Lúc Ninh Nhiên còn nhỏ đã có cuộc sống thế nào?
Cô được Vu Từ ân cần dạy rằng mỗi khi Ninh phụ tới phải mỉm cười ngoan ngoãn, thậm chí có lúc còn phải phối hợp khóc sướt mướt với Vu Từ để Ninh phụ mềm lòng.
Từ nhỏ Ninh Nhiên đã bị ép phải diễn, diễn riết đã biến thành dáng vẻ hiện giờ, ủy khuất và khóc lóc là từ đại diện cho Ninh Nhiên.
Lúc Ninh phụ tới, Vu Từ sẽ đối xử rất tốt với Ninh Nhiên, lúc Ninh phụ không có mặt, Vu Từ suốt ngày đi dạo phố uống trà, hưởng thụ cuộc sống giống như các vị phu nhân. Vu Từ được Ninh phụ bao dưỡng nên có đủ tiền để chi tiêu, bà thường tới thẩm mỹ viện bảo dưỡng, mục đích là để Ninh phụ yêu thích mình đến không thể buông tay.
Mà Ninh Nhiên, mặc dù không lo ăn không lo mặc nhưng từ nhỏ chỉ có chút xíu tình thương của cha và tình thương lúc có lúc không của mẹ. Lúc nhỏ không hiểu, sau khi trưởng thành thì Ninh Nhiên mới biết là vì cái gì. Dần dần cô ngày càng giống Vu Từ, sống theo khuôn mẫu của mẹ mình.
Gặp phải Tiễn Văn Thành là chuyện mà Ninh Nhiên không ngờ tới.
Lúc Vu Từ ra ngoài sẽ nhốt Ninh Nhiên trong nhà, cô không có bạn, mỗi ngày đều cảm thấy thực nhàm chán. Cho đến một ngày họ hai mẹ con chuyển nhà thì Ninh Nhiên gặp được Tiễn Văn Thành.
Nói thật, lúc ở cùng với Tiễn Văn Thành, Ninh Nhiên rất vui vẻ, mặc dù Tiễn Văn Thành là cô nhi nhưng đối xử với Ninh Nhiên rất tốt, xem cô giống như công chúa mà nâng niu trong lòng bàn tay vậy. Đó là cảm giác mà Vu Từ cùng Ninh phụ chưa từng mang tới cho cô.
Chỉ tiếc, không bao lâu sau cô phải theo Vu Từ tới Ninh gia.
Người vợ chính thức của Ninh phụ đã qua đời, nghe nói là bị bệnh.
Vu Từ đeo nụ cười hiền hòa nắm tay Ninh Nhiên tiến vào Ninh gia.
Ninh Nhiên biết Ninh phụ còn một đứa con gái gọi là Ninh Ưu chỉ lớn hơn cô vài tuổi mà thôi.
Lần đầu tiên gặp Ninh Ưu, Ninh Nhiên có chút sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại hình nữ tính khác biệt. Bên cạnh cô chỉ có Vu Từ, vì thế có bắt chước cũng chỉ có Vu Từ để bắt chước mà thôi.
Mà Ninh Ưu, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng đã sớm lộ phong thái, cô hệt như một đóa hồng có gai, nóng bỏng mà chói mắt. Ninh Ưu nhất định không biết, lúc mình dùng ánh mắt căm ghét nhìn Ninh Nhiên, trong lòng Ninh Nhiên vui sướng biết bao nhiêu.
Ninh Nhiên tựa hồ nhìn thấy ngọn lửa hừng hực sáng rực trong mắt Ninh Ưu, đẹp đến mức làm người ta say đắm.
Ninh Nhiên nói cho Ninh Ưu biết, mình thật sự thích Ninh Ưu.
Ninh Ưu giống như ngọn lửa, còn cô thì chính là con thiêu thân, không quản Ninh Ưu oán hận căm ghét cỡ nào, cô vẫn luôn đuổi theo.
Chẳng qua Ninh Nhiên nhanh chóng phát hiện được trong thế giới của Ninh Ưu không phải chỉ có một mình mình tồn tại.
