Tiên Sinh Không Ngây Thơ

Chương 4: Chương 4: Thiếu niên bất lương (2)




Editor: Yue

Đại Tráng nhận phạt, nghẹn họng đuổi theo Hứa Viễn Hàng, cuối cùng cũng đuổi kịp anh ở tầng hai: "Á đù, Viễn ca anh quá không nói nghĩa khí nha.."

Hứa Viễn Hàng một tay đút túi, nhẹ nhàng bâng quơ: "Đinh nhi à, nói câu "em dẫn bạn ấy đi bệnh viện " rất khó sao?"

Đại Tráng cân nhắc tới đây liền: OMG!

Hai người tới phòng học, tiết đã lên non nửa, giáo viên Tiếng Anh đang giảng bài thi trên bục giảng, nghe được tiếng "Báo cáo", bà lập tức quên mất tiếp theo nên giảng cái gì.

Trước đó cô giáo Trần của lớp này vì mang thai nghỉ sinh, đành phải do bà tiếp nhận, lúc mới bắt đầu mỗi lần dạy xong tiết học cảm xúc đều phải sụp đổ một lần, từ khai giảng đến nay, học sinh của lớp chưa tới đủ bao giờ, đến trễ về sớm thì cũng thôi đi, vừa vào tiết liền ngủ một đám, đám khác không nói chuyện, thì cũng làm việc riêng, hoặc ăn vụn, tóm lại, không có một đứa bỏ công nghe giảng.

Có thể nghe được "Báo cáo" đến từ trong miệng học sinh đi trễ, bà cũng có chút thụ sủng nhược kinh: "Mau vào đi."

Hứa Viễn Hàng cùng Đại Tráng trở về chỗ ngồi xuống.

"Chúng ta tiếp tục giảng đề."

Nói nói, giáo viên Tiếng Anh phát hiện tiếng nói chuyện dưới lớp nhỏ rất nhiều, nam sinh nằm sấp ngủ vang lên tiếng khò khè động trời ở hàng trước cũng không dám ngáy nữa, bầu không khí trong lớp học vô hình khá hơn, bà giống như nhận được cổ vũ: "Cô tìm một bạn học đến trả lời đề này một chút đi."

Mọi người không hẹn mà cùng cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.

Thế là, người ngồi thẳng tắp, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bảng như Hứa Viễn Hàng tự nhiên thành mục tiêu của giáo viên Tiếng Anh: "Bạn nam ở bên cửa sổ kia, mời em trả lời."

Hứa Viễn Hàng - Người duy nhất mặc đồng phục trong lớp đứng lên, trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, Đại Tráng ngồi phía sau anh cười đến cái bàn đều run.

Trên lớp học, Hứa Viễn Hàng rất có nguyên tắc, bình thường trốn học thì thôi, nhưng đã tới phòng học, thì nên lắng tai nghe giảng, về phần nghe có hiểu hay không lại là một chuyện khác.

Tựa như giờ phút này, anh căn bản không biết đáp án cái đề kia, nhưng vẫn hết sức phối hợp đứng dậy, tỉ mỉ đem đề mục kiểm tra một lần: "Chọn B."

"Very good!" Giáo viên Tiếng Anh kích động cực kỳ, "Trả lời chính xác!"

Cuối cùng bà cũng thấy được xíu hi vọng ở ban thể dục, xem ra vẫn có học sinh nghiêm túc học tập nha, bà lần nữa đem ánh mắt mang tính cổ vũ ném đến trên người Hứa Viễn Hàng: "Vị bạn học này, nói căn cứ phán đoán của em một chút đi."

Toàn lớp thoáng yên tĩnh lạ thường.

Căn cứ để phán đoán? Cái này đơn giản.

Hứa Viễn Hàng không chút nghĩ ngợi đáp: "Ba dài một ngắn liền chọn ngắn, ba ngắn một dài liền chọn dài, hai dài hai ngắn liền chọn B."

"Đ-M trâu bò quá!"

"Ha ha ha ha.."

Tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng cười vui sướng.

Kết thúc hoạt động thể dục, Mục Điềm cùng Trì Vân Phàm chuẩn bị trở về phòng tự học đúng lúc đi ngang qua phòng học ban thể dục, nghe đến đó, Mục Điềm cũng không nhịn được xì cười: "Nhân tài đó."

Trì Vân Phàm nghiêng đầu nhìn về phía phòng học hò hét ầm ĩ, liếc mắt liền thấy được Hứa Viễn Hàng, dáng người anh thẳng tắp đứng đấy, khí định thần nhàn, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười.

Phảng phất nhận thấy được cái nhìn chăm chú của cô, anh cũng nhìn lại, ánh mắt hai người cách không khí huyên náo, yên tĩnh đụng vào nhau.

Anh không tránh không né, nhìn thẳng vào cô.

Trì Vân Phàm bình tĩnh dời ánh mắt.

Hứa Viễn Hàng vẫn nhìn cô như cũ, không biết nghĩ đến cái gì, không chút để ý mà cong môi.

