Tiên Sinh Hoàn Hảo Và Cô Nàng Tạm Được

Chương 16: Chương 16




Edit: motquadaocute

Đôi môi Vân Thư mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng đem bản kiểm điểm trong tay viết đẹp nhất có thể.

Cô khi viết có thói quen hơi dùng sức một chút, lại thêm đã lâu không có viết, chẳng bao lâu sau, đầu ngón tay cô bắt đầu trắng bệch, cảm giác đau xót từ cổ tay dâng lên.

Chuông điện thoại vang lên, tay cầm bút của Vân Thư chợt dựng lại giật mình viết sai mất một nét.

Vân Thư gục xuống đánh rơi cả bút: “ Ôi——-”

Cô vừa ôm điện thoại vừa xoa xoa cổ tay đau nhức, không khỏi cảm thấy bực bội.

“Em gái à, chương trình ngày mai là lên sóng rồi, anh cùng đoàn đội bên này đều bận bịu đến sắp hỏng, em thân là đại cổ đông thứ hai, tốt xấu gì cũng phải giúp đỡ một chút chứ.” Giọng nói của Lý Úy truyền từ đầu bên kia của điện thoại tới.

Vân Thư đưa mắt nhìn ngày tháng trên điện thoại, lúc ấy cô đẩy talkshow của Lý Úy xuống, theo kế hoạch thì ngày mai sẽ livestream trực tiếp trên một nền tảng trực tuyến nào đó trong nước.

Tiếng vang của chương trình ở mùa đầu tiên rất tốt, sự kì vọng của khán giả ở mùa hai cũng cao, công ty nhỏ của Lý Úy không có nhiều người, việc thông báo chương trình cộng với ghi hình và biên tập khiến đoàn đội cả nam lẫn nữ đều bận rộn đủ bề.

“Này, gần đây em làm cái quái gì vậy? Anh thậm chí còn không thấy được em dù chỉ một chút. Không lẽ em thật sự xem mình là người đã kết hôn.”

Vân Thư cúi đầu nhìn tờ giấy viết tay trước mặt, bộ dáng u oán, yếu ớt trả lời: “Em đang viết bản kiểm điểm…”

“Em nói cái gì? Kiểm điểm?!”

Vân Thư nằm gục xuống bàn, đem toàn bộ sự tình kể lại cho anh ấy nghe, giọng than thở:

“Anh nói em rốt cuộc phải viết bao nhiêu chữ?”

“Ha ha ha ha ha.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một loạt tiếng cười không kiềm chế được của Lý Úy, hoàn toàn không để tâm đến câu hỏi cuối cùng của Vân Thư, “Viết kiểm điểm…Không tệ nha. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn ha ha ha…”

Vân Thư gần như có thể tưởng tượng ra cảnh anh ta đang ôm bụng cười lăn lộn, toàn thân run rẩy.

“Ah.” Vân Thư vốn đang muộn phiền trong lòng, thấy anh cười trên nỗi đau của người khác thì lại càng tức giận, “ Anh mà còn cười thì tự đi mà làm việc.”

“ Đừng đừng đừng…” Lý Úy vội vàng ngừng cười, nhưng hơi thở vẫn chưa ổn định nói: “Em viết kiểm điểm thì giúp anh nhìn qua kịch bản. Anh cảm thấy mấy câu khẩu hiểu mình viết vẫn thiếu chút mới mẻ, cũng không đủ hải hước. Mọi người trong đội cũng không nhìn ra được chỗ thiếu, em giúp anh sửa qua một chút.”

Mấy chương trình talkshow bây giờ cho dù đối với bên ngoài tuyên bố toàn bộ đều chân thực, cũng không thể thực sự không có kịch bản. Lý Úy vẫn tính là có nguyên tắc, anh chỉ chuẩn bị trước một số tình huống thú vị cùng một số tương tác với người chơi, có rất nhiều tiết mục phát huy tại chỗ. Không như một số talkshow khác, trực tiếp đặt lời nhắc cùng kịch bản tại nơi camera không nhìn thấy được, tất cả khách mời đều dựa theo kịch bản để trả lời.

“Còn có chủ đề của mấy số tiếp theo cũng quyết định xong rồi, em nghĩ thêm ra đoạn nào thích hợp thì bổ sung vào nhé, anh gần đây đã vắt kiệt chất xám của mình rồi.” Lý Úy nói thêm.

Vân Thư cũng thấu hiểu được sự vất vả của anh, nhỏ giọng đáp lại: “Chờ em viết kiểm điểm xong đã…”

“Này, dù sao anh ta cũng không nói cần bao nhiêu chữ, em viết một hai trăm chữ cũng giống nhau.”

“Em mới không dám…” Vân Thư không muốn cùng Lý Úy giải thích thêm, nói: “Anh bận thì đi làm việc đi, kịch bản khi nào sửa xong em sẽ gửi lại cho.”

Sau khi cúp điện thoại, Vân Thư phí hết tâm tư đem chỗ viết sai sửa lại mà không để lại dấu vết, tiếp tục nghiêm túc viết bản kiểm điểm, viết đến khoảng 800 chữ, nhìn nội dung gần bốn trang giấy, cô đặt bút xuống, thở phào nhẹ nhõm.

—–Bộ dạng nổi giận của Chương Tư Niên thực sự đáng sợ, cô không muốn nhìn thấy sắc mặt anh trầm xuống vì bản kiểm điểm viết không thành khẩn nha.

Sau đó cô xem liền qua kịch bản mà Lý Úy vừa gửi tới. File mới nhất trong hộp thư là chủ đề của một vài chương trình tiếp theo, Vân Thư lập tức mở phần file này ra trước, file chỉ vỏn vẹn một trang giấy, cô lướt nhanh đến cuối thì thấy chủ đề của chương trình thứ bảy, nhíu nhíu mày.

Tự do và bình đẳng của LGBT.

Ánh mắt của Vân Thư đảo quanh chủ đề này, đây là một chương trình vừa có cả rủi ro lẫn lợi ích, ở trình độ của Lý Úy, sau khi phát sóng chắc chắn sẽ là một chủ đề hot, nhưng mấu chốt ở chỗ nó có thể được phát sóng hay không. Cô biết một số talkshow trên Weibo đã buộc phải dừng vì chủ đề nhạy cảm và vi phạm các tiêu chuẩn. Huống chi đây là talkshow sẽ được phát sóng trực tiếp.

Vân Thư lắc đầu, cô chưa bao giờ can thiệp vào việc sản xuất chương trình của Lý Úy, anh ấy đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, hẳn là có thể nắm bắt chính xác các tiêu chuẩn được cho phép.

Xem hết phần tài liệu này, cô lại mở file kịch bản ra, đọc kỹ.

Chương Tư Niên vừa đi làm về và bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Vừa mở tủ lạnh, anh thấy bên cạnh túi rau cải là một cái túi trong suốt, bên trong là những quả đào trắng hồng, phía trên có màu đỏ tươi rất đáng yêu, vừa mềm mại vừa căng mọng.

Cách một lớp túi nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ mịn và dày đặc, rõ ràng là không có chạm vào nhưng khi vừa nhìn thấy, trên mu bàn tay bỗng có cảm giác ngứa ngáy khó hiểu.

Anh đem tầm mắt rời đi sang bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh từ bên trong cái túi khác lấy ra rau cải cần cho bữa tối.

Nghe thấy tiếng động dưới phòng bếp, Vân Thư cắn một miếng đào, đi dép lê xuống lầu.

Chương Tư Niên đang rán cá hồi, vẻ mặt tập trung, đôi mắt khép hờ có chút dịu dàng, rõ ràng anh đang ở phòng bếp, trước mắt là chảo dầu đang xì xèo bốc khói nhưng anh vẫn áo sơ mi trắng, chỉnh tề, gọn gàng không một nếp nhăn, không nhiễm một tia khói lửa.

Mùi mỡ cá rán nồng nàn trong không khí lấn át hương đào nhàn nhạt. Nhưng khi nhìn thấy quả đào trên tay Vân Thư, lông mày anh vẫn hơi nhăn lại.

Vân Thư hôm qua vừa mới phạm sai lầm phải viết bản kiểm điểm, lúc này trong lòng vẫn còn căng thẳng, rất nhạy cảm với sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt của Chương Tư Niên, nhanh chóng giải thích: “Em mới mua một ít đào, biết thầy bị dị ứng nên đã đặc biệt lấy túi và gói lại thật kỹ. Hi vọng thầy không để ý.”

“Không có việc gì.” Chương Tư Niên nhẹ nhàng nói.

“Thầy bị dị ứng ở mức độ nào? Khi chạm vào hay sau khi ăn sẽ bị dị ứng?” Vân Thư cắn một miếng đào, tò mỏ hỏi.

“Tôi cũng không rõ cho lắm. Chỉ nhớ hồi nhỏ, sau khi ăn nó, tôi bị phát ban và ngứa rất nhiều ở hai bên miệng. Về sau liền không bao giờ chạm vào nó nữa.” Chương Tư Niên vừa rán cá vừa giải thích.

Vân Thư không nghĩ tới anh lại có phản ứng nghiêm trọng như vậy, vội giơ tay hứa: “Em sẽ gói chúng thật kỹ.”

