Lúc nhận được điện thoại của Tống Triết, Dương Lâm Tây vẫn đang cố gắng điều tra danh sách khách hàng. Anh đã bảo người kiểm tra số người mất tích gần đây, thế nhưng không có ai phù hợp.
Đồng thời cũng điều tra số khách hành đã mua chiếc nón kia, bởi vì loại nón này nam nữ đều dùng được nên anh cùng Lưu Nhất Minh sợ khách hàng nữ mua về cho chồng hoặc bạn trai mình nên căn bản đều điều tra hết. Lượng công việc rất lớn, cũng không có cách nào, hiện giờ bọn họ chỉ có đầu mối này có thể điều tra mà thôi.
“Alo, Tống Triết, cậu có tin tức gì sao?” Mấy ngày nay Dương Lâm Tây điều tra mỏi cả mắt, lúc nhận được điện thoại của Tống Triết thì trong lòng khó tránh vui sướng, anh cảm thấy lần nào Tống Triết cũng mang tới kinh ngạc cho mình.
Tống Triết dò hỏi: “Vụ án phanh thây kia có tiến triển gì không?”
Dương Lâm Tây cười khổ: “Vẫn chưa! Không có chút manh mối nào cả!” Đây là vụ án khó giải thích nhất trong cuộc đời làm cảnh sát của anh.
“Cái nón mà tôi nói với anh trước đó có tra được gì không?”
Dương Lâm Tây liếc nhìn tư liệu trước mắt, xoa xoa huyệt thái dương: “Số lượng khách hàng quá nhiều, vẫn còn đang kiểm tra, hiện giờ vẫn chưa tìm được người tình nghi.”
“Trong số đó có phải có người tên là Ninh Nhiên không?”
“Ninh Nhiên?!” Dương Lâm Tây móc móc lỗ tai, cảm thấy cái tên này có chút quen tai. Lưu Nhất Minh đang lật tài liệu ở bên cạnh ngẩng đầu nói: “Không phải cô em gái của đại tiểu thư Ninh gia à? Anh nhớ trước đó cậu có rút phần tài liệu đó ra, bảo là muốn đưa cho Tôn Trung Tân.” Bất quá, bên Tôn Trung Tân cũng không có tí tiến triển nào, mặt ủ mày dột muốn anh về nhận vụ này.
“Đúng rồi, Ninh Nhiên, tôi có thấy! Tống Triết, sao vậy? Cô ta có vấn đề à?” Dương Lâm Tây kích động, anh lục lọi trong đống tài liệu, cuối cùng cũng tìm ra phần tư liệu về Ninh Nhiên ở trong góc.
“Không sai, cô ta mua cái nón này rồi đưa cho một người nam. Người nam đó chính là hung thủ vụ án phanh thây.” Tống Triết nói câu này chẳng khác gì sét nổ giữa trời quang, nổ tới mức Dương Lâm Tây bối rối.
Mẹ ơi, đại sư quả nhiên là đại sư, tùy tùy tiện tiện là có thể tìm ra hung thủ!!!
“Tống Triết, cậu biết kẻ đó là ai không? Tên là gì? Ở đâu?” Dương Lâm Tây rút ra một tập ghi chú, còn cắn nắp bút, chuẩn bị ghi chép thông tin.
Đáng tiếc, Tống Triết không biết đáp án.
“Tôi chỉ biết hung thủ là bạn Ninh Nhiên, hơn nữa vụ án Ninh Ưu bị đe dọa có lẽ cũng là người này làm.” Sát khí trên thân mèo chết giống hệt với sát khí trên người người nam kia, kết hợp với thái độ kỳ quái của Ninh Nhiên dành cho Ninh Ưu, Tống Triết có lý do tin tưởng vụ đe dọa này là Ninh Nhiên bảo người nam kia làm.
“Cho nên bên anh phải điều tra cô gái Ninh Nhiên này, người nam kia có quan hệ rất tốt với Ninh Nhiên, chịu làm chuyện như vậy vì Ninh Nhiên, quan hệ của hai người khẳng định rất thân thiết. Với lại người nam này bản tính hung ác, lúc phá án các anh phải cẩn thận.”
“Được được được, Tống Triết yên tâm, tụi tôi nhất định sẽ bắt kẻ này. Lần này lại phải cám ơn cậu rồi!” Dương Lâm Tây lau mặt thực sự cảm kích.
“Đừng khách khí, này là nhiệm vụ của công dân a.”
Cúp máy xong, Dương Lâm Tây vuốt mặt, biểu tình chán chường lập tức trở nên tỉnh táo hẳn, chỉ là ánh mắt đỏ ngầu đầy tơ máu đặc biệt dọa người.
“Tống Triết lại có tin tình báo cho cậu à?” Nói ra thì Lưu Nhất Minh thực sự ghen tị Dương Lâm Tây, tên nhóc thối này sao lại may như vậy chứ?
“Hung thủ vụ án phanh thây chính là bạn Ninh Nhiên, thậm chí ngay cả vụ án đe dọa Ninh Ưu cũng rất có thể là kẻ này gây ra. Mau, chúng ta lập tức điều tra Ninh Nhiên.” Trong phần tư liệu hiện có chỉ có tin tức cơ bản về Ninh Nhiên mà thôi, hiện giờ bọn họ cần phải đào sâu hơn.