* * *

Buổi tối, Trì Vân Phàm tắm rửa xong, mặc váy ngủ in hoa màu tím, đi vào thư phòng làm bài tập.

Nửa giờ sau, bài thi Toán bày đầy trên bàn, một chữ cũng chưa viết, cô rũ mắt, rơi vào trầm tư.

Điện thoại trên bàn chấn động một cái, cô cầm lên nhìn, là Cao Ngạn Thần gửi tin tới Wechat: "Anh giúp em gửi bản thảo[1] đến hòm thư của đài phát thanh trường rồi."

Hai người quen biết từ nhỏ đến lớn, không cần nói cám ơn.

Trì Vân Phàm nhắn lại: "..."

Điện thoại lại rung, lúc này là Mục Điềm gửi: "Tớ hao hết thiên tân vạn khổ, cuối cùng tìm được video rồi!"

"【 video 】". Truyện Xuyên Nhanh

Giữa nữ sinh lại càng dễ chia sẻ tâm sự, Trì Vân Phàm không ấn mở video, mà đem chuyện mình đã cân nhắc rất lâu nói cho Mục Điềm: "Tớ muốn dọn ra ngoài ở."

Điềm Điềm: "What?"

"Why? Đừng nói cho tớ là cậu muốn tiết kiệm thời gian đi lại để giành giật từng giây học tập nha. Lừa gạt ai vậy, cái trí nhớ đáng sợ gặp qua là không quên được kia của cậu, đáp án chép một lần liền nhớ kỹ.."

"Cậu muốn ở ký túc xá trường học? Phòng bốn người lận đó."

"Đúng, ba ba cậu khẳng định là người đầu tiên không đồng ý đi."

Trì Vân Phàm: "Ông ấy sẽ đồng ý." Cô sẽ nghĩ biện pháp làm ông đồng ý.

Điềm Điềm: "Có lòng tin như vậy?"

Trì Vân Phàm: "Ừm."

Điềm Điềm: "【 thắng lợi 】"

Lại hàn huyên mấy phút, Mục Điềm liền nói muốn đi oanh tạc lão Cao*, còn cố ý cường điệu để cô nhất định phải xem video.

(*Yue: Tức Cao Ngạn Thần, tui không biết đây có phải couple phụ hay không. Hay lão Cao kia là nam 8 đei =. =)

Trì Vân Phàm kéo đến video, ấn mở, trên màn hình xuất hiện một bàn tay thon dài, đem cổ áo nam sinh nhuộm đầu tóc vàng ở đối diện nhấc lên, trực tiếp đem người quăng qua vai, lại một tên từ bên cạnh xông lên, anh mắt cũng không nháy, giơ chân lên liền đạp tới, tên kia như trang giấy bay vút đi..

Cô không chớp mắt xem, thấy anh nước chảy mây trôi, gọn gàng đem từng tên đánh ngã, cô nhìn ra được, anh không phải mù quáng mà đánh nhau, mỗi một lần anh xuất thủ đều là chiêu thức hữu dụng.

Đánh ngã người cuối cùng, anh nhìn thẳng về phía ống kính, trong ánh mắt tràn đầy nguy hiểm cùng ngoan lệ, không biết có phải là ảo giác hay không, màn hình run một cái.

Ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên như xuyên qua màn hình rơi vào đáy mắt cô, cùng ánh mắt anh nhìn cô vào buổi xế chiều hôm nay trong phòng học giao nhau, làm Trì Vân Phàm sinh ra một loại ảo giác khác lạ, như giờ phút này anh đang ở ngay trước mắt mình.

Cô không tự giác nắm chặt hai tay, cơn đau mơ hồ nơi ngực như nhắc nhở cô cái sự thật mà trước đó cô đã cố gắng xem nhẹ, ngay hôm qua, ở sảnh giảng đường của trường học, khi cô sắp ngã sấp xuống, bị cánh tay rắn chắc hữu lực kia tiếp được, mà nơi anh đụng phải, lại là..

*

Tác giả có lời muốn nói:​

Viễn ca: Đến đánh nhau à? Nam hay nữ.

Vân muội: Tụ máu bầm (nơi ngực) rồi..

Viễn ca: Anh xoa xoa nhé?

CHÚ THÍCH​

[1] Bản thảo là văn bản do tác giả viết ra trong quá trình sáng tạo ra tác phẩm. Bản thảo là nguồn văn bản quan trọng nhất trong việc xác định văn bản chuẩn của tác phẩm, là tư liệu có giá trị cho việc nghiên cứu lịch sử hình thành tác phẩm văn học, quá trình sáng tác của nhà văn, là đối tượng của các bộ môn khoa học như văn bản học.

Theo ý nghĩa chặt chẽ nhất của khái niệm, bản thảo là bản viết tay của chính tác giả. Tuy nhiên nội hàm khái niệm cũng bao gồm cả những văn bản tác giả đọc cho người khác viết hoặc đánh máy (trên máy chữ hoặc máy vi tính).

Một tác phẩm có thể có nhiều bản thảo khác nhau do có sự sửa chữa, bổ sung nhiều lần của tác giả.

(NGUỒN WIKI)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.