Edit: motquadaocute
Vân Thư xoay mũ, nghiêng đầu, quẹt thẻ học viên vào máy in điểm tự động trước sân trường để lấy bảng điểm.
Thành tích thi lại kinh tế lượng của Vân Thư hôm qua đã được công bố, và đúng như dự đoán của Chương Tư Niên, 83 điểm. Đối với học bá mà nói điểm số này chỉ là bình thường, nhưng đối với Vân Thư thì đây đã được coi là rất cao rồi.
Hiện tại cô đã hoàn thành xong tất cả các khóa học, cũng lấy được văn bằng hai rồi, chỉ còn một bài luận văn tốt nghiệp nữa thôi, nếu bảo vệ thành công luận án tốt nghiệp này thì chắc chắn sẽ lấy được bằng luôn. Cô học lại một năm nên không thể tham gia kỳ bảo vệ luận án năm nay, chỉ có thể đợi sang năm thi lại, lại còn cùng với kỳ thi lấy bằng chuyên ngành chính nữa chứ.
Mặc dù luận văn luôn là vấn đề khiến cô đau đầu nhưng đó là vấn đề của năm tới.
Vân Thư, với tâm trạng thoải mái, tâm tình nhẹ nhõm vừa đi vừa khẽ ngâm nga một bài hát rồi in phiếu điểm ra. Với phiếu điểm và văn bằng hai trong tay, đợi lát nữa cô sẽ chụp lại gửi cho Vân Lam.
Vân Lam là người hiểu rõ cô nhất, biết rằng sau khi cô lên đại học, ỷ vào không có người quản thúc, cô nhất định sẽ buông thả bản thân, học tập không chăm chỉ. Vì vậy Vân Thư được yêu cầu sau mỗi học kì đều phải gửi cho mình bảng điểm các môn, Vân Lam sẽ căn cứ vào đó mà điều chỉnh tiền tiêu vặt cho cô.
Vân Lam thưởng phạt rõ ràng. Ở đại học C, tích điểm tối thiểu để lấy học vị là 1.8, nếu Vân Thư đạt được 1.8 thì sẽ có thưởng, nhưng nếu thấp hơn 1.8 thì học kỳ sau sẽ bị trừ phí sinh hoạt.
Vì lý do này nên mỗi lần gần đến kỳ thi Vân Thư đều khêu đèn đánh đêm, điên cuồng ôn tập, quầng thâm trên mắt vô cùng rõ ràng, những lúc như thế đều bị Lý Úy cười bảo là mắt gấu trúc. Nhưng sau cùng cô cũng có thể vượt qua ngưỡng tiêu chuẩn của Vân Lam với tích điểm khoảng từ 1.9 – 2.1.
Hai mắt Vân Thư bật sáng như đèn pha ô tô, học kỳ này nhờ có Chương Tư Niên kèm cặp giám sát nên cô đã xác lập một kỷ lục mới, 2.2! Có thưởng rồi!!!
Vân Thư cất bảng điểm vào túi văn kiện, đắc ý rung đùi trở về.
Kỳ thi văn bằng hai kết thúc khá muộn. Khi kỳ thi kết thúc là lúc kỳ nghỉ hè tươi đẹp chính thức bắt đầu.
Vừa về đến nhà cô liền đụng phải Chương Tư Niên từ thư phòng ra lấy nước.
Vân Thư vội vã giấu túi văn kiện ra sau lưng.
Chương Tư Niên đẩy đẩy kính mắt. Anh dạy ở đại học C mấy năm nên rất quen thuộc với bảng điểm màu vàng này, chỉ cần nhìn lướt qua là anh nhận ra ngay.
“Phiếu điểm?” Chương Tư Niên hỏi
“Ừ.” Vân Thư trầm giọng nói.
“Thi thế nào?” Chương Tư Niên mỉm cười hỏi.
Vân Thư tự biết không thể giấu được, cô nắm chặt hai tay sau lưng, rụt rè nói: “Còn… còn tạm được.”
“Đưa tôi xem một chút.”
“Thi không tốt… Đừng xem.”
Cô vẫn hy vọng có thể duy trì hình tượng tốt trước mặt Chương Tư Niên, nhưng học kỳ này tích điểm 2.2, điểm trung bình là 2.08, thật sự không thể nào đưa anh xem được.
Mới vừa rồi cô còn đắc ý vì lập được một kỷ lục mới, vậy mà trong nháy mắt đã như quả bóng xì hơi.
Chương Tư Niên đặt ly nước xuống bàn, ngồi dựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo, dáng vẻ thư thái: “Yên tâm, tôi chuẩn bị tốt tâm lý rồi.”
