Tiên Sinh Không Ngây Thơ

Chương 57: Chương 57: Có muốn cưỡng ép anh lấy thân báo đáp hay không? (2)




Editor: Yue

Trong trong lòng cô cũng có một âm thanh, nói rằng anh sẽ làm được.

Vì vậy, liền buông tay đánh cược một lần đi, dù sao thì tình hình sẽ không tệ hơn bây giờ.

Phương án điều trị đã được quyết định, bước tiếp theo là chọn địa điểm luyện tập.

Cái này đơn giản.

Có một tòa nhà cũ ở góc Đông Nam của hẻm Nam, trước đây là nhà hát, sau này bị động đất làm sập một nửa liền bị bỏ hoang, phía sau ngôi nhà có khoảng đất trống rộng lớn, có tường bao quanh ba mặt, cứ như một trụ sở bí mật, lúc Hứa Viễn Hàng nhàm chán thường xuyên trèo tường vào, nhảy cao là được luyện ra ở nơi đó.

Anh không chắc mình có thể trở lại đài nhảy cao mười mét hay không, nhưng anh luôn có ý thức rèn luyện khả năng bật nhảy cùng độ linh hoạt dẻo dai của mình, những điều đó đã khắc sâu vào xương tủy, là ký ức khó có thể xóa nhòa.

Gần tòa nhà cũ có một con sông, bên sông có cây cầu đá, độ cao ngang với đài nhảy cầu, đó là sân luyện tập mà Hứa Viễn Hàng có thể tìm ra vào lúc này.

"Thế nào, nơi này cũng không tệ lắm phải không?"

Mặt trời lặn vẫn còn trên đồi núi xanh, giữa thiên địa hiện ra một mảnh màu vàng kim nhạt, Trì Vân Phàm đứng trên cầu nhìn xuống nước sông xanh thẫm và đục ngầu, không biết dưới nước là cái gì? Cô mím môi không nói gì, một lúc lâu sau mới gọi một cú điện thoại ra ngoài, nói mấy câu liền cúp máy.

"Chúng ta đi thôi."

Hứa Viễn Hàng không hiểu: "Đi nơi nào?"

Nửa giờ sau, họ đến một câu lạc bộ cao cấp nào đó bên cạnh Đại học Miên Thành.

Trì Vân Phàm là ở chỗ này học võ thuật tự vệ cùng huấn luyện viên riêng của mình. Sau khi đi qua một vài hành lang quen thuộc, cô dừng lại trước một cánh cửa bằng gỗ mun, cô đẩy cửa bước vào. Hứa Viễn Hàng đứng ở sau lưng cô, kinh ngạc phát hiện bên trong lại là một phòng bơi lội có đài nhảy cầu, ngoại trừ nhân viên, không có ai khác hẳn là được cô đặt bao hết.

Anh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một địa điểm chuyên nghiệp như vậy ở Miên Thành.

Trì Vân Phàm đi tới thương lượng với các nhân viên, sau khi họ rời khỏi hiện trường, cô quay lại chỗ Hứa Viễn Hàng: "Phòng thay đồ ở đằng kia. Cậu đi thay quần áo trước đi."

Nói là thay quần áo chứ chính xác hơn là thay quần bơi.

Hứa Viễn Hàng đến phòng thay đồ, cởi hết quần áo của mình, chọn một chiếc quần bơi màu đen mới trong tủ, sau khi mặc vào thì mới phát hiện có một vấn đề trí mạng, quá chặt, anh lại nhìn một chút, quần bơi đều được chuẩn bị theo kích cỡ tiêu chuẩn. Kích thước phù hợp với đa số nam giới, suy tính xác thực rất tri kỷ, nhưng không chịu nổi kích cỡ.. trước lồi, sau cong vênh của anh a.

Khi anh còn ở trong đội tuyển quốc gia, quần bơi của anh đều được đặt làm riêng, chớ huống chi bây giờ.

Nhưng Hứa Viễn Hàng cũng chỉ rối rắm như vậy vài giây, liền thẳng thắn bước ra ngoài.

Đứng bên bể bơi, Trì Vân Phàm quay lại nhìn anh đang đi về phía mình, nổi bật nhất không gì hơn là chiếc quần bơi bó sát màu đen kia, cô nhanh chóng đưa mắt nhìn lên, nửa thân trên của anh trần trụi, ánh mắt lại không chịu khống chế dời từ xương quai xanh đến ngực, rồi đến cơ bụng sáu múi chỉnh chỉnh tề tề, cuối cùng là tuyến nhân ngư săn chắc mịn màng..

Dừng lại! Không thể xuống được nữa.

Biết rằng hầu hết sinh viên thể thao đều có dáng người tốt, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một cơ thể chân thật lại hoàn chỉnh như vậy. Trì Vân Phàm dù có trì độn như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng không có một chút phản ứng, vành tai nóng như thiêu như đốt, gương mặt trắng nõn cũng lấm tấm ửng hồng.