Tống Triết gọi điện thoại xong thì vừa vặn nhìn thấy Nghiêm Minh Nhân ôm mèo yêu Miêu Miêu cùng quản gia đi tới, biểu tình ủ rũ cúi đầu, Tống Triết không chút kinh ngạc hỏi: “Không có chút manh mối nào à?”
Nghiêm Minh Nhân gật đầu, thở dài: “Ừm, bị cậu đoán trúng rồi, không có gì cả. Cứ như người này từ hư không chui ra ấy.” Trước sau biệt thự đều có camera, có thể nói là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, sao lại không hề nhìn thấy bóng dáng kẻ kia được chứ.
Nghiêm Minh Nhân liếc nhìn quản gia, sau đó tiến tới kéo Tống Triết thì thầm: “Cậu nói coi có phải có đồ bẩn nào giở trò quỷ không?”
Tống Triết lắc đầu: “Tôi không thấy vật bẩn nào trong biệt thự cả.” Thế nhưng thủ đoạn của người này thực sự rất giỏi, rốt cuộc đã động tay động chân với camera hay giống như lời Nghiêm Minh Nhân nói, người này đã dùng thủ đoạn dị thường.
Tống Triết trở lại phòng Ninh Ưu, ở ngay trước mặt Ninh Nhiên yêu cầu Ninh Ưu giao đoạn phim camera giám sát cho mình, cậu định để Tiêu Thiên tìm nhân viên kỹ thuật kiểm tra một chút, xem xem có phải có người động tay động chân hay không.
Mặc dù chỉ có quản gia có chìa khóa phòng nhưng không thể chắc chắn được, lỡ như có người dùng chìa khóa của quản gia làm thêm một chìa thì sao? Hoặc là, quản gia chính là thành viên của vụ đe dọa này?
Mặc dù Ninh Ưu không nghĩ vậy nhưng vì an toàn tính mạng, cô vẫn đồng ý để Tống Triết làm vậy.
Đoạn phim trước đã bị cảnh sát mang đi nên Tống Triết chỉ có đoạn phim từ tối hôm qua cùng sáng hôm nay mà thôi.
Nghiêm Minh Nhân cầm băng ghi hình lên xe, Tống Triết cùng Ninh Ưu ngồi phía sau, Ninh Nhiên đứng bên cạnh quản gia, túm túm ống quần, biểu tình khẩn cầu: “Chị, bọn chị đi đâu vậy? Có thể dẫn em theo không? Lâu lắm rồi em mới về nhà, chị có thể để em đi chơi cùng chị không?”
Ninh Ưu đảo trắng mắt, lười để ý tới Ninh Nhiên, vỗ mạnh Nghiêm Minh Nhân một cái: “Đi mau!”
“Rồi rồi rồi!” Nghiêm Minh Nhân đạp chân ga lái xe đi, mèo yêu ngồi trên ghế phó lái nhất thời không kịp chú ý theo quán tính ngã nhào về phía lưng ghế, suýt chút nữa đã bị ép thành bánh mèo, nó nóng nảy mẻo meo meo không ngừng.
Nghiêm Minh Nhân lấy lòng nói: “Miêu đại gia, xin lỗi a, tôi sai, tôi sai rồi!”
Phía trước Nghiêm Minh Nhân cùng Miêu đại gia người nói một câu ta meo một câu tám chuyện, phía sau Tống Triết nói với Ninh Ưu: “Cô em gái của cô có vấn đề.”
Ninh Ưu chẳng chút kinh ngạc: “Tôi cũng thấy nó có bệnh, nó cứ quấn lấy tôi, tôi đi đâu cũng đi theo. Đám bạn tôi cũng nói chưa thấy ai không biết xấu hổ như nó, cũng nói thẳng với nó là cút xa tôi một chút, thế nhưng nó cứ ủy ủy khuất khuất sống chết bám theo. Chung một đức hạnh với người mẹ tiểu tam của nó.”
Tống Triết quả thực cảm thấy kỳ quái, thế nhưng trọng điểm không phải chuyện này.
“Ý tôi là, bạn của em gái cô có liên quan tới một vụ án phanh thây.”
Nghiêm Minh Nhân thính tai lập tức nói: “Tống Triết, có phải vụ phanh thây trong cái thôn cậu tới trước đó không, là cái kẻ phanh thây xong còn ướp gia vị nấu chín hả?”
Tống Triết gật đầu: “Không sai, cái nón mà hung thủ đã đội là do em gái cô đưa.”
Ninh Ưu sửng sốt: “Án phanh thây gì? Nón gì? Sao tôi nghe không hiểu gì cả?”
“Ai nha, chuyện là vầy!” Nghiêm Minh Nhân nhịn không được nội tâm kích động, bắt đầu kể lại vụ án phanh thây cho Ninh Ưu nghe: “Bà cũng biết mà, Tống Triết nhà chúng ta là đại sư, đại sư a, thường xuyên làm mấy chuyện pháp sự diệt yêu trừ ma giúp người ta.”
