[*] đọc vui thôi đừng làm theo, đừng làm theo, đừng làm theo!!!
********
Mềm mềm nhũn nhũn sờ rất thoải mái, lại còn lật cái bụng trọn trịa lên nũng nịu, ai mà không thích được chứ, Tiêu Thiên cũng không ngoại lệ, bên dưới gương mặt lạnh lùng cất giấu một trái tim mềm mại.
Cho nên lúc Nghiêm Minh Nhân chính mắt nhìn thấy Tiêu Thiên tiến vào, Tam Hoàng lắc lư vui vẻ chạy tới ôm đùi cầu hôn cầu sờ cầu nâng cao, Tiêu Thiên thật sự ôm nó vuốt ve một phen.
Đáng sợ! Cái người này là Tiêu lão đại lạnh lùng kiệm lời mà cậu quen biết sao? Hóa ra có thể làm băng sơn của lão đại tan chảy ngoại trừ Tống Triết còn có chó con lông xù a!
Nghiêm Minh Nhân bóp cổ tay, sớm biết vậy thì ban đầu đã mua cả trăm con cún về tê dại Tiêu Thiên để đoạt lấy Tống Triết rồi, tính sai! Tính sai a!
Tiêu Thiên liếc nhìn dáng vẻ Nghiêm Minh Nhân, biết rõ đối phương lại nghĩ linh tinh: “Tới tìm Tống Tống có chuyện gì?”
Nghiêm Minh Nhân bĩu môi: “Tới tìm cậu ấy chơi không được à?” Quản nhiều vậy làm gì, lo trông chó nhà ông đê.
Tiêu Thiên bắn qua một ánh mắt lạnh lùng rồi ôm Tam Hoàng đi uống sữa.
Tống Triết ôm Nhị Hoàng ôm hôn, Tiêu Thiên ôm Tam Hoàng cẩn thận đút thức ăn, Nghiêm Minh Nhân nhìn trái rồi nhìn phải, bản thân tựa hồ có chút lạc loài. Cậu cúi đầu thì thấy A Hoàng đang nằm dưới đất vẫy đuôi.
Nghiêm Minh Nhân cẩn thận ước lượng kích cỡ A Hoàng cùng dáng vẻ hung tàng khi nhe nanh trợn mắt của nó vừa nãy, thôi bỏ đi, lỡ như ôm không thành còn bị táp thì lỗ to!
Con trai út của dì Vương về nhà vào dịp nghỉ cuối học kỳ, phát hiện đám nhóc A Hoàng mới sinh mà mẹ mình nói trước đó không thấy đâu, ngay cả A Hoàng cũng không có bóng dáng.
Cậu nhóc khó hiểu hỏi mẹ mình đang làm cơm trong bếp: “Mẹ, A Hoàng đâu rồi? Đám nhóc mới sinh nữa?”
Dì Vương vừa xào thức ăn vừa nghiêng đầu lớn tiếng nói: “Trước đó mẹ có nói rồi mà. Mẹ cho một đứa cho Tống Triết nhà kế bên ấy. A Hoàng với Nhị Hoàng thường xuyên chạy qua bên đó chơi, giờ chắc chúng đang ở bển.”
“Là vậy ạ!” Sau khi lên đại học, hiếm lắm Vương Hằng Kiệt mới được về nhà nên rất nhớ bảo bối của mình, nghe tin A Hoàng sinh thì lại càng hưng phấn hơn, về nhà liền muốn sờ sờ hít hít đám chó con.
Còn hàng xóm Tống Triết kia, Vương Hằng Kiệt chưa từng tiếp xúc, cậu chỉ biết Tống Triết này dọn tới đây hơn một năm, bởi vì lên đại học không ở nhà nhiều nên không có cơ hội tiếp xúc.
“Mẹ, vậy con qua đó xem thử.”
“Ừm, cơm nước xong mẹ gọi.”
Vương Hằng Kiệt đi qua cửa nhà đối diện nhấn chuông cửa, Tống Triết nằm chèm bẹp trên sô pha, Nhị Hoàng ở trong lòng cậu nhảy tới nhảy lui, Tống Triết giơ chân đạp Nghiêm Minh Nhân mở cửa đi: “Đi mở cửa đi!”
Nghiêm Minh Nhân hừ một tiếng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn buông di động xuống đi ra mở cửa.
