi Dương Lâm Tây nói sự kiện mỹ phẩm dưỡng da lần này rất có thể là có vài kẻ giở trò, hơn nữa phương pháp phá án bình thường không có cách nào giải quyết, cục trưởng liền trực tiếp hỏi: “Là Tống Triết nói cho cậu biết à?”
Dương Lâm Tây do dự một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy, Tống Triết nói bảo người bị hại mang sản phẩm dưỡng da tới cục, cậu ta có thể giúp hồi phục một chút, nhiều hơn thì không được.
Dương Lâm Tây cho rằng cục trưởng sẽ hỏi kĩ càng hơn, không ngờ đối phương trực tiếp gật đầu: “Được, tôi lập tức liên hệ đài truyền hình cùng V bác, chuyện này cậu phải xử lý thật tốt, có vấn đề gì cứ trực tiếp tới tìm tôi.”
“Vâng, cám ơn cục trưởng!”
Dương Lâm Tây mím môi, lại vội vàng chạy về phòng làm việc.
Tối hôm đó, cục cảnh sát đế đô ban bố một thông báo, sau khi trải qua nhiều ngày cố gắng, người bị hại vì đã sử dụng mỹ phẩm Xu Lệ có thể mang mỹ phẩm tới cục cảnh sát, bọn họ có nhân viên chuyên nghiệp có thể khám và chữa trị. Nếu là người bị hại đã ném mất sản phẩm thì thật xin lỗi, chỉ sợ không có cách nào chữa trị. Bởi vì mỹ phẩm Xu Lệ chính là môi giới cực kỳ quan trọng, chỉ có sản phẩm mà chính người bị hại đã sử dụng mới có tác dụng, dùng của người khác cũng vô ích. Cuối cùng xin các vị lưu ý, lần chữa trị này không thể khôi phục dáng vẻ cùng chức năng cơ thể được như lúc ban đầu, chỉ tốt hơn hiện trạng bây giờ mà thôi. Thời gian chữa trị bắt đầu từ ngày mai đến khi tất cả người bị hại được chữa trị hết mới kết thúc, thời gian từ 8:00-11:00, 12:00-17:00, 18:00-21:00.
Tin tức vừa ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả bác sĩ cũng nói không thể trị, ngay cả chuyên gia cũng nói bên trong có dược phẩm không rõ nguồn gốc, cục cảnh sát đế đô làm sao có biện pháp cơ chứ? Mặc dù nói là không thể khôi phục dáng vẻ như trước nhưng ít nhất vẫn tốt hơn bây giờ. Thế nhưng, vì sao người không có mỹ phẩm lại không thể trị liệu?
Những người bị hại đã đập vỡ mỹ phẩm luống cuống mắng chửi cục cảnh sát vì sao không chịu nói sớm.
Không ít người gọi điện hỏi ý kiến, cảnh sát viên tiếp điện thoại cũng luống cuống tay chân.
Không ít người nửa tin nửa ngờ, thế nhưng người đế đô cũng rối rít thử một phen, dù sao cũng là thông báo của cục cảnh sát, không có khả năng là giả.
Cũng có không ít người có địa vị gọi điện cho cục trưởng, cục trưởng đỉnh áp lực cực lớn, chỉ nói bên bọn họ thực sự tìm được người có thể giải quyết, chỉ là bối cảnh đối phương rất cứng, chỉ làm vì muốn hành thiện, tình huống căn bản thế nào ông cũng không rõ. Thế nhưng chắc chắn sẽ không để mọi người thất vọng.
Lúc Tống Triết lướt V bác cũng nhìn thấy tin tức.
Đối với những người đã vứt bỏ mỹ phẩm Xu Lệ, Tống Triết tạm thời không biết làm thế nào giải quyết, dù sao thì thứ tinh khí này nếu không còn thì rất khó tìm lại. cậu không có khả năng rút tinh khí của người này truyền cho người kia.
Tiêu Thiên nói: “Tống Tống, mì xong rồi, qua ăn nè.”
Tống Triết đáp một tiếp: “Ừm, em qua ngay!”
Ngồi xuống bàn ăn, cậu kể lại chuyện vừa rồi với Tiêu Thiên, có chút khổ sở: “Phải làm thế nào với những người không có mỹ phẩm bây giờ? Em sợ đến khi đó sẽ ồn ào, chuyện đó rất phiền toái. Em sợ mình có tâm tốt nhưng lại làm hỏng chuyện.”
Tiêu Thiên gắp một viên tôm chiên cho Tống Triết, trầm giọng nói: “Tống Tống, em đã làm rất tốt rồi! Thế nhưng trên thế gian này không có chuyện thập toàn thập mỹ như vậy, em đã giúp được rất nhiều người, còn một số ít còn lại thì thật sự không có cách nào ra sức thì cũng không thể bắt em gánh vác trách nhiệm. Số đó cứ để cảnh sát xử lý, em chỉ cần làm việc của mình là tốt rồi.”
.[].