Tiên Sinh Không Ngây Thơ

Chương 17: Chương 17: Cô Ấy Muốn Đùa Bỡn Liền Đùa Bỡn, Ông Đây Vui Lòng, Cô Có Ý Kiến?






*

Editor: Yue

Trì Vân Phàm không nghĩ tới Hứa Viễn Hàng lại ăn đồ thừa của cô, càng không biết trong lòng của anh lại tồn tại ý nghĩ mặt dày vô sỉ như vậy, kinh ngạc trong chốc lát, cô ý thức được đang ở trước mặt mọi người, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm lại đây, vẻ mặt của cô lập tức trở lại bình thường.

Hứa Viễn Hàng đang ăn, thấy thế liền có chút tiếc nuối lắc đầu.

Trì Vân Phàm cảm thấy cần phải nói gì đó để ngăn chặn hành vi ngang ngược của anh: "Như vậy.. Rất không vệ sinh."

Khi cô ăn cơm ở nhà, mỗi người đều sử dụng đũa muỗng chung, nhưng dù thân mật như ba ba và mẹ, cũng không xuất hiện loại tình huống như thế này.

"Không sao cả," Hứa Viễn Hàng rất rộng lượng mà nói, "Tôi không ngại."

Trì Vân Phàm lại lần nữa: "..."

Đã nói đến nước này, ngoại trừ theo ý anh, cô còn có thể thế nào?

Cách vách, từ lúc Trì Vân Phàm xuất hiện, Tiêu Dĩnh chưa từng rời mắt khỏi người cô, tự nhiên chú ý đến người con trai đang ngồi đối diện cô, lúc đầu cô ta còn tưởng mình nhầm, đây không phải là Hứa Viễn Hàng của ban thể dục sao? Tại sao bọn họ lại ngồi chung một chỗ? Hơn nữa, nhìn còn rất thân mật, Hứa Viễn Hàng còn lấy thức ăn trong đĩa của cô..

Tiêu Dĩnh nhìn thấy cảnh này, đáy lòng dấy lên một cơn bão lớn.

Mặc dù Tiêu Dĩnh vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng sự thật Trì Vân Phàm là thiên kim nhà giàu không xóa được, mà Hứa Viễn Hàng kia, nói đến người này, trước kia cô ta đã từng động lòng với anh. Vừa đẹp trai, phong độ, đánh nhau rất ngầu, còn được một đám người xưng là lão đại, nếu anh làm bạn trai cô ta thì khẳng định rất có mặt mũi.

Cô ta từng viết thư tình cho anh, đáng tiếc đá chìm đáy biển, không có câu trả lời, đến nay vẫn là bí mật làm cô ta xấu hổ không thôi.

Về sau Tiêu Dĩnh cũng từ từ nhận rõ, Hứa Viễn Hàng trong trường học lợi hại như thế nào đi nữa cũng không che giấu được xuất thân gia đình bình thường của anh, huống chi anh vẫn là tên thiếu niên bất lương chính cống, suốt ngày kiếm sống, tương lai chắc chắn sẽ không có cái tiền đồ gì.

Cô ta không cần thiết lãng phí thời gian ở trên người anh.

Tiêu Dĩnh không thể hiểu Trì Vân Phàm đang nghĩ gì, có phải là nhất thời hứng thú, đổi cái mới mẻ? Vậy còn Hứa Viễn Hàng, chẳng lẽ anh ta không biết giữa bọn họ có sự khác biệt to lớn, tuyệt đối không thể ở cùng nhau hay sao?

Bên này điểm khả nghi mọc thành bụi, bên kia Hứa Viễn Hàng vẫn đang ăn cơm, tốc độ ăn của anh rất nhanh, tướng ăn cũng không tính kém, thậm chí còn mang đến cho người ta cảm giác thèm ăn, sau khi ăn xong, anh còn vô cùng tự giác đem hai bộ đồ ăn của hai người mang đi, đem tới chỗ tái chế.

Trì Vân Phàm đi tới cửa, mở dù, chậm rãi đi vào trong mưa, một bóng người thon dài bỗng nhiên từ phía sau đuổi theo, chen vào dưới dù: "Bạn học, giúp một chút, tôi không mang dù."

Dù vốn không lớn, Hứa Viễn Hàng lại cao, Trì Vân Phàm lập tức cảm thấy không gian bị xâm chiếm hơn phân nửa, cô đành phải nâng cán dù lên, ai ngờ anh đưa tay qua, đem dù đoạt mất, không tốn chút sức nào giơ cao lên, tầm nhìn của cô lại thoáng đãng trở lại.

Nước mưa đập vào mặt dù như những hạt châu, lại lăn xuống mặt đất, bung ra từng đóa từng đóa hoa óng ánh.

Lúc đi, cánh tay của hai người như có như không đụng phải, Trì Vân Phàm không quen với việc tiếp xúc thân thể cùng người khác, lặng lẽ tránh sang một bên. Anh lập tức nâng dù dựa vào gần hơn, hơi thở nóng ẩm kề sát bên tai cô: "Bị ướt tôi cũng không chịu trách nhiệm à nha."

Lộ trình chỉ ngủi hai trăm mét mà cảm giác dài dằng dặc như một thế kỷ.

Cũng may vẫn đi xong rồi.

Hứa Viễn Hàng khép dù lại, giũ nước ở trên đó. Trì Vân Phàm nhận thấy một mảnh trên vai phải của mình bị ướt. Vì bị ướt, vải mỏng kề sát da thịt, phác họa ra đường cong rắn chắc, chỗ cánh tay hình như còn sót lại nhiệt độ của anh, cô giấu đầu lòi đuôi mà xoa nhè nhẹ.

Hứa Viễn Hàng đem dù đơn giản thu xếp xong mới đưa cho cô: "Cám ơn."

Hiếm khi anh khách sáo như thế, ngược lại Trì Vân Phàm có chút không được tự nhiên nhưng cô không nói gì, cầm dù quay vào lớp.

Cả lớp có hơn chục người đang tự học hoặc nghỉ trưa, Trì Vân Phàm lấy tai nghe từ trong ngăn bàn ra, vừa kết nối với điện thoại di động liền thấy Cao Ngạn Thần đứng ngoài cửa vẫy tay với cô.

Cô đi ra ngoài.

Cao Ngạn Thần vẻ mặt nghiêm túc: "Vân Phàm, chúng ta nói chuyện đi."

Bọn họ đi dọc theo hành lang, đi qua tòa nhà phức hợp* của ba ban năng khiếu, đến một góc khuất ở cuối hành lang.

(*Yue: Gồm hai hay nhiều thành phần hợp thành)

"Anh Ngạn Thần, có chuyện gì vậy?"

Cao Ngạn Thần ánh mắt phức tạp nhìn cô hơn mười giây rồi mới lên tiếng: "Vân Phàm, anh vừa mới nhìn thấy em cùng nam sinh ban thể dục ở nhà ăn.. cùng nhau ăn cơm."

"Có phải vì bản thảo trên đài phát thanh ngày đó mà cậu ta mới quấn lấy em phải không?"

Trước đó Trì Vân Phàm bận phụ đạo piano cho cô bé đàn em, không có thời gian viết bản thảo cho đài phát thanh trường nên Cao Ngạn Thần giúp cô viết xong sau đó gửi trực tiếp đến hòm thư của đài phát thanh. Cho nên từ đầu đến cuối cô căn bản không biết nội dung bản thảo.

Cao Ngạn Thần làm người ngay thẳng lỗi lạc, lớp mười một anh đã đương chức hội trưởng Hội học sinh, thường xuyên đi theo chủ nhiệm Lục bắt học sinh đi trễ/nghỉ học, mà Hứa Viễn Hàng, chính là nhân vật nghỉ học đứng đầu trong sổ đen. Lần ấn tượng khắc sâu nhất chính là, anh cùng chủ nhiệm Lục đứng ở nơi học sinh thường leo tường trốn học nhất ôm cây đợi thỏ, đợi rất lâu, chủ nhiệm Lục gần như mất hết kiên nhẫn, đang chuẩn bị quay người đi, trên tường đột nhiên có một bóng người nhảy xuống, không nghiên không lệch mà ngồi trên cổ chủ nhiệm Lục --

Người kia chính là Hứa Viễn Hàng.

Ngay sau đó, lại có thêm tên mập Đại Tráng nhảy vào, lúc rơi xuống chấn động đến mặt đất đều phát run.

Chủ nhiệm Lục còn rất may mắn vì người nhảy ở trên người ông chính là Hứa Viễn Hàng, nếu đổi thành tên mập gần hai trăm cân (~119kg) kia, cái eo già này của ông ấy có thể giữ không nổi.

Tóm lại, Cao Ngạn Thần đối Hứa Viễn Hàng cùng học sinh ban thể dục ngoại trừ học hành không đàng hoàng lại chỉ biết đánh nhau gây chuyện đều không có hảo cảm gì. Đó là lý do tại sao anh chỉ trích cậu ta một cách phẫn nộ trong bản thảo, không nghĩ tới sẽ rước lấy phiền phức cho Trì Vân Phàm.

Trì Vân Phàm trầm ngâm lắng nghe, đây hẳn là lý do tại sao sáng nay Hứa Viễn Hàng lại lạ lùng như vậy.

"Tôi trong mắt cậu, là loại như thế?"

"Vân Phàm," Cao Ngạn Thần lại nói, "Em tuyệt đối không nên ở cùng loại người như cậu ta.."

Trì Vân Phàm nhẹ giọng ngắt lời anh: "Cậu ta là người như thế nào?"

Tu dưỡng khiến Cao Ngạn Thần không nói ra được những tính từ hình dung đó. Dưới sự dò xét của đôi mắt trong veo kia, hiếm khi anh lại cà lăm: "Tóm, tóm lại, cậu ta với em không ở cùng một thế giới."

Trì Vân Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa nhỏ dần, sân vận động rộng lớn, dày đặc, trên sân bóng rổ chỉ có một người đang chơi bóng rổ, không có đối thủ. Anh tự tiêu khiển qua lại trong màn mưa, lại đứng ở bên ngoài đường ba điểm[1], bên ngoài đường biên, anh ghi bàn bằng một tay. Trên môi cô hiển hiện ý cười yếu ớt, giọng điệu lại không dao động: "Em là người ở thế giới nào?"

Cao Ngạn Thần cứng họng không trả lời được.

(Continue)

Chú thích​

IMG

[1] Cú ném xa (3 điểm):

Bất kì cú ném rổ nào được thực hiện bên ngoài đường ba điểm của đối thủ thì đêu đem về ba điểm cho đội ném trúng rổ. Người ném có thể đứng trên hoặc bước qua vạch ba điểm sau khi thả bóng, cú ném vẫn được tính ba điểm. Người ném cần có ít nhất một chân trên sàn ngoài đường ba điểm trước khi ném.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.