Edit: GramK (Chuyện là tui mới thấy một anh ca sĩ cực kỳ mlem mlem.)
Bá Tuyết lấy từ trong túi của mình ra một mảnh gỗ, dùng lửa đốt nó. Khi mảnh gỗ bắt lửa thì tản mát ra mùi hương thanh nhã. Làm cho người ta ngạc nhiên chính là mảnh gỗ kia bị đốt nhưng chẳng hề ngắn lại hay biến hóa gì, vẫn duy trì hình dạng ban đầu như lúc Bá Tuyết lấy ra.
Từ Chi Ngôn đảo mắt nhìn khắp phòng, thần sắc ngưng trọng rút ra một cái ngân chân đâm vào ngón trỏ của mình, sau đó giơ ngón tay lên điểm vào giữa trán Lê Duệ Bạch.
Một lớp sương mù màu đen dần dần bốc ra từ người Lê Duệ Bạch, quanh quẩn khắp thân không tan đi.
"Hiện giờ oán khí này đã dung nhập vào huyết mạch của nữ đồng này, không thể nào loại trừ được." Bá Tuyết nói.
"Vậy chẳng phải 'Oán Khí Bách Quỷ' này đã nối liền với thân thể Lê Duệ Bạch?" Lý Tâm Hoa nói.
Từ Chi Ngôn gật đầu: "Ngài nói như vậy cũng không sai." Thật ra chuyện này hoàn toàn khác với bị ám hay trúng tà, nếu quỷ bám vào người thì loại bỏ nó đi là được. Nhưng oán khí một khi đã dung nhập vào huyết mạch, ngoại trừ túc thể, có nghĩa là giết chết Lê Duệ Bạch thì chỉ có cách đem cô làm vật chứa để phong ấn 'Oán Khí Bách Quỷ' rồi đem đi luyện hóa.
Lý Tâm Hoa vốn chỉ là một Bà Cốt nơi thôn quê mà thôi, đột nhiên bị nhiều tin tức thình lình ập tới, đầu óc bà trong khoảng thời gian ngắn không kịp tiêu hóa, chưa biết làm thế nào cho phải.
"Bây giờ cách duy nhất là đưa cô bé này tới chùa, phong bế oán khí trong cơ thể. Sau này dạy nó chút ít kinh Phật thanh tâm định thần, giúp sớm ngày luyện hóa được 'Oán Khí Bách Quỷ'. Vậy thì may ra còn có khả năng sống sót." Bá Tuyết nói.
Lý Tâm Hoa lập tức đồng ý. Lê Duệ Bạch không cha không mẹ, bà lại chẳng biết mình sống được bao nhiêu năm nữa, làm sao có thể chiếu cố cho con bé mãi? Mà trong cơ thể con bé còn có oán khí, bà không biết cách loại bỏ.
Ngay trong đêm đó, Từ Chi Ngôn và Bá Tuyết mang theo Lê Duệ Bạch về chùa Bạch Duyên.
Chùa Bạch Duyên trên núi Lăng Vân thuộc vùng Giang Nam. Chùa đã có từ thời Thanh, Tuệ Tịnh đại sư là chủ trì thứ năm của chùa.
Thời điểm Tuệ Tịnh đại sư mới nhậm chức chủ trì, vì từ chối tụng kinh cầu phúc, siêu độ ác linh cho một nhà mà bị người ta trả thù. Họ dùng tà thuật khiến chùa Bạch Duyên chịu một đợt tai họa. Bốn phía trên núi và sông cạnh chùa trong một đêm bỗng bị lũ lớn quét qua. May mắn được Từ thị cứu trợ mới thoát được kiếp nạn, kéo dài đến tận bây giờ. Tuệ Tịnh đại sư vẫn luôn tâm niệm phần ân tình này của Từ thị.
Ngày trước vì giúp đỡ Từ thị nghịch thiên cải mệnh cho Từ Chi Ngôn, Tuệ Tịnh đại sư đã dùng mười năm điềm lành của chùa Bạch Duyên cầu phúc, vượt qua sự trừng phạt vốn họ phải nhận.