Ninh Nhiên rất khó chịu, vì thế cô nghe theo căn dặn của Vu Từ, bắt đầu ly gián tình cảm của Ninh phụ cùng Ninh Ưu. Vu Từ nhắm tới gia sản của Ninh phụ, mà Ninh Nhiên thì vì thứ khác.
Ngày qua ngày, năm qua năm, rốt cuộc Ninh Ưu đã hoàn toàn chết hi vọng với Ninh phụ, cũng không còn quấn quít ông nữa. Ninh Nhiên rất vui vẻ, cô cho rằng mình rốt cuộc cũng chiếm cứ được toàn bộ ánh mắt của Ninh Ưu.
Thế nhưng từ khi Ninh Ưu quen biết cô gái gọi là Lâm Hiểu thì thời gian Ninh Ưu ở nhà ngày càng ngắn, thời gian ra ngoài ngày càng dài, có lần suốt cả tuần Ninh Nhiên không thể gặp Ninh Ưu được một lần.
Chuyện này làm Ninh Nhiên cực kỳ khủng hoảng, cũng vô cùng căm hận Lâm Hiểu.
Vô số lần Ninh Nhiên bắt gặp Lâm Hiểu nói xấu mình với Ninh Ưu, thậm chí Lâm Hiểu còn nói Ninh Ưu phải cẩn thận mấy đứa bạch liên hoa ở ngay trước mặt Ninh Nhiên.
Ninh Nhiên biết Lâm Hiểu nói mình, cô muốn giải thích, thế nhưng Ninh Ưu chưa bao giờ đứng về phía cô.
Ninh Nhiên hận Lâm Hiểu, hận không thể giết chết Lâm Hiểu.
Không ngờ, cơ hội này lại tới thật.
Tình cờ gặp lại Tiễn Văn Thành, Ninh Nhiên mới biết hóa ra đối phương vẫn luôn tìm kiếm mình.
Ninh Nhiên cũng còn nhớ Tiễn Văn Thành, dù sao thì lúc nhỏ Tiễn Văn Thành đối xử với cô rất tốt, mặc dù bây giờ Ninh Nhiên đã không còn cần nữa. Thế nhưng sau khi Tiễn Văn Thành lộ ra bản lĩnh đặc biệt của mình, Ninh Nhiên bắt đầu giả vờ ở chung một chỗ với đối phương, thỉnh thoảng lại lộ ra dáng vẻ bị khi dễ.
Tiễn Văn Thành rất thích Ninh Nhiên, Ninh Nhiên biết rất rõ, vì thế mới dễ dàng dụ Tiễn Văn Thảnh giải quyết Lâm Hiểu.
Thật ra mới đầu Ninh Nhiên cũng không quá tin tưởng Tiễn Văn Thành sẽ thành công. Kết quả không ngờ Tiễn Văn Thành lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy.
Lâm Hiểu mất tích nhưng Ninh Ưu không biết. Ninh Ưu vẫn ra ngoài như bình thường, vẫn đi bar như bình thường, vẫn không thèm để ý tới Ninh Nhiên như bình thường.
Ninh Nhiên muốn Ninh Ưu ở nhà, không muốn Ninh Ưu ra ngoài nữa, cô muốn mỗi lần mình về nhà là có thể thấy Ninh Ưu đang đợi mình. Vì thế cô liền bảo Tiễn Văn Thành hù dọa Ninh Ưu.
Rõ ràng hết thảy đều phát triển theo ý tưởng của Ninh Nhiên, thế nhưng vì sao bây giờ mọi thứ lại chệch đường rây như vậy chứ?
Ninh Ưu nghe Ninh Nhiên lẩm bẩm, ánh mắt nhìn cô đầy si mê, tay cũng dán vào mặt kính thủy tinh, tựa hồ muốn sờ mặt cô. Ninh Ưu buồn nôn, thậm chí muốn vứt điện thoại bỏ đi.
