Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 76: Chương 76: Em yêu anh




Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, hành động táo bạo của Lâu Tiêu đã hoàn toàn làm phóng viên có mặt ở đây kinh hãi, tiếng chụp hình liên tiếp vang lên, nhưng trong mắt Cố Duy Sanh chỉ có Lâu Tiêu đang quỳ gối trước mặt y.

"Mặc váy cưới ư?" Cố Duy Sanh nghiêng đầu lộ ra một nụ cười giảo hoạt cùng với một chút tinh nghịch.

Nhưng còn không đợi Lâu Tiêu trả lời, y đã thành thật đưa tay trái về phía đối phương, ngay sau đó, ngón giữa của y đã được một chiếc nhẫn đơn giản sang trọng ôm lấy.

Chiếc nhẫn màu trắng bạc vừa tay, ngoại trừ một vài chiếc lá màu bạc được khắc trên đó thì trên nhẫn không trang trí thêm bất cứ thứ gì, cho dù đeo hằng ngày cũng không quá phô trương.

Nghiêm túc quan sát chiếc nhẫn trên tay, Cố Duy Sanh cảm thấy hài lòng, mùi thơm thoang thoảng quanh người cũng trở nên nồng đậm hơn.

Thấy chiếc nhẫn mình đã nhờ người ta thiết kế được người yêu yêu thích, Lâu Tiêu cũng thuận theo lực của đối phương đứng dậy, hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn kia, sau đó cúi đầu hôn xuống mi tâm Cố Duy Sanh.

Chiếc nhẫn đã được chuẩn bị từ lâu, cầu hôn cũng không phải nhất thời xúc động, sau khi biết Cố Duy Sanh bị phóng viên chặn ở trường quay, Lâu Tiêu lập tức quyết định cầu hôn trước mặt công chúng.

Nếu hắn đã ăn sạch Sanh Sanh vào bụng, vậy hắn phải nhanh chóng cho đối phương một câu trả lời mới đúng.

Cho dù không có những phóng viên này náo loạn, Lâu Tiêu cũng đã sẵn sàng để đưa người về nhà tối nay.

Về Lâu gia.

Cố Duy Sanh cười khanh khách ôm lấy cổ Lâu Tiêu, đôi mắt hoa đào luôn cất giấu một lớp băng mỏng không tiếng động tan chảy, sau đó lẳng lặng mở ra một hồ nước mùa xuân.

Các phóng viên "tách tách" chụp lại cảnh hai người ôm nhau, nhiều phóng viên phục hồi tinh thần giơ micro lên, rõ ràng là đã sẵn sàng cho những câu hỏi mới.

Nhưng giờ phút này Lâu Tiêu lại không rảnh rỗi đối phó những người này, hơn nữa hắn không muốn nghe bất kỳ câu hỏi nào sẽ làm hỏng tâm trạng vui vẻ của hai người, hắn giơ tay ra hiệu, Đương Ninh xuất quỷ nhập thần dẫn theo bảo vệ lập tức xuất hiện ở hiện trường.

Phương Mộc đứng xem trò vui tiện thể chụp ảnh: "..."

Ai có thể nói cho anh biết, con hàng này rốt cuộc là từ đâu nhảy ra không?

Nhưng phùn tào thì phùn tào, Phương Mộc cũng không quên công việc của mình, thấy tổ tông nhà mình không muốn chơi nữa, Phương Mộc nhìn thoáng qua cô gái đứng ngây ngốc bên cạnh, sau đó tiến lên cùng Đường Ninh bảo vệ hai người rời đi.

Lý Giai đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác, chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này thật sự quá lớn, đến nỗi cô bị nó đập cho có chút mông lung.

Đám cưới của Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu! Nghĩ đến đám cưới này sẽ do mình đưa tin, trái tim Lý Giai nhịn không được đập "bang bang".

Trong lòng biết không ngăn được Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu, phần lớn phóng viên đều lấy điện thoại ra báo cáo tình hình với cấp trên, tiện thể gửi luôn hình ảnh và video họ quay chụp được.

Mơ hồ có vài ánh mắt ý nhị rơi vào người Lý Giai, cô nắm chặt tay, khẩn trương cất bước chuẩn bị chuồn đi, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy một nữ sinh đứng ở trong góc.

