Tống Triết lấy người giấy mà mình thuận tay mang theo ra, để nó vào trước thăm dò tình huống một chút.
Những người khác của huyền học xã chưa từng thấy qua thủ đoạn này của Tống Triết nên đều có chút kinh ngạc, trong số bọn họ thầm chí còn có người chưa từng học kỹ năng này.
Học huyền học cũng cần thiên phú, thế nhưng thiên phú của mỗi người thường tập trung ở một phương diện, cho dù tất cả phương diện đều học qua thì cũng không tinh thông được. Sư phụ của bọn họ cũng không đồng ý để bọn họ học như vậy, người nói đó là kiểu học qua loa cho có.
Không phải thiên tài thì ai dám học như thế.
Thế nhưng bọn họ thấy Tống Triết không giống, cái gì cậu ta cũng biết, cái gì cũng tinh thông, khó trách các vị sư phụ lại thích cậu ta như vậy.
Người giấy nhỏ lẹp bẹp lẹp bẹp đi vào phòng, nó đi rất nhanh, theo khí tức đi tới một căn phòng, bên trong đều là trẻ con, tất cả đều rất yên lặng, tựa hồ đã bị đút thuốc nên có đứa thì ngủ đứa thì lờ đờ không có tinh thần.
Chỉ có duy nhất một cô bé gái hoảng trợn tròn mắt nhìn nó, cô bé hình như không bị đút thuốc như những đứa bé khác, cô bé núp ở trong mắt, dùng đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn người giấy nhỏ.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm bụm miệng, Lý Lê Lê sợ tiếng la kinh hoảng của mình kinh động cái tên xấu xa kia, vì thế bé cố dùng sức bụm miệng mình để không phát ra âm thanh.
Người giấy nhỏ cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, nó đặc biệt chạy tới trước mặt cô bé đảo một vòng tròn, ánh mắt của nó là Tống Triết dùng máu vẽ, thoạt nhìn có chút dữ tợn đáng sợ nhưng Lý Lê Lê lại cảm thấy dễ thương, giống như con búp bê thỏ của bé vậy, đáng yêu đến mức làm người ta chỉ muốn ôm ôm hôn hôn.
“Mi tới cứu ta hả?” Lý Lê Lê chớp chớp đôi mắt long lanh ầng ật nước, tò mò nhìn người giấy nhỏ, nội tâm hoảng sợ của cô bé được an ủi khi người giấy nhỏ xuất hiện.
Miệng của người giấy nhỏ khẽ nhúc nhích, cái vòng được vẽ từ máu cũng biến ảo, Lý Lê Lê không nghe thấy âm thanh nhưng cảm thấy bộ dáng nó như vậy đặc biệt dễ thương.
Lý Lê Lê bụm miệng lén mỉm cười, còn đưa tay muốn người giấy nhỏ leo lên tay mình. Người giấy nhỏ cọ cọ tay Lý Lê Lê, sau khi quan sát tình huống thì lẹp bẹp chạy ra ngoài.
Lý Lê Lê cực kỳ thất vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rời đi, cô bé ôm lấy đầu gối, đôi mắt to tròn lại bắt đầu ầng ật nước, ba mẹ, bao giờ hai người mới tới cứu con? Lê Lê sợ lắm!
Người giấy nhỏ rời khỏi căn phòng, chuyển sang phòng kế bên, meo meo dán sát thân thể bên khe cửa, nó nhìn thấy Hà Vĩ Kỳ đang tĩnh tọa, sắc mặt hắn tái nhợt như không có chút huyết sắc, giống như đã mất máu rất nhiều vậy.
Người giấy nhỏ xác nhận vị trí của hắn xong thì đảo xung quanh một vòng, không nhìn thấy người nào khác liền lẹp bẹp chạy ra ngoài.
“Ra rồi ra rồi, nó ra rồi!” Mọi người đang theo dõi rối rít nói.
Tống Triết đưa tay để người giấy nhỏ nhảy lên lòng bàn tay mình, nó vui vẻ khoa tay múa chân, miệng khẽ nhúc nhích, có người lau lau mồ hôi trán, không nghe thấy tiếng nào cả, đang ngơ ngác thì thấy Tống Triết vươn ngón tay út thân thiết cọ cọ người giấy nhỏ, sau đó ôn nhu nói: “Cực khổ rồi, nghỉ ngơi đi, chuyện sau đó để bọn ta lo!”
Người giấy nhỏ gật gật đầu rồi lưu loát bò vào túi Tống Triết.
“Tống Triết, Tống Triết, nó nói sao?”
Mọi người lom lom nhìn Tống Triết, Tống Triết cười nói: “Nó bảo, phòng bên trái ở lầu hai là phòng giam giữ những đứa bé, phòng bên phải là Hà Vĩ Kỳ, hắn ta đang tĩnh tọa, tựa hồ khí huyết suy yếu nghiêm trọng. Ngoài ra, bên trong không hề có bóng dáng người khác.”