Sau khi cha mẹ Từ Chi Ngôn mất tích cũng là chùa Bạch Duyên ra mặt xử lý mọi chuyện của Từ thị.
Tin tức cha mẹ Từ Chi Ngôn biến mất ngoài làm cho những người trong giới phong thủy tiếc thương, còn khiến cho những người dụng tâm kín đáo rục rịch. Từ thị cơ nghiệp vững chắc, Tàng Bảo Các trong nhà cũ của Từ gia chọc cho nhiều người đỏ mắt. Nhưng họ ngại mất mặt trước chùa Bạch Duyên nên không gây nên sóng gió gì.
Tìm được cha me Từ Chi Ngôn, biết họ đã chết, Tuệ Tịnh đại sư cảm thấy việc này hẳn có người ở sau hạ độc thủ. Ông đã sớm cảnh giác bọn họ từ khi nghe được phương thức cải mệnh của Miêu Cương.
Nhưng hai người họ sốt ruột cứu con, cứ thế ra ngoài không để tâm đến lời nói của Tuệ Tịnh đại sư.
'Mượn Quỷ Sửa Mệnh' là cấm thuật thất truyền nhiều năm. Tại sao đột nhiên nó lại xuất hiện, được người Miêu Cương truyền tới?
Bước vào Tụng Thần điện, Lê Duệ Bạch kịch liệt giãy giũa, khóc lóc xin tha. Tụng Thần điện là nơi mỗi sáng sớm các vị cao tăng tụng kinh, dương khí sung túc nhất trong chùa. Oán khí trong cơ thể Lê Duệ Bạch trước kia được phong ấn ở đây. Lúc này nó nhận ra được mùi vị quen thuộc tất nhiên sẽ phản kháng.
Oán khí ám vào thân khác với quỷ nhập. Oán khí vô hình, tiến vào huyết mạch thì cực kì khó tiêu trừ.
Tuệ Tịnh, Trục Vân, Bá Tuyết và các đệ tử trong chùa ngồi xếp bằng xuống sáu hướng xung quanh bắt đầu tụng kinh.
Nếu người ngoài nhìn cảnh này, chỉ thấy các vị đại sư đang tụng kinh như mọi buổi sáng khác. Nhưng trong mắt Từ Chi Ngôn, điện Tụng Thần một làn khói trắng đang phiêu đãng. Nó vờn quanh người Lê Duệ Bạch, một lúc sau cô thôi không giãy giụa nữa, ngừng kêu la khóc than, cả người an tĩnh lại, mất đi ý thức rũ đầu ngồi trên đệm hương bồ.
Dần dần, trong cơ thể cô liên tục trào ra sương mù màu đen tựa theo từng hơi thở. Sương đen bay khắp điện, không khí bỗng nhiên có mùi cháy khét lạ thường. Nửa giờ sau, đám người Tuệ Tịnh đại sư đọc kinh xong.
"Trước tiên cứ để cô bé này ở đây mấy năm rỗi hẵng đưa xuống núi." Tuệ Tịnh đại sư nói.
Từ Chi Ngôn gật đầu, để người của mình, Từ Minh Sương lại chăm sóc Lê Duệ Bạch.
Lúc Lê Duệ Bạch tỉnh lại đã là một ngày sau. Cô chỉ nhớ buổi tối hôm đưa ma mình nghe thấy tiếng nói kì quái, chạy tới nhà bà Lý. Không biết chân vấp vào đâu mà ngã nhào. Mất đi ý thức một đoạn thời gian, không rõ làm thế nào mà mình xuất hiện ở chỗ này.
Trên người cô được thay quần áo trắng tinh, giống như mấy bộ y phục thời cổ đại. Bên gối còn đặt một bộ trường bào màu xanh xám bằng cotton, hệt quần áo trong chùa. Phòng ốc cũng được bài trí theo phong cách chùa chiền.