Nơi nữ sinh đứng đúng lúc ngược sáng, Lý Giai thông qua đường nét và cách ăn mặc đại khái đoán được thân phận của đối phương, nhưng lại không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô gái.

Kỳ Tố Tố, người mới được công ty M push quý này, nữ ba [Tội Ái].

Chỉ là không biết tại sao đối phương lại xuất hiện ở nơi này.

Dường như nhận thấy tầm mắt của Lý Giai, Kỳ Tố Tố lui về phía sau một bước, xoay người đi về cửa sau phim trường.

Có lẽ là là vì Kỳ Tố Tố đứng ở một góc vừa đúng điểm mù tầm mắt của phần nhiều phóng viên, hoặc do danh tiếng của cô còn chưa đủ để thu hút sự quan tâm của các phóng viên có mặt ở đây. Kỳ Tố Tố đến rồi đi, lại không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai ngoại trừ Lý Giai.

Điện thoại di động kêu reng reng, Lý Giai từ bỏ ý định đuổi theo Kỳ Tố Tố, liên tiếp trả lời từng câu hỏi của tổ trưởng nhà mình. Truyện Huyền Huyễn

Trong thời đại truyền thông mới, phát sóng trực tiếp không còn là một mánh khóe mới nữa, tất cả những gì xảy ra ở phim trường đã được một số phương tiện truyền thông lớn mật tiết lộ ra ngoài từ lâu.

Đáng thương cho người hâm mộ vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cú sốc "nam thần yêu đương" sáng nay, lại tiếp tục bị tin tức "nam thần sắp kết hôn" đập cho ngất xỉu.

Còn Lý Giai ở hiện trường cầu hôn được Lâu Tiêu trực tiếp mời tham dự lễ cưới cũng nổi tiếng nhờ sức nóng này, không ít fan vội vàng @Quả Đào Bát Quái, lăn lộn bán manh muốn xem video full HD hiện trường.

Những người hâm mộ này xem Bát Quái phát sóng trực tiếp trên weibo 24/24 sao? Bị tổ trưởng của mình rống đến mức phải hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc, Lý Giai âm thầm khiếp sợ, sau đó cô nhanh chóng điều chỉnh thiết bị vào tài khoản, đăng bài báo đầu tiên trong sự nghiệp của mình.

*

So với các phóng viên luống cuống tay chân, hai nhân vật chính gây ra sóng gió này lại có vẻ vô cùng an nhàn, Cố Duy Sanh tựa vào gối ôm ở ghế sau xe, mắt lại không ngừng nhìn tay mình.

Đây chính là lời thề của con người, Cố Duy Sanh giật giật ngón tay, y chưa bao giờ diễn đoạn phim nào tương tự, càng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị một chiếc nhẫn nho nhỏ nắm giữ cả đời.

Cầu hôn trước công chúng rồi mạnh mẽ rời đi, chuyện này nghe có vẻ như một số phân đoạn mary sue trong tiểu thuyết ngôn tình.

"Thích hửm?" Lâu Tiêu tiến lại gần Cố Duy Sanh, "Chờ đến lúc kết hôn em cũng phải đeo cho tôi một chiếc đó."

Trên mặt Lâu Tiêu tràn đầy ý cười, giọng nói cũng không giấu được đắc ý. Cố Duy Sanh nhìn thoáng qua con ngươi trong suốt của đối phương, càng cảm thấy đối phương giống như một con chó lớn ngốc nghếch đáng yêu.

Gì mà kim chủ lạnh lùng bá đạo tổng tài, chỉ cần Cố Duy Sanh chịu phối hợp, vị ảnh đế nào đó lập tức sẽ sụp đổ hình tượng lộ ra bản tính cưng vợ điên cuồng ngay thôi.

"Được, đeo cho anh." Cố Duy Sanh nghiêng đầu, cực kỳ tự nhiên hôn lên khóe môi từ lúc lên xe đến giờ vẫn chưa hạ xuống của đối phương, "Nói đi, Lâu đại ảnh đế muốn lừa em đi đâu?"

Cảnh sắc ngoài cửa sổ căn bản không phải đường về nhà thường ngày, tuy rằng chưa từng thấy dáng vẻ lái xe của Đường Ninh, nhưng Cố Duy Sanh cảm thấy đối phương sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

"Lừa về nhà thì thế nào?" Lâu Tiêu thoải mái thừa nhận, sau đó hắn lại bổ sung một câu như sợ Cố Duy Sanh từ chối, "Sắp đến Tết Nguyên Đán, coi như là đón năm mới sớm."