Hoàng đại sư sờ râu mép, hài lòng gật đầu: “Tốt! Lần này chúng ta nhất định có thể bắt được Hà Vĩ Kỳ.”
Tống Triết gật đầu, chờ nhóm Hoàng đại sư bố trí trận pháp đề phòng Hà Vĩ Kỳ chạy trốn. Bố trí xong thì chia đệ tử huyền học xã thành mấy tốp ẩn mình ở các góc, số còn lại thì cùng các vị đại sư cùng Tống Triết tiến vào trong.
Hà Vĩ Kỳ đang tĩnh tọa thì đột nhiên nheo mắt, tâm tình có chút hốt hoảng, hắn mở mắt, một tia kinh hoảng lóe lên, cảm giác này rất không ổn, là nhân sĩ huyền học, đạo hạnh càng sâu thì trực giác lại càng mạnh.
Hắn đứng dậy, cơn choáng váng ập tới, Hà Vĩ Kỳ chống tay vào giường, chớp mắt đó cảm giác bất an lại lan tràn trong lòng. Bởi vì Trương Viễn Trung hối thúc, Hà Vĩ Kỳ không có cách nào, chỉ đành tiêu hao khí huyết cường ngạnh sử dụng yêu thuật để bắt đám nhỏ, thậm chí lúc bắt Lý Lê Lê đi vì không phòng bị bị dây chuyền cô bé đeo trên người tổn thương.
Lý Lê Lê là đứa bé có cốt cách thiên phú thích hợp nhất trong đám nhỏ bắt được, chỉ là hắn không ngờ cô bé lại đeo một món trang sức có lực công kích mạnh như vậy.
Làm hại hắn không phòng bị bị tổn thương, cộng thêm bản thân đã sử dụng yêu thuật quá nhiều lần mà càng suy yếu hơn.
Lúc đầu Hà Vĩ Kỳ dự định dưỡng sức một chút rồi mới đưa đám nhỏ tới chỗ sư phụ.
Trong ba đứa đồ đệ, năng lực chiến đấu của Hà Vĩ Kỳ kém nhất, ngoại trừ yêu thuật thì hắn am hiểu nhất là chế tác bùa, bởi vì hắn chuyên làm những loại bùa thâm độc nên tinh khí tiêu hao cũng rất nhanh.
Sau khi cảm giác choáng váng biến mất, Hà Vĩ Kỳ mở cửa, đang định qua phòng đối diện kiểm tra tình huống đám nhỏ thì một lá bùa đập thẳng vào mặt, Hà Vĩ Kỳ không kịp né tránh, lá bùa nổ tung trên người hắn, đau nhức cũng ập tới.
Hắn ôm vết thương nhanh chóng lui lại, theo bản năng móc bùa ném ra ngoài nhưng bị Tống Triết né tránh vọt tới, trực tiếp dùng linh khí xé toạt lá bùa ra làm hai.
Cùng lúc đó các vị đại sư cũng tập trung, cấp tốc tung ra bản lĩnh của mình, ngay cả sư phụ Trương Viễn Trung của hắn gặp nhiều bạn cũ thế này cũng không nhất định thoát được, huống chi hiện giờ là Hà Vĩ Kỳ với cơ thể suy yếu, chỉ vài phút sau, hắn đã bị bắt giữ.
Sau khi Hà Vĩ Kỳ bị bắt, Tống Triết lập tức chạy tới căn phòng kế bên, bọn nhỏ đều đang ngủ, Lý Lê Lê núp ở trong góc nghe thấy tiếng mở cửa liền theo bản năng giật run run, đợi đến khi nhút nhát ngẩng đầu lên nhìn thấy người tới thì cô bé cao hứng bật khóc, vội vàng đứng dậy chạy tới: “Anh trai, anh trai! Lê Lê sợ lắm!”
Tống Triết thương tiếc ôm lấy cô bé, ôn nhu xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn: “Đừng sợ đừng sợ, anh trai ở đây! Đừng sợ!” Nhìn mặt dây chuyền trên cổ Lý Lê Lê đã ảm đạm không còn quang mang, cậu ngầm hiểu được, có lẽ lúc Hà Vĩ Kỳ bắt cóc cô bé đã bị pháp thuật trên mặt dây công kích.
Tuy pháp thuật trên mặt dây đã mất đi hiệu lực nhưng vẫn còn tác dụng giữ bình an, vì thế những đứa bé trong phòng đều bị Hà Vĩ Kỳ làm cho mơ ngủ, chỉ có Lý Lê Lê vẫn còn tự do hoạt động.
Sau khi Hà Vĩ Kỳ bị bắt, Tống Triết liền gọi điện cho Dương Lâm Tây, bảo anh ta tới đây dẫn đám nhỏ về cục cảnh sát cho cha mẹ đón về. Sau đó, cậu lại gọi cho Tiêu Thiên báo bình an.