Chương Tư Niên cười cười: “Đến cả bản luận văn ‘đặc biệt’ hồi trước của em tôi còn đọc rồi thì tờ phiếu điểm này có là gì.” Chương Tư Niên còn cố nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”.
Nhắc tới bài luận văn chó má của mình năm đó, Vân Thư càng cảm thấy xấu hổ hơn. Biết không thể trốn thoát, cô đỏ mặt, chậm chạp lấy phiếu điểm từ trong túi văn kiện ra, đưa cho Chương Tư Niên.
Chương Tư Niên cầm lấy phiếu điểm, cúi đầu che đi nụ cười nơi khóe miêng – thỉnh thoảng trên chọc Vân Thư một chút cũng khá thích thú đấy chứ.
Chương Tư Niên sớm đã chuẩn bị tâm lý, anh cũng không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy bảng thành tích của Vân Thư.
“Tốt hơn tôi mong đợi đấy…”
“Cái gì?” Vân Thư ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi nhớ đại học C để có được văn bằng yêu cầu tích điểm là 1.8.” Ngón tay Chương Tư Niên chỉ chỉ vào điểm số trên tờ giấy mỏng, “Đều qua đầu 2, ít nhất tôi không lo lắng em không nhận được văn bằng.”
“Còn tốt hơn 1.8. Nếu để nhân viên của tôi biết bà xã tôi ngay cả văn bằng đều không lấy được, nhất định sẽ bị bọn họ cười sau lưng thật lâu.”
Chương Tư Niên trả lại phiếu điểm cho Vân Thư, đứng dậy, bàn tay vỗ nhẹ vào đâu cô: “Học kỳ sau đề tài luận văn tốt nghiệp là đề mở, nhất định phải viết tốt hơn nữa, đừng làm tôi mất mặt…”
Cân nhắc đến sự phát triển lâu dài của đứa trẻ, tương lại con của hai người nhất định phải để anh dạy.
Chương Tư Niên đi lên cầu thang, đầu anh ở nhanh chóng thêm mục này vào danh sách cần chú ý, còn tô đậm và highlight nó nhắc để luôn nhắc mình nhỡ kĩ.
Vân Thư cứng nhắc gật đầu, nhìn theo bóng lưng Chương Tư Niên rời đi, ba chữ “bà xã tôi” cứ quanh đi quẩn lại xoay vòng vòng trong đầu cô.
Thanh âm của Chương Tư Niên rất êm tai, lúc nói hai chữ “bà xã” giọng có hơi trầm xuống, mang theo mấy phần từ tính lại quyến rũ. Cô cảm thấy mình sắp không xong rồi.
Aaaa. Cô vội vàng đẩy cửa phòng ngủ mình ra, cả người lăn nhào vào giường, vô cùng kích động lăn qua lăn lại.
Sau khi lăn một hồi mười mấy hai mươi vòng, làm chăn mền trên giường lung tung lộn xộn hết lên, Vân Thư mới nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng — Tốt hơn tôi mong đợi?!!
Đây là Chương Tư Niên lo lắng cô ngay cả văn bằng cũng không lấy được? Vậy thì trong suy nghĩ của Chương Tư Niên cô học hành cặn bã đến mức nào chứ?!
[Vân Thư: A a a a a]
[Vân Thư: Òa khóc. JPEG]
[Vân Thư: Giáo sư Chương vừa mới thấy tích điểm trung bình 2.08 của em.]
[Vân Thư: Có phải em sẽ mãi mãi không thể xếp vào hàng ngũ xinh đẹp, ôn nhu, tài trí… Òa khóa. JPEG]
[Lâm Sở Sở: Tớ nhớ năm đấy ai đó chỉ vì tích điểm trên 2 của mình mà cười như điên cả ngày. Mỉm cười. JPEG]
[Vân Thư: Khóc ròng.]
[Lý Úy: …]
[Lý Úy: Em đời này cũng không thể ôn nhu tài trí được đâu, cho dù giả vờ trước mặt người ngoài đều không thể, cho nên đừng tự giày vò bản thân nữa.]
[Lý Úy: Em cứ giữ nguyên bộ dạng cũ là tốt nhất. Nói không chừng Chương Tư Niên chính là thích bộ dạng “ngu ngốc mà hấp dẫn” này của em.]
[Vân Thư: Anh nói ai ngu ngốc hấp dẫn hả? Một đạp văng bạn ra khỏi thuyền hữu nghị. GIF]
[Lý Úy: Chính em cũng biết điều đó mà…]
Vân Thư bị Lý Úy chọc vô cùng tức giận, lấy gối đập vào giường mấy lần để trút giận. Cô quyết định phát một đoạn video về Chương Tư Niên để bình tĩnh đôi chút.