Thế nhưng Ninh Ưu không đi, cô cố nén cảm giác chán ghét ngắt lời Ninh Nhiên, đồng thời lộ ra thái độ quyết tuyệt lạnh như băng làm Ninh Nhiên điên cuồng: “Chỉ tiếc mày làm nhiều như vậy tao vẫn không có khả năng thích mày. Mày làm tao tởm lợm tới mắc ói, chờ tao kết hôn, tao sẽ gửi thiệp cưới cho mày. Chờ đến khi có thai, tao sẽ dẫn chồng còn tới xem mày. Tao sẽ để mày thấy tao hạnh phúc mỹ mãn thế nào, mà mày thì chỉ có thể ngây ngô trong tù, ngày lại ngày, năm qua năm đau khổ.”
“Không không không, chị, chị không thể đối xử với em như vậy! Chị!” Ninh Nhiên vừa kêu vừa khóc với điện thoại, nhìn Ninh Ưu cúp máy rồi xoay người bỏ đi, làn váy đỏ rực của đối phương giống như ngọn lửa thiêu đốt ánh mắt cô.
Nước mắt lã chã rơi xuống, Ninh Nhiên đập tấm kính ngăn muốn Ninh Ưu quay lại nhưng bị giám ngục kéo xuống dẫn về phòng giam.
Ninh Nhiên muốn cái gì nhất, Ninh Ưu sẽ hủy đi cái ấy, từ nay về sau, Ninh Nhiên ở trong tù mỗi khi nghĩ tới Ninh Nhiên thì đau đớn tột cùng. Thậm chí Ninh Nhiên còn không dám hỏi thăm giám ngục về tin tức bên ngoài, cô sợ mình sẽ nghe thấy tin kết hôn của Ninh Ưu.
...
Tống Triết về nhà, mấy hôm nay bôn ba vất vả giải quyết xong mọi chuyện, hiện giờ mới nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau thì Tiêu Thiên trở lại, Tam Hoàng đi theo sau mông anh, thấy Tống Triết lập tức nhào tới hết củng lại liếm.
Tống Triết xoa đầu Tam Hoàng, nằm xuống ghế ngoắc ngoắc Tiêu Thiên, âm thanh mềm nhũn: “Lão Tiêu, xoa bóp vai cho em đi, mệt chết đi được!”
Tống Triết thích được đấm bóp nên Tiêu Thiên đã đặc biệt tìm thợ đấm bóp học hỏi tay nghề.
“Thoải mái quá a!” Tống Triết lẩm bẩm, thoải mái tới mức cuộn ngón chân.
Tiêu Thiên khẽ mỉm cươi, bàn tay từ vai trượt xuống lưng: “Con mèo yêu kia đâu rồi?”
Tống Triết híp mắt, hàng mi khẽ lay động: “Ở chỗ Minh Nhân, chuyện giải quyết xong rồi, nó cũng cần về núi.”
Bàn tay luồn vào lớp áo mỏng manh mùa hè, dán vào làn da mịn màng, lòng bàn tay tựa hồ có ngọn lửa, phần da thịt bị chạm trúng cũng bốc lửa nóng hừng hực, cứ như tế bào đang sôi trào.
Tống Triết nhỏ giọng lẩm bẩm, da thịt ửng đỏ từ từ lan tràn tới phần cổ.
Tiêu Thiên dán lên người Tống Triết, vùi đầu vào phần cổ ngửi khí tức đặc biệt của cậu, xúc cảm mềm mại như tơ lụa từ lòng bàn tay truyền tới làm ánh mắt anh trở nên thâm sâu.
Tam Hoàng nằm dưới đất, tròn xoe mắt nhìn hai người, nó thè lưỡi liếm liếm mũi, không hiểu hai vị chủ nhân đang chơi trò gì, chơi xếp hình à?
Nụ hôn nhỏ vụn từ gò má chuyển xuống cổ, Tiêu Thiên không ngừng hôn mút phần da thịt nơi đó để lại chi chít vệt đỏ bắt mắt, nhìn hệt như nụ hoa nở rộ lan tỏa mùi thơm quyến rũ.
Tống Triết nghiêng đầu mỉm cười cắn môi Tiêu Thiên, ánh mắt ươn ướt hơi nước, lúc nhìn Tiêu Thiên hệt như mang theo lưỡi câu kéo ánh mắt Tiêu Thiên chìm xuống sâu hơn nữa.