Tết Nguyên Đán? Cố Duy Sanh theo bản năng sờ sờ chiếc nón lông xù của mình, đúng vậy, bây giờ đã sắp hết tháng mười hai, còn mấy ngày nữa là năm mới sẽ tới.

Trong núi không có năm tháng, mà bên cạnh Cố Duy Sanh ngoại trừ Lão Bạch thì không còn bạn bè nào thân quen, cho nên từ trước đến giờ y không quá quan tâm những ngày lễ của thế gian.

Nếu không phải Lâu Tiêu nói tới, Cố Duy Sanh sẽ không nhớ nổi còn có "Nguyên Đán" vừa nói.

"Lý do cũng đầy đủ quá ha," Cố Duy Sanh mỉm cười, "Có mưu đồ từ trước hay nhất thời nảy sinh ý định? Khai mau."

"Sáng nay lúc ôm em thì nghĩ tới," Lâu Tiêu nghiêm túc nói, "Tuy rằng văn kiện hủy hợp đồng bên Trục Mộng còn chưa hoàn toàn xử lý xong, nhưng anh chờ không nổi nữa."

Kiếp này hắn có cha có mẹ có cả em trai em gái, mặc dù ăn không ít trái đắng vì nghiệp hỏa, nhưng dù thế nào hắn vẫn lớn lên trong một gia đình hạnh phúc hòa thuận với đãi ngộ tốt đẹp.

Nhưng Sanh Sanh lại khác, đời thứ nhất đối phương không cha không mẹ trời sanh đất dưỡng, vất vả lắm mới nếm được chút ấm áp, nhưng lại vì chấp niệm của hắn mà bị mũi tên nhọn xuyên tim đến chết;

Đến đời thứ hai, Sanh Sanh lại vì thân hồn không khớp mà chết trẻ, uống một chén canh Mạnh Bà, đi theo đối phương chính là thời gian ngàn năm mờ mịt và cô đơn;

Chính vì Sanh Sanh đã trải qua quảng thời gian đặc biệt như thế, nên Lâu Tiêu mới muốn trao tất cả những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này cho đối phương.

Ngàn năm trước đúng là hắn chỉ muốn mình chiếm giữ toàn bộ Sanh Sanh, nhưng ngàn năm sau hắn lại càng muốn Sanh Sanh tiếp xúc với một ít ấm áp ngoài hắn.

Mặc dù luôn miệng nói con mèo ngu xuẩn, nhưng đối với sự xuất hiện của Bạch Ức, trong lòng Lâu Tiêu thật ra tồn tại lòng biết ơn.

Nếu thời gian có thể quay ngược, Lâu Tiêu vẫn sẽ chọn ôm đối phương cùng nhau chịu chết vào phút chót, nhưng trước đó, hắn sẽ chọn dành nhiều thời gian hơn để đưa đối phương cảm nhận được đắng cay ngọt bùi tình người ấm lạnh trên thế gian, chứ không phải để đối phương mất đi trí nhớ rồi lảo đảo lang thang trên thế giới này.

Người dẫn Sanh Sanh nhập thế chính là hắn, cho nên hắn nên đem tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này nấu thành nước đường, cẩn thận tưới cho gỗ nhỏ của hắn.

Nhưng Lâu Tiêu lại không có ý định mổ sẻ tâm tư của mình cho Cố Duy Sanh xem, ngày thường hắn há mồm là nói lời ngon tiếng ngọt, đến lúc này, hắn vậy mà nói không nên lời.

"Con dâu xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng." Thấy Cố Duy Sanh không nói gì, Lâu Tiêu đưa tay chọc chọc trán đối phương, "Huống chi em đẹp trai như vậy, bọn họ nhất định sẽ thích em."

Nghe Lâu Tiêu cũng được coi là dịu dàng nhỏ giọng an ủi, Cố Duy Sanh cúi đầu mím môi, tốt xấu gì y cũng sống mấy ngàn năm, sao có thể sợ hãi khi đến gặp cha mẹ chứ.

Tiểu thiên sư cho rằng mình giấu rất tốt, nhưng Cố Duy Sanh sao có thể không nhận ra tình nghĩa sâu nặng trong lòng đối phương, cho dù cha Lâu mