[note] White-collar worker là một định nghĩa về phong cách sống từ phương tây, nó thường dùng để đại diện cho các chuyên gia có mức lương cao hơn. Dễ hiểu hơn là nhân viên cao cấp.
*****
“Căn cứ vào độ thối rữa của thi thể thì thời gian tử vong đã vượt quá một tuần.” Pháp y kiểm tra sơ bộ thi thể: “Cụ thể thế nào thì phải tới phòng giải phẫu mới biết được.”
Lưu Nhất Minh gật đầu nhìn về vị trí phía sau, ruồi nhặng bay ong ong, trong thi thể người chết là bữa tiệc cuồng hoan của lũ dòi bọ lúc nhúc, mùi thối rữa xộc vào mặt làm người ta hốt hoảng.
Phần đùi người chết bị mở ra thành hình chữ M, nhìn giống như bị xâm hại.
Thế nhưng nhìn hình thể thì cũng một mét tám mươi mấy, ai lại có thể dễ dàng chế ngự một người đàn ông cường tráng như vậy?
Thi thể được đưa về cục cảnh sát, Lưu Nhất Minh cùng nhóm cảnh sát ở hiện trường tra xét một chút, không còn manh mối nào khác. Nơi này rất hoang vắng, bình thường rất ít xe cộ lui tới.
Lưu Nhất Minh tìm bằng lái của người chết ở trên xe, xác nhận chủ nhân chiếc xe chính là người chết. Điện thoại của người chết cũng còn trên xe, đã không
Bởi vì thẻ căn cước lẫn bằng lái đều bình yên vô sự đặt trên xe cho nên Lưu Nhất Minh nhanh chóng điều tra được thân phận của người chết.
“Lý Cường Lệ, nam, 27 tuổi, không có việc làm, một năm trước mua một chiếc xe xài rồi, cũng chính là chiếc chúng ta nhìn thấy ở hiện trường, đăng kí trở thành tài xế DD. Hắn không phải người đế đô, độc thân, không có bạn gái, ở một mình. Cho nên chết lâu như vậy cũng không có người báo án.”
Cấp dưới tiếp tục báo cáo: “Trước kia trên mạng xuất hiện một bức hình nữ khách đi DD ngủ say với tư thế bất nhã, chính là Lý Cường Lệ chụp, bản thân hắn cũng lộ diện trong ống kính.”
Lưu Nhất Minh châm thuốc, có chút suy nghĩ, trước đó anh đã gặp rất nhiều vụ tài xế DD sát hại nữ khách hàng, ngược lại đây là lần đầu tiên đụng vụ tài xế DD bị giết.
Hiện giờ nghề lái xe đang hot, nó mang tới không ít tiện lợi cho mọi người nhưng công ty quản lý không thích đáng làm lòng người bàng hoàng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải hiện tượng tốt.
“Lý Cường Lệ này có từng bị khiếu nại bao giờ không?”
Cấp dưới lật tư liệu nói: “Có, một tháng trước có người tố cáo hắn, nói là con gái bà lên xe hắn vào buổi tối rồi không thấy trở về, hoài nghi là hắn đã giết chết con gái mình. Thế nhưng đoạn đường cô gái xuống xe vừa vặn có camera giám sát. Sau khi Lý Cường Lệ lái xe tới đó thì để cô gái xuống xe, không hề phát sinh chuyện gì kỳ quái, vì thế chuyện đó liền không giải quyết được.”
Lưu Nhất Minh hỏi: “Sau đó đã tìm thấy nữ khách kia chưa?”
Cấp dưới lắc đầu nói: “Không có, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng. Đồng nghiệp phá án cảm thấy hẳn là đã xảy ra chuyện. Không ai biết khi đó nữ khách say rượu kia tới nơi đó để làm gì. Một cô gái uống say mèm lại là lúc nửa đêm nửa hôm tối lửa tắt đèn, dữ nhiều lành ít. Đồng sự nhận được báo án, sau khi cẩn thận kiểm tra chỗ kia, người gần đó đều nói chưa từng thấy qua cô gái này. Hiện giờ sống hay chết cũng không rõ.”
Lưu Nhất Minh hít một hơi thuốc lá, cầm lấy ảnh chụp người chết: “Hắn là gay à?”
Cấp dưới nói: “Không phải, Lý Cường Lệ thích nữ tính, trước kia cũng vì chơi gái mà bị bắt.”
Lưu Nhất Minh nhướng mày: “Đi thôi, chúng ta qua bên pháp y xem báo cáo khám nghiệm tử thi một chút.”
Trong phòng giải phẫu, pháp y đeo khẩu trang, thấy Lưu Nhất Minh liền nói: “Anh tới rồi! Bên tôi cũng vừa kết thúc.”
Lưu Nhất Minh đeo khẩu trang, nhíu mày hỏi: “Thế nào? Nguyên nhân cái chết là gì?”
