Tiên Sinh Không Ngây Thơ

Chương 37: Chương 37: Chỉ có vợ tôi mới có thể quản tôi (2)




Mười phút sau, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi dừng ở ven đường, hai người lên xe ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau. Tài xế là một người đàn ông trung niên đầu Địa Trung Hải, vừa khởi động xe vừa nói: "Đơn này hiện trên tổng đài lâu rồi mà không ai nhận, tôi còn tưởng rằng.."

Hứa Viễn Hàng nói tiếp: "Cho rằng chúng tôi là ma?"

Tài xe cười ha hả: "Vị trí này nhạy cảm mà."

Ánh mắt ông lướt qua gương chiếu hậu, trong lòng suy nghĩ, một nam một nữ, tuổi không lớn lắm, diện mạo đều thực xuất chúng, hẳn là người yêu, nhìn còn rất xứng đôi. Ông hiếu kì hỏi: "Muộn như vậy chạy tới nơi đây làm gì thế?" "

Có vị trí rộng rãi, Hứa Viễn Hàng lười biếng điều chỉnh tư thế ngồi, tùy ý xoạc đôi chân dài:" Hẹn hò. "

Không có gì ngạc nhiên, vừa dứt lời liền nhận được một ánh mắt hình viên đạn từ người bên cạnh.

Anh không thèm để ý, chấp nhận mọi ánh nhìn.

Tài xe là người từng trải, tuy rằng ông rất ngạc nhiên không biết tại sao bọn họ thực sự chọn vùng núi hoang vu này hẹn hò, nhưng ông cũng đã từng có một thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, chỉ cần nghĩ như vậy liền có thể hiểu được. Con đường phía trước thông thoáng, ông quay đầu lại, cho Hứa Viễn Hàng một ánh mắt đàn ông đều hiểu.

Xe một đường vững vàng từ bóng đêm mịt mờ lọt vào trong ánh đèn phồn hoa.

Hứa Viễn Hàng cùng Trì Vân Phàm xuống xe ở lối vào hẻm Nam. Sau khi người tài xế chào tạm biệt bọn họ xong liền nhấn ga lái xe đi. Bọn họ trở lại con hẻm khi họ đến, đi ngang qua quán cafe Internet" Một lưới tình thâm "đã đóng cửa, trở lại sân nhỏ của Hứa Viễn Hàng.

Mọi thứ diễn ra ở sân này vào đêm nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Thấy Trì Vân Phàm nhìn chằm chằm vào bức tường với ánh mắt sâu thẳm, sợ rằng nó có thể mang lại ký ức khó chịu nào đó, Hứa Viễn Hàng đi qua nhằm chuyển hướng chú ý của cô:" Ngày mai tôi phải huấn luyện sớm, giúp tôi mang bữa sáng đi. "

Cô dường như đã tạm chấp nhận thực tế anh cần gì cô cho đó, trong giọng nói của cô không hề có một chút dao động nào:".. Cậu muốn ăn gì? "

" Tùy tiện đi. "

Trì Vân Phàm thay đổi câu hỏi của mình:" Vậy có không thích món nào không? "

Không thích gì à.

Hứa Viễn Hàng căn bản không kén ăn, nhưng kinh nghiệm mấy lần giao đấu với cô nói cho anh biết mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy. Nước càng tĩnh lặng chảy càng sâu, càng bình tĩnh càng không bình thường. Anh hắng giọng trầm ngâm nói:" Tôi không ăn hành, không ăn trứng gà, còn có rau xà lách, cà chua cũng không ăn. "

Trì Vân Phàm ghi lại từng cái, cũng không thèm nói lời từ biệt với anh. Cô nhấc chân đạp lên cái cây cổ thụ xiêu vẹo, dáng người nhanh nhẹn linh hoạt nhảy lên, trong nháy mắt, cô đã qua tới phía bên kia bức tường.

Hứa Viễn Hàng ở tại chỗ cũ, đợi một lúc, đúng như anh đoán, một căn phòng trên lầu hai của căn biệt thự phía sau bức tường kia được bật sáng. Anh thu hồi ánh mắt, xoa xoa cái cổ hơi chua rồi quay người bước vào nhà.