Đổi quần áo rồi ra ngoài, cô thấy Từ Minh Sương đang ngồi ở đình uống trà hóng gió.
Chưa bao giờ Lê Duệ Bạch thấy nữ nhân nào xinh đẹp đến thế.
Vẻ ngoài chừng hơn ba mươi nhưng làn da trắng nõn bóng loáng, ngũ quan đoan chính. Tuy không có diện mạo tuyệt diễm kinh người nhưng bộ dạng, khí chất tao nhã, giơ tay nhấc chân đều tản ra phong thái đoan trang.
Từ nhỏ Lê Duệ Bạch đã lớn lên ở nông thôn, thấy nhiều nhất chính là phụ nhân hung hãn, mồm miệng nhanh nhảu chanh chua. Đây là lần đầu tiên cô gặp được nữ nhân ôn nhu như vậy.
Thấy Lê Duệ Bạch đứng yên tại chỗ sững sờ nhìn mình, Từ Minh Sương vẫy tay với cô, nói: "Lại đây."
Lê Duệ Bạch bước tới trước mặt Từ Minh Sương, không biết làm thế nào cho phải nên trầm mặc một lúc mới hỏi: "Tại sao tôi lại ở đây?"
Từ Minh Sương rót cho Lê Duệ Bạch một tách trà: "Ngươi được tộc trưởng Từ thị của chúng tôi nhặt về."
"Nhặt về?" Lê Duệ Bạch ngỡ ngàng, chắc là nhặt lúc cô ngã xỉu. Nhưng tộc trưởng này cô bao nhiêu năm nay chỉ đọc trong sách truyện chứ chưa thấy ngoài đời bao giờ. Vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nhắc tới ở hiện thực.
Cô đã từng này tuổi rồi làm sao có khả năng bị người khác vứt bỏ, thế nào mà vị tộc trưởng này lại nhặt cô về đây? Mộc Ái Anh nhìn trúng tiền trợ cấp trên người cô, thấy cô không về chắc chắn sẽ tới tìm. Bà ta còn đang ngóng trông vài năm nữa bán cô cho người ta làm vợ để kiếm tiền kia kìa.
"Đúng vậy. Cô ở cùng chú thím đúng không?" Từ Minh Sương hỏi, chỉ ghế ý bảo Lê Duệ Bạch ngồi xuống.
Lê Duệ Bạch gật đầu: "Vâng. Sao mọi người biết?"
"Tộc trưởng của chúng ta thấy cô tư chất thông tuệ, rất có thiên phú với nghề phong thủy nên đã nói chuyện với chú thím của cô, sau đó thu nhận cô vào môn hạ." Từ Minh Sương nói xong thì phát hiện biểu tình trên mặt Lê Duệ Bạch có phần khác lạ.
Trước kia Lê Duệ Bạch ở nhà bà Lý xem rất nhiều tin tức trên ti vi. Trong đó có tin tức về việc nhiều cô gái bị lừa tới công ty đa cấp. Mà những người đi lừa bịp toàn là lấy cớ tộc trưởng, thầy phong thủy gì gì đó. Lê Duệ Bạch nhìn Từ Minh Sương đầy tiếc nuối, một người phụ nữ xinh đẹp lại đi làm chuyện lừa đảo.
"Kịch bản này tôi đã nghe qua rồi." Lê Duệ Bạch bình tĩnh nói với Từ Minh Sương.
Từ Minh Sương ngơ ngác không hiểu: "Kịch bản gì cơ?"
Lê Duệ Bạch lời lẽ chắc nịch: "Kịch bản của tổ chức bán hàng đa cấp đó. Nói mấy cái này với tôi chỉ tổ vô dụng thôi, tôi không tin đâu."
Từ Minh Sương nghe vậy có chút dở khóc dở cười. Tổ chức bán hàng đa cấp chẳng có ai ngồi nói chuyện thế này cả, bọn họ luôn khiến người ta sợ hãi.
Không còn cách nào khác, Từ Minh Sương đứng dậy dẫn Lê Duệ Bạch ra sân. Nhìn toàn cảnh ngôi chùa và những hòa thượng nơi này, Lê Duệ Bạch hoàn khiếp sợ.
