Edit: GramK
Sau khi lửa tàn, Lê Duệ Bạch và Từ Chi Ngôn về tới chỗ vòm cầu.
Ngộ Trừng thấy Từ Chi Ngôn thì vội vàng đứng dậy, khiến cho Răng Vàng vẻ mặt còn chưa hồi hồn đang ngồi bên cạnh bị dọa cho bật dậy, chân đứng không vững lảo đảo qua lại.
“Kết thúc rồi hả thầy?”
“Kết thúc?” Từ Chi Ngôn cười lạnh một tiếng: “Người mấu chốt trong sự kiện này còn chưa ra mặt, làm sao dễ dàng kết thúc thế. Quá tiện nghi cho người đó rồi.”
Vài ngày sau, tin tức về chân tướng vụ hỏa hoạn ở thôn Sơn Tuyền bị phơi bày.
Một quan chức tỉnh ủy của Giang Nam bị cảnh sát đưa đi. Nguyên nhân là do ông ta trước kia có một khu du lịch, sai người dưới phóng hỏa đuổi người dân. Nhưng không ai biết thôn Sơn Tuyền sống dựa vào việc đốn củi, mồi lửa cứ thể ném vào củi trong thôn.
Bởi vì vị quan chức đó có chào hỏi qua bên phòng cháy chữa cháy, nói họ chỉ cần làm công tác qua loa, nhận được báo án không cần điều tra kĩ càng.
Sau một đêm, thôn Sơn Tuyền bị lửa thiêu rụi.
Vừa trở về Từ Chi Ngôn đã tới chùa Bạch Duyên nên Lê Duệ Bạch không hỏi được chuyện hình xăm trên tay.
Hôm nay, lúc ăn cơm cô nói với Từ Minh Sương ảo giác mình nhìn thấy ở thôn Sơn Tuyền, cùng với ảo giác nghe thấy tiếng của Từ Chi Ngôn.
Từ Minh Sương nói: “Cái mà em nhìn thấy chỉ là ảo giác. Với bản lĩnh của tiên sinh nhà em, chuyện này dễ như trở bàn tay.”
“Thầy em cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được. Mục tiêu cả đời em là một ngày nào đó có thể trở thành người như thầy.” Dù Từ Chi Ngôn không ở đây nhưng Ngộ Trừng vẫn nắm bắt cơ hội biểu đạt nội tâm sùng kính của mình. Hy vọng sau khi Từ Chi Ngôn về có thể tha cho cậu, đừng vì cậu thuận tây lấy bùa mà phạt.
Lê Duệ Bạch hỏi: “Sư phụ, ảo giác kia là từ kí ức thật hay sao?”
Từ Minh Sương suy tư một lát, nói: “Tuy là ảo giác nhưng thật giả do em. Có đôi khi, ảo giác hình thành dựa trên sự bức thiết hoặc sợ hãi trong lòng. “
Lê Duệ Bạch: “Lần này nhìn thấy đường màu đen nối liền và tiên sinh có phải do trong lòng em còn chưa buông bỏ được sự kiện trong gương lần trước?”
Biểu cảm Từ Minh Sương có chút sâu xa: “Có lẽ vậy.”
“Đường màu đen? Chị và thầy có chuyện gì sao?” Sau khi Từ Minh Sương rời đi, Ngộ Trừng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, dồn dập hỏi.
Lê Duệ Bạch kể sơ qua một lượt cho cậu.
Ngộ Trừng nhìn cô một cái, vẻ mặt kiểu lòng cậu hiểu rõ: “Vừa rồi không phải chị Từ đã nói sao. Ảo giác hình thành từ sợ hãi và bức thiết trong lòng. Chắc chắn chị có ý nghĩ không an phận với thầy em.”
Lê Duệ Bạch: “.........”
Thấy Lê Duệ Bạch yên lặng, Ngộ Trừng tưởng mình nói trúng, còn an ủi cô hai câu: “Chị không cần cảm thấy mất tự nhiên. Nhiều người ái mộ thầy em lắm. Mà chị thường xuyên đi theo bên cạnh thầy, thích thầy em cũng là điều có thể hiểu được.”
“Lúc trước vì sao em muốn học phong thủy?” Trải qua khoảng thời gian ở chung, Lê Duệ Bạch thật sự rất tò mò vấn đề này.