Weibo thực sự là một sự tồn tại thần kỳ. Tài khoản Weibo của Vân Thư với cái tên giống như thây mà đã có rất nhiều fan hâm mộ Chương Tư Niên theo dõi, trong đó có không ít “Đại V”. Có người thậm chí còn cắt ghép lại những tấm ảnh lúc Chương Tư Niên còn giảng dạy hay là từ video trên các diễn đàn kinh tế lớn trong nước.
Vân Thư bí mật tải hết về. Tuy rằng cô không hiểu mấy cái thuật ngữ chuyên ngành kia nhưng một khi giá trị nhan sắc Chương Tư Niên mà đã online thì cô không thể nào cưỡng lại được, bộ âu phục anh khoác lên mình vừa mang hơi thở cấm dục lại mê người.
Vẻ ngoài này không chỉ khiến cô nàng Vân Thư của chúng ta mê mẩn mà còn hấp dẫn rất nhiều cô gái khác. Những video tẻ nhạt, nội dung nhàm chán lại không ảnh hưởng chút nào đến việc các fan nữ điên cuồng liếm láp nhan sắc Chương Tư Niên.
Vân Thư nhìn xem những bình luận như mưa đạn gần như che hết gương mặt Chương Tư Niên, khịt mũi một tiếng, nhìn không được phát một câu.
“Tôi mới là Chương phu nhân chính hiệu.”
Sau khi thấy câu nói ấy hiện lên nổi bật trên video, Vân Thư lại cảm thấy quá xấu hổ liền nhanh chóng khóa bình luận lại.
…
Nếu không phải giữ trưa xuống nhà ăn thấy cô gái ôm hoa tươi bán dạo, Chương – dạo này công việc bận rộn – Tư Niên thiếu chút nữa quên mất hôm nay là thất tịch.
Chương Tư Niên nhìn chằm chằm vào bó hoa trong tay cô gái, suy nghĩ một hồi — hai người trước mắt chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, hình như không quá thích hợp để kỉ niệm lễ thất tích.
Nhưng dù sao cũng là ngày lễ thất tịch đầu tiên sau khi hiểu được tâm ý của mình, Chương Tư Niên vẫn muốn làm một điểu gì đó.
Anh phân phó trợ lí phía sau vào câu, buổi chiều kết thúc công việc sớm, mang theo đồ vật đã chuẩn bị sẵn với tâm trạng hồi hộp trở về nhà.
Về đến nhà, Vân Thư ra ngoài vẫn chưa về, mãi đi khi bữa tối đã chuẩn bị gần xong, mới thấy cô bực bội trở về.
“Chuyện gì vậy?”
Vân Thư hừ một tiếng: “Hôm nay đi dạo phố, em với Sở Sở hai cẩu độc thân bị nhét cho đầy một miệng thức ăn chó.”
“Buổi chiều em đi xem phim, thầy có biết không, ngồi bên cạnh là một đôi tình nhân, chàng trai đó một câu tiểu tỷ tỷ, hai câu tiểu tỷ tỷ, vâng vâng vâng, tôi biết bạn có tiểu tỷ tỷ rồi, nhưng có thể hay không giữ im lặng, đừng ảnh hưởng đếm tôi xem phim.”
Lễ thất tịch năm nay vòng bạn bè của Vân Thư lướt đâu cũng thấy mấy tấm ảnh, video show ân ái các loại. Nghĩ đến cảnh mình thầm mền người ta nhưng không thể nào bày tỏ khiến cô cảm thấy đặc biệt phiền lòng. Sáng sớm liền lôi kéo Lâm Sở Sở ra ngoài đi dạo phố, xem phim để xả hơi. Ban đầu Vân Thư dự định sẽ đi chơi cả một ngày cơ, nhưng ngay khi màn đêm vừa buông xuống thì đã từ bỏ kế hoạch dạo phố trước đó, xách túi trở về.
Mặc dù mối quan hệ của cô với Chương Tư Niên chỉ là trên danh nghĩa, nhưng ngồi ăn tối cùng nhau cũng tương đương với việc cùng nhau đón lễ thất tịch, không phải sao.
Chương Tư Niên đem đĩa bò bít tết bưng lên bàn án, tháo tạp dề xuống, lau sạch tay, đưa cho Vân Thư một bó hoa nhỏ đã đặt trên bàn trà từ nãy giờ.
“Lúc nói chuyện nhớ kỹ thân phận của mình, Chương phu nhân em hiện tại không phải cẩu độc thân.” Chương Tư Niên dừng một chút: “Muốn tôi gọi em là tiểu tỷ tỷ để an ủi sao.”
