Tiên Sinh Không Ngây Thơ

Chương 40: Chương 40: Tin hay không, tôi sẽ hôn cậu ngay lập tức?




Editor: Yue

Hứa Viễn Hàng, đến cùng mày muốn làm gì?

Muốn.. Hôn cô ấy.

Mày có biết hôn rồi sẽ có hậu quả gì hay không?

Hai tiếng nói của lý trí và xúc động như trời với người đang giao chiến dưới đáy lòng Hứa Viễn Hàng, đâm vào lồng ngực của anh thật chặt khiến anh đau đớn, thậm chí huyệt thái dương cũng căng đến khó chịu, cuối cùng xúc động chiếm thượng phong, anh nín thở, chuẩn bị tiến thêm một bước thì nhìn thấy lông mi Trì Vân Phàm giật giật, sau đó con mắt từ từ mở ra, cơn buồn ngủ lờ mờ còn sót lại biến mất, đáy mắt hiện lên một màu trong veo.

Hứa Viễn Hàng hoàn toàn không có phòng bị trước, cả người đột ngột lui về sau, suýt chút nữa ngã khỏi ghế, may mà ôm lấy được mép bàn, miễn cưỡng giữ vững thân thể, chột dạ quay đầu lại ho khan vài tiếng, ho đến độ mang tai suýt chút nữa phun ra lửa: "Tôi thấy cậu ngủ thiếp đi.."

Trì Vân Phàm làm việc và nghỉ ngơi luôn rất đều đặn, tối hôm qua lại là một ngoại lệ, cô ngủ quá muộn, ngủ ít, chất lượng giấc ngủ cũng không tốt nên chỉ vô tình ngủ thiếp đi, cô vừa tỉnh dậy, tự nhiên trong đầu còn có chút mông lung. Không để ý đến vẻ mặt kỳ quái của Hứa Viễn Hàng, cô ngồi thẳng người, xoa nhẹ mi tâm: "Làm xong chưa?"

"..."

Hứa Viễn Hàng trái tim vẫn đang đập kịch liệt, ấn quyển vở đẩy qua, "Làm xong, mấy đề này không thể làm khó được tôi."

Âm thầm quan sát biểu hiện của cô, có vẻ như.. Một chút cũng chưa phát hiện?

Nếu phát hiện ra, tuyệt đối đã sớm vung một bạt tai đến đây.

Trì Vân Phàm cầm cuốn vở lên nhìn đáp án mà anh viết, cô rút ra một số câu hỏi rất cơ bản, ngoại trừ việc lược bớt quá trình giải đáp, đáp án anh viết đều chính xác.

Hứa Viễn Hàng không nói dối về điều này, so với các môn khoa học khác thì Toán học là điểm mạnh của anh. Khi tâm trạng thoải mái thì anh sẽ làm một vài đề, nếu tâm trạng không tốt thì anh sẽ chọn câu nào vừa mắt, chủ yếu đạt được điểm nhờ điền vào chỗ trống, đối với câu hỏi lớn cần giải chi tiết, xưa nay không làm.

Quá phiền phức.

Trì Vân Phàm đại khái hiểu rõ tình huống môn Toán của anh, lại hỏi: "Tiếng Anh của cậu thì thế nào?"

Hứa Viễn Hàng vô vị giang hai tay: "Chắc kém hơn Toán một chút."

Trước đây khi còn ở đội tuyển quốc gia, các nhà lãnh đạo rất coi trọng tố chất văn hóa của vận động viên, ngoài việc tập luyện còn phải tham gia các lớp học, kỳ thi, dù sao thì sau này sẽ đại diện cho đất nước đi thi đấu ở nước ngoài. Hứa Viễn Hàng bỏ không ít công sức ra học Tiếng Anh, hơn nữa còn học được rất tốt, giao tiếp bình thường đều không có vấn đề gì.

Chỉ là hiện tại đã quên tất cả về nó.

Cảm giác giống như là chuyện xảy ra ở kiếp trước, vừa xa xôi lại kỳ lạ.

Điện thoại trên bàn rung một cái, rồi lại tiếp tục rung lên. Trì Vân Phàm vô thức nhìn qua thì thấy chữ "Chú Khôn" nhảy trên màn hình, Hứa Viễn Hàng cũng từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, nhìn rõ người gọi, sắc mặt anh khẽ biến, nhấc điện thoại lên rồi đi ra ngoài nghe.

Chỉ còn lại Trì Vân Phàm trong phòng, cô lại nhìn sang căn phòng bên phải.

Ở trước mặt muốn, Hứa Viễn Hàng chắc chắn sẽ không cho.

Nếu anh đã quay video bằng phương thức không quang minh chính đại như vậy thì phải chăng cô cũng có thể..

Nhưng mà lý trí cùng giáo dục đều không cho phép Trì Vân Phàm làm điều đó, nhưng bất kể như thế nào, cô đều phải lấy lại video.