Đi tắm nhưng lại tẩy ra đầy người khô nóng.

Đêm khuya tĩnh mịch, xao động trong lòng đến không chịu được, ngủ không yên nên đành phải tỉnh. Anh dựa vào tường, hơi cong lưng, bóng đen trên mặt đất cùng trên nước rung động không thôi.

Ngoài phòng sắc xuân nồng đậm cũng không nén được hơi thở một tiếng so một tiếng càng gấp gáp hơn.

Rất rất lâu sau, Hứa Viễn Hàng đầu tóc ướt sũng bước ra, giọt nước từ cổ rơi xuống ngực, lưng rồi đi vào nơi sâu hơn. Từ cửa sổ nhỏ anh nhìn thấy đèn trong phòng bên kia vẫn còn sáng, khẽ nhướng mày. Đã trễ như vậy còn chưa ngủ? Anh lấy điện thoại ra chụp ảnh phòng cô gửi cho cô.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trì Vân Phàm nằm trên giường. Khi điện thoại rung lên, cô cầm lên xem qua một lượt rồi tắt máy không trả lời. Sau đó bật chế độ máy bay, đặt lại trên bàn. Cô tắt đèn ngủ, cả phòng chìm vào trong bóng tối.

Sau một ngày mệt nhoài, cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Lại là một giấc mộng liên quan đến Hứa Viễn Hàng.

Vẫn là trên bãi biển dưới những vì sao. Nhưng thay vì nằm bên cạnh cô, anh lại đè lên cô rồi từ từ cúi đầu xuống hôn cô. Cô đưa tay lên, nhưng lần này không phải vung cái tát mà là khẽ vuốt mặt của anh, sau đó mỉm cười và chủ động hôn anh..

Cảnh trong mộng dừng lại ở đây.

Trì Vân Phàm đổ mồ hôi lạnh mà tỉnh dậy. Bầu trời ngoài cửa sổ đã hừng sáng, cô nhìn đồng hồ, muộn hơn bình thường mười lăm phút, xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu. Cô ngơ ngẩn mà nhìn cái người mặt đỏ tai hồng ở trong gương, ánh mắt quyến rũ động lòng người, cảm thấy lạ lẫm cực kỳ.

Mộng đều trái ngược với thực tế.

Đi tới trường học cũng khá trễ, Trì Vân Phàm đi ngang qua nhà ăn mới nhớ tới phải mua bữa sáng cho Hứa Viễn Hàng. Mất chưa đầy ba phút từ lúc vào đến lúc ra là cô đã mua xong bữa sáng.

Hứa Viễn Hàng đang tập chạy nước rút trên sân thể dục. Khi thấy cô xuất hiện liền ngược ánh ban mai mà chạy tới, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc ngắn hơi ẩm làm cho đôi mắt đen càng thêm thâm thúy. Nói cho cùng cũng là tuổi trẻ, thân thể khỏe mạnh nên dù chỉ ngủ không tới ba tiếng thì vẫn khí phách hăng hái, tinh thần sáng láng.

Anh cầm lấy chiếc túi đựng khá nhiều đồ ăn sáng mà cô mua. Vừa mở ra xem liền liếc nhìn cô đầy ẩn ý rồi chậm rãi cười nói:" Sao lại khách khí như vậy? "

Bánh trứng hành lá, trứng luộc nước trà, bánh mì kẹp với xà lách và cà chua.. Mua tất cả những gì mà tối qua anh nói không thích.

Trì Vân Phàm ngủ muộn lại gặp phải một cơn" ác mộng "làm cô hơi buồn ngủ, quay lưng lại che miệng ngáp dài, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tầng nước. Nỗi thất vọng không thể giải thích quấy nhiễu cô sáng nay cũng miễn cưỡng khá hơn một chút khi thấy phản ứng của anh nhìn đồ ăn sáng.

Hứa Viễn Hàng nhìn màu xanh nhạt dưới mắt cô, thoạt nhìn không rõ lắm nhưng bởi vì làn da của cô trắng nên trông đặc biệt rõ ràng. Anh còn chưa kịp hỏi" Tối hôm qua cậu ngủ không ngon sao "thì Trì Vân Phàm đã xoay người rời đi.