Câu “Chương phu nhân, tiểu tỷ tỷ” này của Chương Tư Niên lực sát thương quá lớn.
“Không… không cần.” Vân Thư chưa kịp nhận hoa thì đã bị sặc nước miếng, hao khan không ngừng.
Chương Tư Niên đành phải một tay cầm hoa, một tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
Vân Thư nhấp một ngụm nước Chương Tư Niên đưa cho, rốt cuộc cũng ngừng ho lại, nhận lấy bó hoa kia, hoa không lớn nhưng được đóng gói vô cùng tinh xảo, phối màu hoa cũng rất đẹp, so với mấy bó hoa hồng big size ngoài kia còn đẹp hơn nhiều.
Vân Thư chạm vào những cánh hoa bách hợp mềm mại mỏng manh: “Hoa này là?”
Chương Tư Niên càng che càng lộ: “Công ty chuẩn bị cho mỗi người một bó hoa, nhân viên nam cũng có, nói là lấy về đưa cho bạn gái hoặc vợ. Vì vậy tôi cũng mang một bó về.”
Mặc dù không phải Chương Tư Niên cố ý chuẩn bị, nhưng đây là lần đầu tiên cô được Chương Tư Niên tặng hoa, trong lòng vẫn rất là vui, định bụng lát nữa đi tìm một cái bình để cắm vào: “Cảm ơn.”
“Ừm, vào ăn tối đi.”
Bữa tối hôm nay phong phú hơn bình thường một chút. Nhưng cũng không khoa trương, chỉ nhiều hơn mấy món ăn với hai chai rượu.
“Bạn tôi có một nhà máy rượu, biết em thích rượu đào nên cầm hai chai về.” Chương Tư Niên vừa nói vừa rót một ly rượu cho cô, sau đó rót cho mình một ly rượu nho.
Hai người cùng nhau chạm ly.
Chương Tư Niên mỉm cười tự nhiên: “Thực ra tôi cũng không biết ăn mừng gì, đêm nay là đêm thất tịch, vậy chúng ta liền chúc mừng một đêm thất tịch hạnh phúc đi.
Vân Thư hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời này, cô sừng sờ nửa giây mới nâng cốc chúc mừng. Cô có chút ngơ ngác nhìn Chương Tư Niên, ánh mắt anh quá đỗi dịu dàng làm cô vô cùng mê luyến cảm giác này.
“Ăn đi.”
“Ừm.”
Chương Tư Niên hoàn toàn không nghĩ tới, rượu trái cây mặc dù ngọt và dễ uống, nhưng thực tế độ cồn không thấp, Vân Thư còn chưa dùng bữa tối xong, gương mặt đã có chút ngà ngà say.
Khi cô say ngược lại rất ngoan, chỉ là gương mặt ửng hồng, dưới ánh đèn, đôi mắt to tròn ngập nước lấp lánh, mơ hồ của cô nhìn anh khiến anh không thể kiềm chế được muốn cúi đầu hôn cô thật sâu.
Chương Tư Niên hít sâu một hơi, kìm nén sự xúc động trong lòng, ôm cô ngồi xuống ghế sofa. Ngay khi Vân Thư dựa vào ghế liền ngủ thiếp đi luôn.
Chương Tư Niên thu dọn bát đĩa xong thấy vậy đành phải bế cô lên tầng.
Đặt cô xuống giường, cởi giày và áo khoác, đắp chăn. Sau đó đi vào phòng tắm lấy khăn thấm ướt sẵn để lau mặt cho Vân Thư.
Lúc Chương Tư Niên từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Vân Thư đạp gần hết chăn bông xuống dưới giường, chỉ còn một phần lủng lẳng trên bụng. Cả người co lại, ôm con chó bông lông xù mà anh tặng vào trong ngực.
“Thật là, đi ngủ rồi còn không thành thật.” Chương Tư Niên cúi đầu nói.
Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, anh giúp cô đắp chăn, rồi cầm khăn ướt lau mặt.
Vân Thư có lẽ đã say đến mơ hồ, buông con chó bông kia ra, xoay người, nắm lấy cánh tay Chương Tư Niên, cọ cọ trên đấy mấy cái.
“Kẹo Lạc… Đừng nghịch nữa.”
“Đừng liếm mặt chị.”
Chương Tư Niên nghe vậy, động tác càng thêm dịu dàng, lau mặt cho cô xong còn nhẹ nhành xoa xoa mái tóc.
“Kẹo Lạc… Em đoán xem… Thầy Chương… anh ấy có… thích chị chút nào không…?” Vân Thư ôm cánh tay anh, mơ mơ màng màng nói.