"Như vậy đã tin chưa?" Từ Minh Sương nhướng mày.
Tin, tin một trăm phần trăm. Ban đầu Lê Duệ Bạch còn cho rằng mình đang mơ, len lén đưa tay nhéo mình vài cái.
"Theo tôi." Thấy Lê Duệ Bạch đứng một chỗ ngây ngốc, Từ Minh Sương quay lại gọi một tiếng.
Lê Duệ Bạch cất bước đuổi theo, đi phía sau Từ Minh Sương.
Trải qua bốn năm, Lê Duệ Bạch ngày ngày học phong thủy với Từ Minh Sương, sáng nào cũng tới Tụng Thần điện niệm kinh.
Ngày mai cô cùng Từ Minh Sương xuống núi, tới nhà cũ của Từ thị ở Giang Nam. Đối với Từ thị, Lê Duệ Bạch được Từ Minh Sương dạy cho nhiều môn học khác nhau. Nhưng ngoại trừ những thứ cơ bản như Sáu Hào, Bát Quái, La Bàn Phong Thủy thì những thứ còn lại cô đều chỉ học được sơ sơ.
*Sáu hào (Mình không rành về tướng số, phong thủy, sao vận nên những thứ này mình tra chỗ chị GG nhé.) Phép bói sáu hào, dùng 3 đồng tiền cổ gieo làm 6 lần. Sau đó qua sinh, khắc, suy, vượng của dụng thần để đoán cát hung. (Chi tiết: https://lyso.com/viewtopic.php?t=3034)
*Bát quái: là 8 quẻ (Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn) đại diện cho các yếu tố cơ bản của vũ trụ, được xem là chuỗi 8 khái niệm có liên quan với nhau. Mỗi quẻ gồm ba hàng, mỗi hàng là nét rời (hào âm), nét liền (hào dương) đại diện cho âm và dương.
Bát quái đồ
Bái quái và 64 quẻ
Bát quái là một khái niệm, phạm trù cực kì phức tạp. Mình chỉ đưa ra khái quát để mọi người dễ hình dung thôi. Nếu quan tâm, mọi người có thể tra thêm.
*La bàn phong thủy: là công cụ giúp xác định hướng tốt, hướng xấu, hướng tuổi mệnh hay mệnh của chủ nhà. La bàn phong thủy được sáng tạo và thiết kế dựa trên kiến thức về phong thủy. Được chia thành nhiều loại, nhiều tầng khác nhau. La bàn càng có nhiều tầng thì càng chi tiết và độ chính xác càng cao.
Nhưng Từ Minh Sương luôn nói cô có thiên phú, học chậm sau người khác vài năm không quan trọng, bảo cô đừng quá đặt nặng.
"Ngày mai sẽ đi ngang qua thôn nhà em đó, em có muốn ghé qua không?" Lúc ăn cơm chiều, Từ Minh Sương hỏi.
Lê Duệ Bạch gật đầu: "Có được không ạ?" Cô muốn thăm bà Lý, bốn năm không gặp, không biết bà sống thế nào.
Bốn năm ở cùng nhau, Từ Minh Sương cũng phần nào biết được một số chuyện trước kia của Lê Duệ Bạch. Sở dĩ cô hỏi như vậy là sợ trong lòng Lê Duệ Bạch rõ ràng rất nhớ mong bà Lý, nhưng lại lo gây thêm phiền phức cho cô nên im lặng giấu kín.
Bởi vì hoàn cảnh sống từ nhỏ khắc nghiệt nên tính cách của Lê Duệ Bạch cực kì nhạy cảm, tỉ mỉ, rất biết cách quan sát sắc mặt người khác. Ở cùng Lê Duệ Bạch, Từ Minh Sương cảm thấy thoải mái và thư thái, nhưng càng thế thì trong lòng cô càng thương Lê Duệ Bạch hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, tạm biệt các vị đại sư xong, Lê Duệ Bạch và Từ Minh Sương xuống núi.