Ngộ Trừng nhai nhai một viên thịt viên trong miệng, hàm hồ nói: “Nhà em nửa đường phát tài, cha em chả kém thổ hào bao nhiêu, nên lúc ông đi bàn chuyện làm ăn bị rất nhiều người xem thường. Ông ấy hạ quyết tâm rằng trong nhà phải có một người ai ai cũng phải tôn kính, vậy nên mang em tới Từ thị. Thật ra lúc đó cha em chỉ thử thôi, ông còn chuẩn bị một đống tiền, nếu thầy không nhận thì bỏ tiền đưa em vào. Nhưng nào ngờ thầy vừa liếc mắt đã nhận em.”
“Sau mới biết, thầy nhận em vì em có tư chất.” Ngộ Trừng kiêu ngạo vỗ ngực.
Lê Duệ Bạch gật đầu, đứng dậy vỗ vai cậu: “Ăn xong nhớ rửa chén.”
Chạng vạng một tuần sau, Từ Chi Ngôn trở về.
Lúc ăn cơm tối anh không tới.
Lê Duệ Bạch do dự rối rắm nửa ngày, quyết định tìm tới Từ Chi Ngôn hỏi một chút.
Mỗi lần cô nhắc tới hình xăm trên cổ tay mình, Từ Minh Sương luôn cố ý nói sáng chuyện khác hoặc trả lời qua lua. Mà cô nhìn qua hình xăm trên tay Ngộ Trừng, thấy nó chỉ đơn giản là một chữ 'Trừng' mà thôi.
Còn hình xăm vẽ trên tay cô và hình xăm trên mắt cá chân Từ Chi Ngôn lại giống nhau. Hơn nữa cô nhìn thấy đường màu đen kia xuất hiện không chỉ một lần.
Lời nói của người phụ nữ trong gương vẫn luôn luẩn quẩn bên tai cô.
Lê Duệ Bạch muốn biết cô và Từ Chi Ngôn có thật là mệnh cách liền nhau như người phụ nữ kia nói hay không.
Lê Duệ Bạch hít sâu một hơi, gõ cửa.
Khoảng một phút sau, Từ Chi Ngôn mở ra.
Mấy ngày không gặp, dường như Từ Chi Ngôn gầy đi rất nhiều, sắc mặt thì tái nhợt. Anh nhàn nhạt liếc nhìn Lê Duệ Bạch, nói: “Sao vậy?”
Bộ dạng Lê Duệ Bạch ngoan ngoãn nhìn về phía anh, cặp mắt đào hoa vì quẫn bách mà lộ ra vẻ đáng thương: “Tiên sinh, em có một ít chuyện muốn hỏi.”
Từ Chi Ngôn nhìn dáng vẻ này của cô đã đoán được cô muốn hỏi gì.
Lần này bởi vì một mực muốn luyện hóa người phụ nữ kia nên Từ Chi Ngôn bị oán khi phản phệ. Lên núi tu hành mấy ngày thế mà anh quên mất việc Lê Duệ Bạch nhìn thấy đường màu đen của hình xăm.
Từ Chi Ngôn nói: “Vào đi.”
Lê Duệ Bạch vào phòng anh thì phát hiện, mùi đàn hương nồng hơn mọi lần.
Từ Chi Ngôn ngồi ghế, nhẹ nhàng nói: “Muốn hỏi gì?”
Lê Duệ Bạch: “Lần trước lúc vào trong gương ở bệnh viện, en thấy một người phụ nữ. Người đó nói em và thầy mệnh cách liền nhau.” Cô vừa nói dứt câu đã nghe Từ Chi Ngôn đáo: “Người phụ nữ đó nói không sai.”
“Dạ?” Trong khoảng thời gian ngắn Lê Duệ Bạch không kịp tiêu hóa.
Từ Chi Ngôn hơi cười cười, nói: “Không phải muốn hỏi tôi chuyện này sao?”
“Vâng.” Lê Duệ Bạch gật đầu.
Từ Chi Ngôn thoạt nhìn có chút mệt mỏi, chống khuỷu tay đỡ lấy da đầu căng cứng, nói: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Lê Duệ Bạch lắc đầu: “Không ạ. Cảm ơn thầy.”
Từ Chi Ngôn cong cong khóe miệng. Lê Duệ Bạch hết lần này tới lần khác làm anh cảm thấy ngoài ý muốn. Người bình thường luôn có thói quen hỏi tới cùng, nhưng Lê Duệ Bạch lại khác, cô chỉ cần có được đáp án mình muốn chứ không miệt mài truy đuổi mọi mặt. Tính cách này thật ra khá giống với tính tình của anh lúc nhỏ.