Trì Vân Phàm quyết định kiểm tra trước, nếu không có máy quay thì cô sẽ tìm cách kích Hứa Viễn Hàng thi đấu với mình lần nữa, luôn có cách khiến anh thua, sau đó cam tâm tình nguyện xóa video đi. Nếu có thì.. Đó là một vấn đề khác.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện đi ngược lại lý trí và cái gọi là tu dưỡng của một thục nữ.

Trì Vân Phàm bước tới, đẩy cánh cửa được che hờ, căn phòng nhìn một cái liền không sót gì của Hứa Viễn Hàng nháy mắt hiện ra trước mặt cô.

Không gian không lớn, bài trí càng đơn giản hơn, chỉ có một cái giường lớn và một cái tủ quần áo. Ánh mắt Trì Vân Phàm khóa chặt tại vật cái thể đen sì ở gần cửa sổ bên giường kia. Đó là chiếc máy quay cô đang tìm. Cô lại do dự. Vị trí đặt máy quáy quá đặc thù*, ở cuối giường lại bị ngăn trở bởi tủ quần áo, tay cô cũng không đủ dài để lấy, chỉ còn cách duy nhất là trèo lên giường anh..

(*Yue: Đặc thù là nét riêng biệt làm cho sự vật này khác với sự vật cùng loại khác, tính chất của đặc thù là những đặc tính, đặc điểm nổi bật của sự vật, hiện tượng, dùng để phân biệt giữa sự vật, hiện tượng này với sự vật, hiện tượng khác)

Mục tiêu đang ở ngay trước mắt, lấy, hay không lấy?

So với tự tiện vào phòng mà chưa được sự cho phép thì cái lựa chọn biện pháp lấy lại video càng gian nan.

Đương nhiên muốn lấy.

Chỉ là, ngay khi Trì Vân Phàm tiến lên một bước liền nghe thấy tiếng búng tay giòn giã sau lưng mình, cô quay đầu lại, Hứa Viễn Hàng hai tay vòng ngực tựa ở trên tường, nghiêng đầu nhìn cô, cũng không biết nhìn bao lâu, anh mím khóe miệng mỉm cười, âm cuối hơi nhếch lên: "Bạn học, tâm lý cùng hành vi này của cậu rất nguy hiểm nga."

Chậc, nói là tới nhà của tôi giúp tôi học bổ túc, không nghĩ tới cậu lại muốn đem video lấy về, còn nhìn chằm chằm vào giường của tôi cả buổi, cậu muốn làm cái gì, hửm?

Vì bị phát hiện trước khi thành công nên con đường này chẳng thể đi tiếp được, Trì Vân Phàm cũng không hề hoảng loạn hay xấu hổ vì bị bắt tại trận, thờ ơ hỏi: "Cho nên?"

"Cậu chưa có sự cho phép của tôi đã quay video. Đây là hành vi xâm phạm quyền sử dụng hình ảnh cá nhân của tôi. Sự thật đã được xác lập. Ngay cả khi tôi xuất hiện ở đây, dù có bất kỳ động cơ nào thì cũng chưa đủ để cấu thành vụ phạm tội."

Cho nên, cậu có thể làm gì được tôi?

Hứa Viễn Hàng nhướng mày nhìn cô dưới ánh đèn, ai nói an tĩnh ngoan ngoãn? Đó là người khác chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, nhanh mồm nhanh miệng, quả thực mới lạ lại thú vị, anh gật gật đầu: "Cậu nói rất có đạo lý."

Trì Vân Phàm: "..."

Chỉ cần anh phản bác một lời nào đó thì cô sẽ nhất quyết bác bỏ đi, ai ngờ anh luôn luôn không hành động theo lệ thường, luôn nhẹ nhàng đem chủ đề trò chuyện cắt đứt.

Trì Vân Phàm quay người chuẩn bị đi ra ngoài, chân lại không cẩn thận đụng phải cái gì, bịch một tiếng, cô nhìn xuống liền thấy một chai bia với hai bông hồng trong đó, chai rơi xuống, nước bên trong chảy ra, cô không khỏi nghĩ tới mảnh ướt át trên tấm khăn trải bàn, bông hoa hồng lẽ ra phải được đặt trên đó nhưng bị anh lấy đi.

Nhìn người thanh niên trước mặt mình một lần nữa, tỏ vẻ bình tĩnh và thoải mái nhưng ánh mắt lại khẽ lóe lên, Trì Vân Phàm lại chú ý tới chiếc áo T-Shirt dài tay màu trắng trên người anh là đồ mới, mặt trên còn có những nếp gấp gọn gàng, cô gần như có thể tưởng tượng ra được điều gì đã xảy ra trong căn phòng này trước khi cô đến đây.