Khóe miệng Tống Triết giật giật, cậu vẫn chưa lợi hại đến mức ấy, đừng có qua loa khoác lác a!
Ninh Ưu gật gù không ngừng, không sai, diệt yêu trừ ma chứ còn gì nữa? Con mèo yêu hôm qua không phải đã bị Tống Triết dễ dàng giải quyết sao, còn không thèm động tay, rõ ràng là khí thế của đại sư a!
Mèo yêu kinh sợ rụt rụt cổ, may thật may thật, may mà hôm qua nó không ngu ngốc đánh nhau với Tống Triết, bằng không bây giờ cũng ngỏm củ tỏi như đám đàn em rồi a!
“Lần đó sau khi giải quyết chuyện cho người ta xong, Tống Triết vô tình phát hiện thi thể trong bụi cỏ dại ở thôn đó. Thi thể bị cắt thành miếng nhỏ, còn bị ướp gia vị nấu chín, hung thủ là một kẻ điên biến thái. Tôi đoán kẻ này chắc có sở thích ăn thịt người.”
Mặt Ninh Ưu tái xanh, dạ dày bắt đầu cuồn cuộn, vì sao trên đời này lại có nhiều chuyện đáng sợ lại buồn nôn như vậy chứ? Giờ cô làm sao ăn được mấy món kho chứ?!
“Cô gái đó bị băm nhỏ nhưng không có gì để chứng minh thân phận, người trong thôn lại không có ai thấy hung thủ, vụ án vô cùng hóc búa. Thế nhưng có Tống Triết ở đó, cậu ấy triệu hồi nhóm cô hồn dã quỷ tới hỏi thăm thì phát hiện hung thủ là một người nam đội cái nón kia. Thế là Tống Triết nói cảnh sát điều tra người đã mua chiếc nón đó. Hiện giờ Tống Triết có kết luận như vậy phỏng chừng là bên cảnh sát đã tra được gì. Đúng không, Tống Triết?”
Tống Triết khẽ vuốt cằm: “Không sai biệt lắm.” Không thể nói là chính cậu nhìn ra a.
Tim Ninh Ưu đập thình thịch, hoàn toàn không rõ mình nên có cảm tưởng gì, cô lẩm bẩm: “Tôi có phải nên cám ơn Ninh Nhiên đã không giết tôi suốt hằng ấy năm không?” Có một người bạn hung ác biến thái như vậy ở bên cạnh, Ninh Nhiên chỉ cần lộ ra chút bất mãn thì có thể nhờ người kia động thủ giúp mình, như vậy cô khẳng định đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Tống Triết khó hiểu: “Sao phải cám ơn? Cô ta không phải đã nhờ người kia dùng mèo hoang tới dọa cô sao?”
“Cái gì?” Ninh Ưu cả kinh, âm thanh cũng trở nên the thé: “Mấy thứ đó là Ninh Nhiên bảo người nam kia làm?”
Nghiêm Minh Nhân cũng há to miệng, sửng sốt một hồi lâu mới gật gù đắc ý: “Đúng là một vở kịch hay a!”
Tống Triết chép miệng: “Mặc dù tôi vẫn chưa phát hiện được thủ pháp gây án của người nam kia, thế nhưng sát khí trên người hắn giống với sát khí dính trên người mèo chết, khẳng định là hắn làm.”
“Con đê tiện Ninh Nhiên này!” Ninh Ưu tức giận đấm nệm xe: “Tôi đã nói con quỷ này không tốt lành gì rồi mà, quả nhiên, nó suốt ngày quấn lấy tôi chính vì muốn xem kịch hay đi?”
Tống Triết bình tĩnh nói: “Cảnh sát đang điều tra, tôi cung cấp nhiều manh mối như vậy, có lẽ bọn họ sẽ nhanh chóng tìm ra người nam kia thôi.”
Ninh Ưu bây giờ chỉ hận không thể xé xác Ninh Nhiên, thậm chí còn hối hận trước kia mình chỉ châm chọc mắng chửi vài câu chứ không phải cầm dao trực tiếp đâm chết nó.
Nếu chuyện đã như vậy mà ba ba vẫn che chở Ninh Nhiên thì cô cũng chẳng cần cái danh đại tiểu thư Ninh gia này nữa.
Nhóm người tới Tiêu thị, trước đó Tống Triết đã báo chuyện này với Tiêu Thiên, vì thế lúc bọn họ tới đã có nhân viên kỹ thuật chờ sẵn trong phòng họp.
Nữ nhân viên tiếp tân ở dưới lầu thấy Tống Triết ánh mắt liền sáng ngời, lập tức gửi tin trong group chat của công ty: “Bạn gay của boss tới rồi, vẫn soái vô địch thiên hạ như cũ a! Bất quá hôm nay cậu ấy còn dẫn theo một người nữ nữa a.”
“Gì gì gì? Nữ? Không thể nào? Chẳng lẽ là bạn gái Tống Triết? Tôi không muốn đâu a!”
“Trời ạ, chẳng lẽ boss sắp thất tình?”
“Tôi nói đám phụ nữ mấy bà rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”