Hai người ăn cơm xong, không hề quấy rầy nhau, mỗi người trở về một phòng.

Tối thứ sáu, vẻ mặt Vân Thư như nhân sinh không còn gì luyến tiếc, thu dọn tài liệu giảng dạy, đem bài tập cùng bản kiểm điểm, bộ dạng thấy chết không sợ xoa xoa đầu Kẹo Lạc: “Kẹo Lạc à, chị đi học đây, nhớ cầu nguyện cho chị bình an trở về, nếu không ngày mai sẽ không có ai lo ba bữa ăn cho em đâu.”

Kẹo Lạc còn đang mải cắn đồ chơi, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay động viên cô.

Vân Thư bước vào thư phòng với vẻ mặt lo lắng, ngồi vào bàn, cầm bản kiểm điểm bằng hai tay đưa cho Chương Tư Niên.

Chương Tư Niên đã giảng dạy ba năm, đã thu qua không ít bài luận văn lớn nhỏ, báo cáo dự án,.. Còn thu bản kiểm điểm thì đây là lần đầu tiên.

Anh đưa tay ra nhận lấy, có chút mong chờ lật lật xem.

Số lượng chữ không quá ít, viết gần bốn trang. Anh gật nhẹ đầu, thái độ vẫn rất tốt.

Chữ viết ngay ngắn, chỉnh tề, một nét lại một nét không dừng bút, các đường uốn cong, chẳng hạn như uốn ngang đều rất mượt mà, kiểu chữ không quá góc cạnh, từng cái từng cái đặt ở bên trong ô nhỏ. Chương Tư Niên cảm thấy kiểu chữ này có chút quen thuộc, hồi tưởng một chút, nó và cô gái trong văn kiện lần đầu anh đưa cho Vân Thư có phần khá giống nhau.

Ừm. Chữ viết giống như người. Chương Tư Niên nghĩ thầm trong lòng.

Sau đó anh đọc đến phần nội dung. Đại loại như thế này.

Mở đầu, Vân Thư thành khẩn thừa nhận lỗi sai của mình, ở giữa trình bày nguyên nhân dẫn đến lỗi sai đó, sau đó trình bày biện pháp hạn chế những tình huống tương tự trong tương lai. Cuối cùng là kiểm điểm bản thân và kết thúc bài viết.

Trong lòng bỗng hiện ra một ý nghĩ —- Vân Thư tám phần là đã phạm qua không ít lỗi sai, bản kiểm điểm cũng đã viết qua khá nhiều.

“Khụ…” Chương Tư Niên hắng giọng, “Viết rất nghiêm túc, rất chân thành.”

Vân Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại đến tiết học phụ đạo hoa mắt chóng mặt.

Chương Tư Niên giảng dạy rất nghiêm túc, chuyên tâm, nhưng trong đầu Vân Thư lúc này, mô hình anh giảng dạy hôm trước và mô hình hôm nay cơ hồ đã hỗn loạn thành một mớ bòng bong.

Rốt cuộc cũng xong, nội dung dạy hôm nay thì cũng không quá nhiều nhưng Vân Thư chỉ cảm thấy trong đầu mình như bị ép nhét vào một lượng kiến thức quá lớn so với dung lượng bộ não, mọi thứ gần như lẫn lộn hết lên.

“Em còn chỗ nào không hiểu?”

Vân Thư mím miệng, không dám trả lời —- Em chỗ nào cũng cũng không hiểu.

“Từ từ tiêu hóa trong tuần này đi, mô hình này không được sử dụng phổ biến, vì vậy sẽ không có bài tập về nhà nên nếu có gì không hiểu cứ hỏi tôi.”

Nghe đến không có bài tập về nhà, Vân Thư nhất thời cảm thấy như là có pháo hoa nổ tung đầy trời, bầu trời vừa mới tràn ngập u ám trong nháy mắt liền ngập tràn ánh sáng.

Nhưng tâm trạng tốt này của cô không kéo dài được mấy giây, Chương Tư Niên chậm rãi đứng dậy, từ trong giá sách lấy xuống một quyển sách đưa cho cô.

“Hả?” Vân Thư có chút bối rối.

“Hôm nay còn sớm, tôi sẽ nói thêm cho em một lúc về quản lí tài sản.”

“Đây là chị em nhờ tôi.” Chương Tư Niên nói bổ sung.

Tia lửa nhỏ lốp bốp nở rộ trong lòng Vân Thư nháy mắt như bị một chậu nước lạnh dập tắt, cô ỉu xìu nhận lấy quyển sách —- Lệnh chị khó cãi nha.

Nội tâm cô sụp đổ gào thét: “ Khi nào chặng đường học phụ đạo này mới kết thúc đây!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.