Thứ cảm xúc không thể giải thích đó lại xông lên đầu cô, như thể cơn gió ấm áp của tháng Ba thổi qua mặt hồ, nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, có một giọng nói rõ ràng nói cho cô --

Cái video kia, có lấy lại hay không dường như không quan trọng.

Trì Vân Phàm cúi xuống nhặt chai bia cùng hoa hồng lên, cắm lại rồi đặt chúng trở lại bàn, vừa vặn đúng vị trí ban đầu.

Hứa Viễn Hàng mạnh mẽ giải thích: "Hoa là bạn tôi làm."

Trì Vân Phàm không vạch trần anh, "Ừm" một tiếng: "Tôi nên về rồi."

Nhanh như vậy?

Hứa Viễn Hàng nhìn thời gian đã sớm mười giờ, đối với anh mà nói đêm này vừa mới bắt đầu, nhưng nghĩ đến cô có thể phải về ôn bài cho cuộc thi ngày mai, anh liền gật đầu tiễn cô ra ngoài.

Trì Vân Phàm vẫn leo tường đi qua, đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng ấy nữa, Hứa Viễn Hàng mới phản ứng được, nhỏ giọng chửi rủa, chết tiệt, thế mà quên hỏi cô lần sau học bổ túc là lúc nào.

Trì Vân Phàm canh thời gian rất chính xác, hai người giúp việc vẫn đang xem TV trong phòng khách, cô trực tiếp từ sân sau biệt thự trở về phòng, đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, cô đã trở lại trạng thái cũ và dễ dàng hoàn thành các bài thi Văn tổng cùng Tiếng Anh.

Tốc độ chấm bài thi của các thầy cô rất nhanh, ngày thứ hai sau khi thi đã có kết quả các môn, thậm chí có cả bảng xếp hạng toàn khối. Trì Vân Phàm việc nhân đức không nhường ai lấy số điểm cao đến người ta phải ngước nhìn cầm chắc hạng nhất ban Văn của khối, đặc biệt là bài văn max điểm trong phần làm văn của cô ấy, đã được in ra trong đêm, phát cho tất cả các học sinh cùng khối mỗi người một bản.

Bởi vì độ khó của kỳ thi thử lần hai tương đối không cao, tuyệt đại đa số học sinh đều làm bài thi khá tốt, từ đó càng được động viên cổ vũ, lòng tin tăng gấp bội, khắp nơi hầu như đều tràn đầy bầu không khí vui sướng.

Nhưng vui mừng là của bọn họ, Đại Tráng không có gì ngoài một trăm tám mươi cân (~107kg) nỗi buồn. Cậu nhìn bài văn max điểm phần làm văn của Trì Vân Phàm, lại nhìn vào bài văn tràn đầy một trang giấy lại chỉ được có 5 điểm của mình, cõi lòng sắt thép vỡ tung tóe đầy đất.

Tối hôm đó, dù đang bán thịt nướng cũng không ngăn được tâm tư của cậu, ôm một két bia, kéo theo Tiểu Bạch đến nhà Hứa Viễn Hàng mua say.

"Đây là lần đầu tiên em nghiêm túc sáng tác văn như vậy, còn viết dài như vậy," Mắt Đại Tráng đỏ bừng, nấc cụt nói, "Vậy mà chỉ cho em 5 điểm!". Cậu ta so lòng bàn tay, "5 điểm á! Biến m* cô dì chú bác nội ngoại nó đi! Thật phí phạm cảm xúc chân thành của ông đây!"

Tiểu Bạch muốn nói, Tráng ca, anh viết lạc đề mà. Cách xa vạn dặm Trời luôn đó, giáo viên muốn cho điểm anh cũng không có cách nào cho được. Nhưng nhìn bộ dạng đau khổ của Đại Tráng, cậu liền nuốt lời nói đó xuống cùng một ngụm bia đắng chát.

Lý tưởng của tôi.

Tiểu Bạch cũng bị cái mệnh đề này gợi lên chuyện thương tâm, thực tế thì lý tưởng của cậu là trở thành một ca sĩ, bản thân cũng bí mật viết không ít bài hát, nhưng điều kiện ở nhà không tốt, học nhạc phải tốn quá nhiều tiền, ba mẹ cậu liền cho cậu đi học thể dục, không tốn tiền mà còn được rèn luyện sức khỏe, nhất cử lưỡng tiện*.

(*Yue: Làm một việc mà được hai cái lợi. Đồng nghĩa: Nhất tiễn song điêu, một công đôi việc)

"Tiểu Bạch," Đại Tráng ôm bả vai cậu, khóc bù lu bù loa, "Anh của cậu khó chịu quá."

Tiểu Bạch cũng không biết làm sao để an ủi người ta, đành phải vỗ vỗ bả vai Đại Tráng như dỗ một đứa trẻ: "Tráng ca, không sao đâu, chỉ là một bài viết văn mà thôi."

"Cậu không hiểu gì cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.