Dọc đường đi tới thôn Lê gia, Lê Duệ Bạch ngạc nhiên phát hiện, mơi bốn năm thôi mà cảnh vật xung quanh thay đổi nhiều quá.
Không khéo thay, bà Lý chẳng còn ở thôn Lê gia nữa. Vườn rau tràn ngập cỏ dại, từng bụi mọc cao ngất, xem ra đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Trước khi đi, Lê Duệ Bạch thấy Lê Hướng dân ngồi xe ba bánh đi làm. Năm tháng ngắn ngủi hằn lên ông nét tang thương mắt thường cũng có thể nhìn ra.
Vừa đi Từ Minh Sương vừa nói cho cô biết Mộc Ái Anh phát điên, nguyên nhân tại sao thì không kể.
Một giờ sau, xe dừng bên ngoài một ngôi nhà.
Tuy đây là khu dân cư gần thành phố, nhưng Lê Duệ Bạch cảm thấy nơi này bài trí chẳng khác gì chùa miếu. Trên cửa chính treo một tấm biển bằng gỗ, ghi hai chữ 'Từ trạch'.
Từ trạch ở ngoại ô, muốn vào thành phố còn phải đi thêm một đoạn nữa, xung quanh đều là những khu biệt thự sang trọng.
Mới bước vào, Lê Duệ Bạch lập tức kinh sợ bố cục phong thủy bên trong. Khắp nơi đều tràn ngập khí lành và bình yên làm cho người ta thoải mái.
Sân vườn cực kì rộng, nơi đây trồng đầy tùng và bách, hiện giờ đầu hạ mà mát mẻ cực kì.
Trước kia Lê Duệ Bạch đã nghe Từ Minh Sương nói qua. Vốn Từ thị trên dưới vẫn còn nhiều người nhưng sau khi xảy ra chuyện, mọi người kiêng kị bắt đầu dọn đi dần. Sau này Từ thị một lần nữa hưng thịnh trở lại, mua hết xung quanh đây đổi thanh khu biệt thự.
Từ Chi Ngôn đuổi hết người dưới đi, tịch thu toàn bộ nhà trước kia đã phân chia. Bây giờ chỉ có bốn người Từ Minh Sương, Lý Tri Mệnh, Từ Minh Thủy sống ở đây.
Vài năm trước Từ Chi Ngôn đã sửa lại bố cục phong thủy trong Từ trạch, trang hoàng, sắp xếp thành bài trí như bây giờ.
Từ Chi Ngôn sống ở hậu viện, cách tiền viện một rừng trúc u tĩnh (tịch mịch, vắng vẻ). Phong cảnh trong viện cực kì đẹp, kể cả người không hiểu đi tới chỗ này cũng sẽ cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Giữa rừng trúc là một con đường rải sỏi đá, Lê Duệ Bạch đến gần mới phát hiện, xen kẽ với sỏi đá con đường còn được lát thêm ngọc thạch.
Kiến trúc của hậu viện và tiền viện không giống nhau, nơi đây tọa lạc một căn nhà hai tầng làm bằng trúc.
Mình tìm 2 tầng thấy xấu quá nên tìm 3 tầng nghen. hihi
Theo sau Từ Minh Sương đi vào nhà, ngay lập tức Lê Duệ bạch đã chú ý tới người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa. Người đàn ông đó mặc áo khoác màu đen, tóc dài buộc tùy ý sau đầu. Ngũ quan tinh tế, thân hình cao lớn rắn chắc, khí chất ngời ngợi. Lê Duệ Bạch dễ dàng đoán được người đàn ông này chính là tộc trưởng đương nhiệm của Từ thị, Từ Chi Ngôn.
*Hehe. Mọi người thấy ảnh lãng tử chưa, tóc dài đồ.
Mình đang phân vân từ 'tộc trưởng'. Cá nhân mình không thích danh xưng này lắm, nghe hơi...chuối. Mọi người nghĩ nên để hay đổi?