Cô chân trước vừa đi, Đại Tráng chân sau đi vệ sinh xong liền trở lại. Cậu nhìn thấy Hứa Viễn Hàng cầm một cái túi trong tay, duỗi đầu nhìn đồ vật bên trong. Cậu ta giọng luôn luôn lớn, chớ nói chi lúc này đang kích động:" Oa, Viễn ca, bữa sáng này là của cô gái nào thầm mến anh tặng sao? "

" F*ck, cô nàng nào mà biết sở thích của anh rõ vậy, mua tất cả đều là thứ anh thích ăn! "

Hứa Viễn Hàng chú ý tới bóng dáng mảnh khảnh đang đi dưới cây bông gòn dừng một chút, sau đó thản nhiên như không có chuyện gì đi về phía trước. Anh cong ngón trỏ vuốt chân mày trên trán, khẽ cười một tiếng.

Sau khi hưng phấn, Đại Tráng cảm thấy rất kỳ quái. Không phải anh ấy chưa bao giờ nhận đồ vật gì của con gái hay sao? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây sao?

Mặc kệ nó, có ăn là được.

Nhắc đến ăn, Đại Tráng lại nghĩ tới một sự kiện:" Đúng rồi Viễn ca, con thỏ kia bắt được chưa? "

Hứa Viễn Hàng lơ đãng hỏi:" Con thỏ gì? "

Đại Tráng giọng nói như chuông đồng:" Tối hôm qua không phải anh nói ôm cây đợi thỏ sao? Đến cùng là bắt được hay không? "

Nhìn thấy bộ dáng khựng lại lần nữa của ai kia, Hứa Viễn Hàng lại cười ra tiếng, một câu hai ý nghĩa:" Bắt được rồi. "

" Oa vậy thì quá tuyệt! "Đại Tráng đề nghị," Nếu không đêm nay chúng ta đem nó nướng lên ăn đi. "

Thịt kho tàu cũng được, thơm ngào ngạt. Mới nghĩ thôi mà cậu không khỏi chảy nước miếng.

Ai ngờ Viễn ca của cậu ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn cậu ta chằm chằm," Ăn cái gì mà ăn? Suốt ngày chỉ biết ăn. Sao không ăn bản thân mình luôn đi? "

Đại Tráng:"... "

Không phải lão nhân gia ngài cũng rất thích ăn, còn ăn đến rất ngon miệng hay sao?

Đã thịt thỏ không cho ăn, thì cho ăn bữa sáng cũng được đi?

Cậu lấy trong túi ra một hộp sữa bò, hai mắt sáng ngời. Đừng nhìn hộp nhỏ, đây là sữa nhập khẩu, ở nhà ăn bán hơn mười đô (tệ), hương vị nhất định rất tuyệt.

" Viễn ca, cho em hộp sữa bò nhé. "

Không ngờ, thứ cậu nhận được lại là lời từ chối lạnh lùng, tàn nhẫn và dứt khoát từ Viễn ca:" Không cho. "

Đại Tráng triệt để ngu người:" Vì cái gì chớ, anh không thích đồ ngọt mà? "

Hứa Viễn Hàng đoạt lại hộp sữa bò, cho vào trong túi, buộc túi lại, cười mắng:" Đi qua một bên, không uống cũng không thể cho cậu."

Quay đầu, tâm tình thật tốt nhếch miệng đắc ý.

Tất cả đều của ông đây, m* nó ai cũng đừng nghĩ đoạt.

*

Tác giả có lời muốn nói:​

Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, tại sao lại nỡ ăn thỏ thỏ?

1, Vân muội: Em hoài nghi anh đang bẻ lái, đồng thời tìm được chứng cứ.

Viễn ca: Đừng nói nhảm nữa, lên xe đi!

2, Vân muội: Đồng quan điểm trên, chỉ có chồng em mới có thể quản em.

Viễn ca: Anh vô cùng vui lòng tự tiến cử thẳng tới cảnh giường chiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.