“Nguyên nhân là mất máu quá nhiều mà chết, có người cầm côn gỗ thọc vào từ sau mông, lực đạo rất lớn, đã phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng.”
Mặt Lưu Nhất Minh giật giật: “Tôi nghe nói lúc gay chơi quá hứng sẽ tổn thương trực tràng, lục phủ ngũ tạng sao lại thương tổn?”
Pháp y nhìn anh nói: “Cho nên mới nói đó là một hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, không chỉ đâm một lần, hạ thân người chết căn bản đã hét bét. Tôi tìm được vụn gỗ trong da thịt, có thể xác nhận thứ gây án làm bằng gỗ.”
Lưu Nhất Minh nhớ tới khúc côn gỗ thô to mình tìm thấy ở chỗ ngồi phía sau, hạ thân không khỏi căng thẳng.
“Những thứ người chết đã ăn trước khi chết vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn, thế nhưng trong dạ dày không tìm được thứ thuốc nào tương tự với thuốc ngủ, nói cách khác, người chết bị kẻ sát nhân kia làm hại trong tình huống tỉnh táo.”
“Cằm cùng cánh tay của người chết có vết bằm, thoạt nhìn là bị dùng lực đè chặt.”
Lưu Nhất Minh liếc nhìn da người chết: “Dáng người người chết to lớn như vậy, muốn khống chế được thì khẳng định phải cường tráng hơn, khí lực lớn hơn, như vậy mới có thể dễ dàng chế phục. Trong xe có dấu vết đánh nhau nhưng rất ít, nếu không phải người chết quen biết hung thủ kia thì căn bản là ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.”
“Tìm được tóc trong xe, bên giám định có báo là người nào không?”
Pháp y nói: “Bởi vì người chết làm tài xế nên hành khách lên xe xuống xe rất nhiều, ở ghế sau ngoại trừ tóc của người chết thì còn có tóc của ba người khác, về phần là của ai thì không biết.”
“Vâng, cám ơn rất nhiều, có báo cáo nhớ gửi qua cho tôi.”
“Được, biết rồi.”
Lưu Nhất Minh dẫn theo cấp dưới rời khỏi phòng giải phẫu, vừa vặn cùng Dương Lâm Tây đụng mặt, ánh mắt anh lóe sáng, chào hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Dương Lâm Tây nói: “Nhận được một vụ án, đang định qua lấy báo cáo khám nghiệm. Còn anh?”
Lưu Nhất Minh nhún vai: “Cũng giống cậu, vụ một tài xế DD bị giết.”
Dương Lâm Tây nói: “Bên em là vụ nhân viên White-collar tử vong, thôi không nói với anh nữa, em đi trước đây.”
“Ừ, đi đi, tôi cũng phải đi điều tra mối quan hệ của người chết.”
Hai người trò chuyện một hồi rồi chia ra làm việc của mình.
Lưu Nhất Minh liếc nhìn bóng lưng Dương Lâm Tây, nhấc chân rời đi.
Trong phòng giải phẫu, pháp y vừa mới vừa tay xong tháo khẩu trang ra, Dương Lâm Tây liền cười híp mắt đi tới: “Báo cáo nghiệm xác của tôi có chưa?”
Pháp y cười nói: “Đã sớm làm xong rồi, đặt bên đó.”
“Cám ơn!” Dương Lâm Tây tự mình qua lấy, thuật tay lật xem: “Nguyên nhân cái chết là kinh hách quá độ dẫn tới chết đột ngột?”
Pháp y nói: “Không sai, người chết vốn có bệnh về tim, lúc khẩn trương cao độ hoặc kích thích quá độ thì sẽ dẫn tới rối loạn nhịp tim ác tính, dẫn tới tử vong đột ngột.”
“Ngoài cái đó ra thì có tổn thương gì ngoài cơ thể không?”
Pháp y lắc đầu: “Không có!”
“Cám ơn, hôm nào mời anh ăn cơm!”
Dương Lâm Tây cầm báo cáo pháp y quay về phòng làm việc, một lần nữa chỉnh lý án kiện.
Sáu giờ sáng hôm nay cảnh sát nhận được điện thoại báo án của nhân viên vệ sinh, nói là có người chết.
Sau đó Dương Lâm Tây liền chạy tới hiện trường vụ án, người chết là một nhân viên White-collar, là nhân viên ngoại thương của phòng ngoại thương công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Ức Hâm, tên là Nhan Thư Kỳ.
Theo nhân viên vệ sinh nói, sáu giờ sáng mỗi ngày bà sẽ tới công ty quét dọn vệ sinh, ngày hôm nay vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy Nhan Thư Kỳ ngửa đầu dựa vào ghế, hai tay buông lỏng, tư thế ngồi kỳ quái.
Mới đầu nhân viên vệ sinh tưởng là Nhan Thư Kỳ cả đêm không về, ở lại công ty tăng ca. Dù sao bọn họ làm nghề ngoại thương, giờ giấc với nước ngoài có sai lệch, tăng ca là chuyện bình thường.
Thế nhưng nếu đặt trên người Nhan Thư Kỳ lại rất kỳ quái, tuy nhân viên vệ sinh không quen biết gì Nhan Thư Kỳ nhưng lúc quét dọn thỉnh thoảng nghe thấy nhóm nữ đồng nghiệp phỉ nhổ Nhan Tư Kỳ lười biếng lại không tiến bộ, còn bẩn miệng, bình thường luôn bịa chuyện nói xấu những nữ đồng nghiệp chăm chỉ nỗ lực, còn thích mách lẻo với cấp trên. Cho nên mọi người đều không quá thích Nhan Thư Kỳ.
“Khi đó tôi chỉ cho là cô ta nhắm mắt nghỉ ngơi nên không dám quấy rầy, chỉ lặng lẽ quét dọn. Thế nhưng lúc quét tới bên cạnh, không cẩn thận đụng tới tay cô ta thì mới phát hiện không đúng.”
Nhân viên vệ sinh sợ tới tái mặt: “Tay cô ta lạnh buốt, không hề có chút sức sống nào. Khi đó tôi sợ lắm, nhìn thoáng qua mặt cô ta, mắt tô ta trợn tròn, biểu tình vặn vẹo, giống như thấy thứ gì đó rất đáng sợ. Suýt chút nữa dọa tôi đau tim luôn.”
Pháp y kiểm tra sơ bộ, xác nhận thời gian chết là từ mười hai giờ đêm tới hai giờ sáng. Mà thời gian bảo vệ tuần tra là mười một giờ đêm.
Dương Lâm Tây đi tìm bảo vệ, bảo vệ nói lúc kiểm tra lầu mười một thì không thấy Nhan Thư Kỳ, phòng làm việc cũng không sáng đèn. Bởi vì nơi này là phòng ngoại thương nên đèn có sáng tới mười một, mười hai giờ là chuyện bình thường, thế nhưng hôm qua vừa vặn là ngày không có người tăng ca.
Bên ngoài lầu mười một có camera, Dương Lâm Tây mở màn hình giám sát, lúc sáu giờ chiều, Nhan Thư Kỳ cùng những đồng nghiệp khác xách túi xách rời khỏi công ty, sau đó lúc tám giờ tối lại quay trở lại.
Sau đó màn hình giám sát không hề nhìn thấy Nhan Thư Kỳ quay trở ra.
Nhưng lúc đó có tới hai bảo vệ đi tuần, không có khả năng cả hai người đều không phát hiện.
Hơn nữa trên người Nhan Thư Kỳ cũng không có dấu vết bị xâm hại.
Dương Lâm Tây hỏi thăm qua nhóm đồng nghiệp làm chung phòng, hỏi bọn họ có biết vì sao Nhan Thư Kỳ lại quay trở lại công ty vào lúc tám giờ tối hay không.
“Chuyện này thì tôi không rõ lắm, cô ta ấy, có thể không tăng ca thì sẽ không tăng ca. Nếu cần phải tăng ca thì cô ta lại ném chuyện cho nhóm thực tập làm. Lười hết chỗ nói! Trừ phi là làm rơi đồ gì đó trong phòng làm việc, bằng không.... không có khả năng muộn như vậy lại quay lại công ty đâu.”
“Ngày hôm qua cô ta cùng về chung tới tụi tôi, cả đám ra ngoài ăn cơm tối, sau đó tự ngồi xe công cộng về nhà. Cô ta cũng không nói gì tới chuyện phải quay lại công ty cả. Bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần nên mọi người đều gấp gáp về nhà, không có ai nói muốn lưu lại tăng ca cả.”
“Nhan Thư Kỳ có bạn trai không á? Cái này thì không rõ lắm, nếu có thì với tính cách của cô ta đã sớm thổi phồng tới tận trời rồi! Người theo đuổi thì có vài người, bất quá xấu lắm, được cái có tiền thôi.”
“Cô ta độc miệng lắm, nói không chừng chắc là độc miệng chọc trúng ai nên bị giết. Trước đây công ty chúng tôi có một nữ đồng nghiệp vóc dáng đẹp còn rất cố gắng, cô ta đố kị nên bịa đặt là nữ đồng nghiệp kia vì ngủ với khách mới lấy được đơn. Tởm lắm! Đám bọn tôi biết mà thấy tội cho nữ đồng nghiệp kia.”
Dương Lâm Tây suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy nữ đồng nghiệp bị nói xấu kia là ai vậy?”
Cô gái thở dài nói: “Mất tích rồi, lần đó sau khi ăn cơm với khách xong thì liền mất tích, cảnh sát cũng không tìm được người. Bọn tôi cũng rất lo lắng, cũng không biết có phải bị tài xế DD hại không nữa.”
[end 236]