Tống Triết trở người, vạt áo hơi xốc lên lộ ra phần eo thon, còn có phần nhân ngư tuyến quanh co uốn lượn xuống dưới.
Lòng bàn tay Tiêu Thiên khẽ vuốt ve, ấm áp vô cùng, anh cúi đầu muốn hôn, muốn làm như vừa nãy, để phần da thịt này cũng nở rộ những đóa hoa xinh đẹp nhất thế giới.
Chỉ là giây tiếp theo, di động Tống Triết reo vang.
Tiêu Thiên khẽ nhíu mày không thẻm để tâm, thế nhưng bị Tống Triết đẩy ra, cậu chụp lấy di động để trên bàn trà.
Tiêu Thiên bại trận dựa vào ghế sô pha, ánh mắt nóng như lửa không ngừng lởn vởn trên người Tống Triết.
“Alo, Dương Lâm Tây, chuyện gì vậy?”
Dương Lâm Tây? Lỗ tai Tiêu Thiên giật giật, trong lòng có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, giây tiếp theo anh nghe Tống Triết nói: “Được, tôi chuẩn bị một chút rồi lập tức tới ngay.”
Sau khi cúp máy, Tống Triết mới nhớ ra người bạn trai bị mình ghẻ lạnh, cậu meo meo nhìn qua, quả nhiên biểu tình Tiêu Thiên không vui vẻ tẹo nào.
“Khụ khụ!” Tống Triết cất di động, nhào tới ôm cổ Tiêu Thiên hôn vài cái rồi nhỏ giọng nói: “Em phải tới Tùng Vận thôn một chuyến, lần này là chuyện lớn. Xin lỗi, lần sau bồi anh nha.”
Làm người yêu của anh hùng siêu cấp, Tiêu Thiên đã quen với chuyện đang ân ái thì bị cắt ngang, anh không khỏi nghĩ bâng quơ, sau này nếu hai người bọn họ kết hôn hưởng tuần trăng mật có khi nào cũng bị tình cảnh này không?
“Anh cũng đi!” Đây là câu nói Tiêu Thiên thường nói nhất mỗi khi Tống Triết có chuyện cần làm: “Tiễn Văn Thành từ thôn này ra, chứng tỏ những thứ hắn biết người trong thôn cũng biết. Em không phải đối mặt với một người mà là cả một thôn. Quá nguy hiểm, để anh đi cùng em.”
Tống Triết nhéo mặt Tiêu Thiên: “Anh chắc chứ? Em đi một tuần lận đó, công ty anh phải làm sao?”
Tiêu Thiên có chút ngông nghênh nói: “Nếu anh đi một tuần mà công ty đã xảy ra chuyện thì anh chi nhiều tiền như vậy để thuê nhân viên làm gì chứ?”
Tống Triết ngao ô một tiếng, hôn Tiêu Thiên một ngụm: “Ok nà, đi cùng em đi, anh chính là vú em ngự dụng của em a!”
Sau khi nói chuyện ổn thỏa, Tống Triết lập tức thu thập đồ đạc, Tiêu Thiên thì gọi điện giao phó chuyện công ty. Còn Tam Hoàng bị Tống Triết đưa qua nhà dì Vương nhờ dì hỗ trợ chăm sóc một thời gian, dì Vương là người tốt, hơn nữa Tam Hoàng là con của A Hoàng, dì Vương tự nhiên rất hoan nghênh.
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Tống Triết cùng Tiêu Thiên lập tức lên đường, trước khi đi cậu còn gọi điện cho Nghiêm Minh Nhân, bảo Nghiêm Minh Nhân chăm sóc mèo yêu, đừng để xảy ra chuyện.
Nghiêm Minh Nhân đặc biệt nghiêm túc đảm bảo, khẳng định không có vấn đề.
Lúc Dương Lâm Tây hội hợp Tống Triết, phát hiện có thêm người thì há hốc: “Ô? Lão đại Tiêu thị cũng đi cùng chúng ta à?”
Tống Triết gật đầu: “Đúng vậy! Lần này chỉ có một mình anh thôi à?”