Nhận được điện thoại của Tống Triết, Tiêu Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh biết Tống Tống nhất định sẽ thành công. Anh báo tin này lại cho mọi người, cả nhà kích động không thôi, vợ chồng Tiêu Văn Đình lập tức chạy ra xe, chạy đi đón Lý Lê Lê.
“Mẹ!” Lý Lê Lê được Tống Triết dỗ đã có chút buồn ngủ nhìn thấy Tiêu Văn Đình thì oa một tiếng bật khóc: “Mẹ, mẹ!”
Tiêu Văn Đình đau lòng không thôi, tiến tới ôm lấy con gái, không ngừng hôn gương mặt nhỏ nhắn của bảo bối nhà mình.
Lý Sinh Viêm là nam nhân, anh không để lộ tâm tình như Tiêu Văn Đình, thế nhưng cũng không ngừng hôn gương mặt nhỏ nhắn của con gái, đồng thời ôm chặt vợ và con trong lòng.
“Tống Triết, cám ơn, thật sự rất cám ơn em!”
Tống Triết mỉm cười ôn nhu: “Cô bé không có việc gì là tốt rồi. Không cần khách khí như vậy!”
“Tống Tống, em khổ cực rồi!” Tiêu Thiên tiến tới xoa đầu Tống Triết, trong lòng tràn đầy tình cảm ấm áp.
Tống Triết lắc đầu, cười nói: “Không khổ cực, ngoài em ra thì còn các vị đại sư hỗ trợ nữa. Bằng không cũng không tóm được Hà Vĩ Kỳ nhanh như vậy.”
Nói tới đây, Tống Triết có chút hưng phấn, ba đồ đệ của Trương Viễn Trung người thì chết người thì bị bắt sống, tương đương chém đứng từng nanh vuốt của Trương Viễn Trung, số còn lại chỉ là vô danh tiểu tốt, không đáng lo. Như vậy hiện giờ Trương Viễn Trung chỉ có thể tự mình hành động, chỉ cần lộ ra chút vết tích thì người của huyền học xã sẽ một lưới bắt hết.
Cộng thêm Hà Vĩ Kỳ lại bị bọn họ bắt sống, người sống tức là có thể cạy miệng. Nói khó nghe một chút thì cho dù hắn đã chết, Tống Triết vẫn có thể nhìn thấy tin tức từ mi tâm hắn.
Bất quá không biết có phải cái miệng quạ đen của Tống Triết quá lợi hại hay không, trước khi nhóm Hoàng đại sư áp giải Hà Vĩ Kỳ về huyền học xã, tuy có người trông coi để hắn không thể tự sát nhưng cuối cùng vẫn để hắn thành công.
Người muốn chết thì chung quy có thể tìm ra phương pháp để chết, người của huyền học xã không ngờ hắn lại giấu một tấm bùa tự bạo, rõ ràng bọn họ đã lục soát người hắn kỹ càng.
Làm hại đệ tử trông coi Hà Vĩ Kỳ cũng bị lan tới, bị trọng thương.
Hoàng đại sư tức giận dựng râu trừng mắt: “Đúng là đáng giận mà, cư nhiên không phát hiện hắn giấu thứ này.”
Soát người là Hoàng đại sư tự mình làm, cư nhiên lại không phát hiện.
Tống Triết nhận được tin cũng cảm thấy sửng sốt, cứ tưởng cho dù Hà Vĩ Kỳ không mở miệng cậu cũng có thể tìm ra chút dấu vết, kết quá Hà Vĩ Kỳ lại biến thành một đống máu thịt, cho dù cậu có bản lĩnh bằng trời cũng không có cách nào thành công.
Tống Triết cực kỳ thất vọng, thế nhưng chuyện cũng đã xảy ra, cậu không có cách nào cứu vãn. Chỉ có thể vào lúc rời khỏi căn nhà của Hà Vĩ Kỳ cố ý vận linh khí vào mắt nhìn quanh một vòng.
Hà Vĩ Kỳ hình như chỉ mới dọn tới căn nhà này, ngoại trừ hắn thì không có vết tích của người khác xuất hiện, quan trọng nhất là cũng không nhìn thấy Trương Viễn Trung.
Việc đã tới nước này, Tống Triết có thất vọng cũng vô ích, mặc dù không tìm được Trương Viễn Trung nhưng giải quyết được Hà Vĩ Kỳ cũng coi như tiến triển tốt.
Từng chút từng chút giải quyết tên Trương Viễn Trung kia.
Đến khi đó....
Tống Triết nhìn về phía Tiêu Thiên đang lái xe, khóe miệng cong cong, đến khi đó cậu có thể thực hiện lời hứa của mình rồi.
Lão Tiêu, chờ em a!
[end 233]