"Trong phòng thay quần áo không có quần bơi nào khác." Hứa Viễn Hàng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, giải thích xong dù biết rõ lại cố hỏi, "Sao mặt lại đỏ như vậy?

Trì Vân Phàm bình tĩnh trả lời:" Đây cũng là một trong những phản ứng khi bị kích thích. Chỉ cần đến gần chỗ có nước, tôi sẽ đỏ mặt, thở gấp, tim đập nhanh. "

Hứa Viễn Hàng đầy ẩn ý" Ồ "một tiếng:" Tôi không nghĩ đây giống như phản ứng kích thích, mà giống phản ứng rơi vào bể tình hơn. "

Anh đoán rằng lại trêu chọc hơn nữa, cả khuôn mặt của cô liền phải đỏ thấu cho xem, vì vậy có chừng có mực, quay người bước lên đài cao.

Sau ba năm qua đi, Hứa Viễn Hàng lần đầu tiên đứng trên đài cao mười mét, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ, thân thể tự nhiên cúi xuống, nhảy về phía trước rồi thẳng tắp rơi xuống.

Trì Vân Phàm chú ý tới, anh phản xạ có điều kiện tính giơ tay che đầu trước khi rơi xuống nước, tia(bọt) nước tự nhiên không thể giữ được mà văng lên cao mấy mét.

Hứa Viễn Hàng nổi lên khỏi mặt nước, ảo não đập mặt nước, văng tục một câu.

" Cậu không sao chứ? "

Anh lau sạch những giọt nước trên mặt, đôi mắt đen láy khóa chặt lấy cô, kéo khóe môi giả vờ:" Không sao, lại tới. "

Lần thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại.

Khi Hứa Viễn Hàng nhảy lần thứ sáu, bác sĩ Đới cuối cùng cũng khoan thai tới muộn, ông cẩn thận quan sát và ghi lại tình trạng mỗi lần nhảy cầu của Hứa Viễn Hàng, đồng thời tư vấn tâm lý kịp thời:" Hiện tại cháu rất tốt. Cháu có biết có bao nhiêu người đến bước đầu tiên cũng không dám đi hay không? "

" Từng bước một, đừng nóng vội. "

" Dục tốc bất đạt*."

(*Yue: Dục tốc bất đạt tiếng Trung được viết là欲速则不达 yù sù zé bù dá. Dục tốc bất đạt nghĩa là chỉ muốn nhanh chóng đạt thành quả, hay nóng vội thì sẽ không thành công)

Hứa Viễn Hàng lần lượt từ đài cao nhảy xuống, mặc dù biểu hiện không đạt yêu cầu nhưng anh không hề nản lòng chút nào, bởi vì luôn có một ánh mắt dịu dàng dõi theo anh như bóng với hình và vì sự tồn tại của cô, anh mất đi sự sợ hãi.

Gần như cả tháng 5, ngoại trừ về nhà vào Chủ nhật, một tuần có sáu buổi tối thì Trì Vân Phàm đều ở lại với anh. Bốn đêm cùng anh tới câu lạc bộ luyện tập nhảy cầu, hai đêm ở nhà anh giúp anh học bổ túc. Hai người ngồi cạnh nhau, lúc anh làm bài, cô cũng đang làm đề thi.

Thời gian trôi qua chậm chạp mà bình yên.

Có một lần anh đi ngang qua lớp học của cô, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy cô đang cầm một cuốn sách tâm lý học dày cộm vừa đọc vừa ghi chép. Anh cảm thấy đáy lòng truyền đến rung động khó tả, cảm thấy đặc biệt ấm áp thoải mái, giống như trên sa mạc cuối cùng cũng được tìm được nguồn nước ấm, mặt trời chiếu sáng, vạn vật hồi sinh.

Vào giây phút đó, cuối cùng anh cũng biết cô vì anh mà bỏ ra công sức càng nhiều hơn so với anh tưởng tượng.

Cô giúp anh tìm bác sĩ tâm lý, đặt bao hết sân luyện tập. Những sự giúp đỡ này có thể dùng cách đơn giản để đền đáp. Nhưng cô quan tâm đến anh, đồng hành cùng anh, chúng nó là thứ vô giá, không thể đo đếm bằng tiền.

Hứa Viễn Hàng không muốn nợ ân huệ của bất kỳ ai.

Ngoại trừ Trì Vân Phàm.

Bởi vì anh biết, anh có thể trả hết.

Anh sẽ dành hết phần đời còn lại cùng với tất cả hạnh phúc trong cuộc đời này của mình để trả lại cô.

*

Tác giả có lời muốn nói:​

Viễn ca, một thanh niên được cô vợ đầy thực lực sủng ái *.

Vợ ơi, hài lòng về body của anh chứ? Có muốn cưỡng ép * anh lấy thân báo đáp hay không?

CHÚ THÍCH​

*Sủng ái: nghĩa là được yêu và nuông chiều hết sức.

*Cưỡng ép là sử dụng sức mạnh vật chất hoặc tinh thần một cách bất hợp pháp buộc người khác phải thực hiện hoặc không được thực hiện một công việc trái với ý chí hoặc mong muốn của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.