Mở cửa ra thì thấy người bên ngoài là một cậu tra trẻ tuổi xa lạ, nhìn dáng dấp thì... chỉ tầm hai mươi, diện mạo thuộc dạng người qua đường giáp, Nghiêm Minh Nhân chậc một tiếng, có lẽ không phải người tới tranh đoạt tình cảm với cậu: “Xin chào, cậu muốn tìm ai?”
Vương Hằng Kiệt nhìn dáng vẻ đầy khí thế của Nghiêm Minh Nhân, không chắc Tống Triết có phải người này hay không: “Xin chào, tôi là người nhà dì Vương ở đối diện, mẹ tôi nói chó nhà tôi ở bên này nên mới qua xem một chút.”
Nghiêm Minh Nhân hiểu ra: “À, cậu tới tìm A Hoàng với Nhị Hoàng đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Ừm, cậu vào đi!”
Vương Hằng Kiệt đi theo Nghiêm Minh Nhân vào cửa, đi chưa được mấy bước đã thấy A Hoàng hưng phấn chạy nhào tới: “A Hoàng, A Hoàng, ở nhà có ngoan không hả?”
Vương Hằng Kiệt ôm A Hoàng xoa xoa đầu nó, vui vẻ không thôi, A Hoàng bầu bạn với cậu suốt khoảng thời gian từ trung học tới đại học, nó là thú cưng cậu yêu mến nhất.
Thấy có người lạ, Tống Triết lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ôm Nhị Hoàng đang giương oai trên ngực mình đặt xuống sô pha.
Tiêu Thiên vỗ vỗ cái mông béo tròn của Tam Hoàng, tỏ ý bảo nó đừng ăn nữa, tránh tới giờ cơm tối lại không ăn nổi.
Tiêu Thiên chính là tự mâu thuẫn như vậy, vừa hưởng thụ thú vui đút chó con ăn vừa sợ chúng no quá tối sẽ không ăn nổi.
Vương Hằng Kiệt đi theo A Hoàng tới trước mặt Tống Triết, có chút kinh ngạc vì dáng dấp của Tống Triết cư nhiên dễ nhìn như vậy, ba người trong phòng mỗi người một vẻ, Tống Triết thanh tú tuấn nhã phân rõ giới tính, Nghiêm Minh Nhân là mặt baby đáng yêu làm người ta vừa nhìn đã yêu thích, mà Tiêu Thiên là dạng lạnh lùng cao ngạo.
Vương Hằng Kiệt không phải gay nhưng nhìn bọn họ cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Sau khi làm quen một chút, Tống Triết cùng Vương Hằng Kiệt nhanh chóng có tiếng nói chung, đều là người thích chó nên có rất nhiều đề tài chung.
Thấy hai người nói chuyện hòa hợp như vậy, Nghiêm Minh Nhân nhịn không được bóp cái gối trong tay, meo meo nhìn Tiêu Thiên đang chọc Tam Hoàng ở bên cạnh, cái tên này, đừng tưởng cậu không nhìn ra Tiêu Thiên đang lơ đãng, này thì mê chó quên vợ, giờ thì hay rồi, vợ bị cướp mất rồi!
Vương Hằng Kiệt cũng không ở nhà Tống Triết lâu, bởi dì rất nhanh sau đó dì Vương đã qua gọi Vương Hằng Kiệt về nhà ăn cơm, nhóm A Hoàng cũng bị dẫn về. Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng quấn quít lấy nhau, A Hoàng kêu một tiếng, hai đứa nhóc không thèm để ý tới mẹ mình, A Hoàng cũng không để tâm, tự mình theo cậu chủ về nhà.
Vương Hằng Kiệt vừa đi, Tiêu Thiên liền đi tới chiếm lấy vị trí bên cạnh Tống Triết, Nghiêm Minh Nhân bĩu môi, tiền đồ!
Bảy ngà nghỉ Quốc Khánh, Vương Hằng Kiệt ngây ngô ở nhà thực vui vẻ, không chỉ vì A Hoàng sinh bé con mà còn vì anh trai hàng xóm đặc biệt dễ nhìn làm cậu nhịn không được muốn nhìn nhiều một chút.
Bất quá cái người gọi là Tiêu Thiên kia làm Vương Hằng Sơn có chút kiêng kỵ, mỗi lần có anh ta ở, Vương Hằng Kiệt không dám nói nhiều với Tống Triết, khí tức của người này quá mạnh mẽ, không bình dị gần gũi như Tống Triết.
Kỳ nghỉ vẫn luôn ngắn ngủi, Vương Hằng Kiệt thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về trường.
Cậu cùng A Hoàng, Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng tạm biệt, cũng qua nhà đối diện tạm biệt Tống Triết, Tống Triết đưa cho Vương Hằng Kiệt một cái túi thơm, mỉm cười nói bên trong là bùa bình an, hi vọng cậu nhận lấy mang theo bên người. Thuận tiện uyển chuyển nói sau khi về trường thì học tập cho giỏi, đừng làm mấy chuyện kỳ quái.
Mặc dù Vương Hằng Kiệt không tin tưởng mấy thứ bùa bình an này lắm nhưng thứ này là Tống Triết đưa, nên cậu rất cao hứng nhận lấy, nói cám ơn.
Sau khi Vương Hằng Kiệt đi rồi, Tiêu Thiên sờ móng Tam Hoàng, có chút hiếu kỳ với hành động của Tống Triết: “Vương Hằng Kiệt có phiền toái à?”
Tống Triết duỗi người gật đầu: “Ừm, trên người cậu ấy có chút xúi quẩy, phỏng chừng sắp gặp chuyện xui xẻo. Bất quá nếu cậu ta không tự tìm đường chết thì không gặp vấn đề gì lớn đâu.” Cậu nhóc này là con trai dì Vương, mấy hôm nay tiếp xúc thì có thể xác nhận là người tốt, vì thế Tống Triết mới tiện tay hỗ trợ.
Vương Hằng Kiệt trở lại trường, nhóm bạn cùng phòng trải qua bảy ngày nghỉ điên cuồng nên lúc này đang có tình trạng mệt mỏi bất đồng, cứ như kiệt sức sau một trận chè chén say sưa vậy.
Hôm sau có tiết học thế nhưng bọn họ vẫn tiếc nuối không nỡ để kỳ nghỉ trôi qua, đến mười giờ đêm còn hào hứng đòi chơi trò chơi.
Vương Hằng Kiệt ngáp một cái, không rõ vì sao đám bạn có tinh lực tràn trề như vậy.
Phòng ký túc xá của bọn là phòng bốn người, bởi vì buổi tối muốn chơi trò đặc biệt nên lão đại lão nhị còn dẫn cả bạn gái tới. Vương Hằng Kiệt cùng lão tứ là cẩu độc thân trơ mắt nhìn hai cặp bên kia ân ân ái ái.
“Rốt cuộc muốn chơi gì? Sáu người chơi bài à?” Lão tứ uống nước, chuẩn bị đi lấy bài.
Bạn gái Lâm Linh của lão đại lắc đầu: “Chơi bài không thú vị, hay là chúng ta chơi bút tiên đi!”
Vương Hằng Kiệt mới ngáp được một nửa, suýt chút nữa đã bị đề nghị của cô gái dọa tới gãy ngang: “Đùa gì vậy! Trò đó có thể tùy tiện chơi được sao?”
Bạn gái Tiểu Ưu của lão nhị cũng có chút chíp bông, nhăn nhó nói: “Hay là đừng chơi, thà tin là có còn không không a! Bồ cũng xem phim mà, chơi trò bút tiên này không có kết quả tốt.”
Lâm Linh bĩu môi: “Sao lá gan mấy người nhỏ như vậy? Mời bút tiên tới rồi tiễn nó đi không phải là được rồi à? Tiểu Ưu, mấy bộ phim kinh dị kia mà bồ cũng tin à? Bồ ngốc thế! Bồ lên mạng tìm kiếm mà xem, mấy nhân vật kia không phải bị người ta bỏ thuốc thì cũng là người bị tinh thần phân liệt mà thôi.”
Lão đại đồng ý với nhận định của bạn gái, cậu lớn gan, cũng thích khám phá mới lạ nên giật dây: “Chơi đi, cùng chơi, nhiều người náo nhiệt a! Là đàn ông thì chơi đi, sợ cái gì chứ?”
Lão nhị cùng lão tứ không có ý kiến, chỉ có Vương Hằng Kiệt cùng Tiểu Ưu vừa kinh vừa sợ, bị nói mãi mới miễn cưỡng đồng ý.
Vương Hằng Kiệt sờ sờ túi thơm trong túi, trong lòng có chút bình ổn.
Lâm Linh sớm đã có chuẩn bị bày mấy thứ cần dùng để mời bút tiên ra bàn, sau đó bảo người tắt đèn rồi hưng phấn gọi mọi người cùng cầm lấy chiếc bút.