“Sao không hỏi nữa?” Nhưng lần này, anh lại tò mò.
Lê Duệ Bạch không ngờ Từ Chi Ngôn sẽ chủ động hỏi suy nghĩ của cô, hơi ngẩn người mới trả lời: “Bởi vì dù đáp án của thầy là gì, vấn đề của em cũng chỉ có một mà thôi.”
Từ Chi Ngôn không nhịn được cười cười: “Nếu mọi người đều có tình tình như em thì tốt rồi.”
Tuy Lê Duệ Bạch không hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của Từ Chi Ngôn, nhưng lời này nghe qua như là khen mình, cô không tự chủ được mà đỏ mặt.
Lê Duệ Bạch hỏi: “Tiên sinh, thầy không khỏe ạ?”
Từ Chi Ngôn nói: “Vẫn tốt.”
Sau khi rời khỏi phòng Từ Chi ngôn, Lê Duệ Bạch giơ tay sờ sờ gương mặt đang nóng của mình. Không hiểu sao cô cảm thấy hôm nay Từ Chi Ngôn dịu dàng hơn bình thường.
Bời vì Ngộ Trừng lấy bùa của Từ Chi Ngôn nên cậu bị phạt vẽ một vạn tấm bùa hộ mệnh.
Trong số các loại bùa chú, bùa hộ mệnh là loại tương đối khó, dù là để tránh tai họa, dời mộ hay là tăng vận thế, đuổi quỷ trừ tà thì bùa hộ mệnh vẫn là loại tốt nhất.
Mà bùa loại tốt nhất, đương nhiên cũng khó vẽ nhất.
Hơn một tuần lễ, tay nghề vẽ bùa của Ngộ Trừng thì không thấy tăng lên, người thì lại gầy đi một vòng.
Cả một tuần, cậu vận hết sức bình sinh cũng không vẽ được hai ngàn tấm, mà tấm nào tấm nấy vẽ xấu như quỷ.
Từ Chi Ngôn nhìn không nổi nữa, cũng chẳng bình phẩm gì, chỉ nói: “Không có lần sau.”
Ngộ Trừng cảm động sướt mướt nói với Lê Duệ Bạch, nhìn bộ dáng lãnh đạm thường ngày của thầy thế thôi chứ nội tâm cực kì thiện lương, là một người dịu dàng tốt bụng.
Trung tuần tháng bảy, thời tiết nóng bức như chảo lửa, làm cho lòng người cũng nóng nảy theo.
Lúc Lê Duệ Bạch vẽ thành công một tấm bùa hộ mệnh, Ngộ Trừng cảm thấy ngày mình bị đuổi khỏi sư môn không còn xa.
Từ Chi Ngôn nói: “Phương diện này Lê Duệ Bạch có thiên phú, chỗ bắt đầu so với em đã cao hơn rồi. Có người sinh ra ở đỉnh, đưa mắt nhìn có thể thấy được toàn cảnh. Em không nên để tâm quá mức tới.”
Sau khi thi đấu phong thủy xong, Ngộ Tịnh và hai đồ đề khác của Từ Chi Ngôn là Ngộ Minh, Ngộ Triệt đã trở lại.
Từ Minh Sương đặt một bàn đồ ăn bên ngoài về, đón gió cho bọn họ tiện thể chúc mừng Ngộ Minh thi đấu đứng thứ nhất, làm vẻ vang Từ thị.
Phần thưởng lần này là một con dao găm, bề ngoài hơi giống với cái của Từ Chi Ngôn.
Của Từ Chi Ngôn là chạm ngọc hoa bính (cán dao hình hoa ngọc bích), còn của Ngộ Minh là chạm ngọc kim chủy (cán dao vàng).
Nghe nói dao găm này chém sắt như chém bùn, những thứ đồ vật dơ bẩn mà dao bình thường không tiếp xúc được thì loại bảo vật phong thủy này có thể trực tiếp đuổi quỷ trừ tà.
Ngộ Minh và Ngộ Triệt trở về, trong nhà náo nhiệt lên rất nhiều, duy chỉ có Ngộ Trừng không vui.
Ba sư huynh và một thầy, đủ để cậu uống cả thúng.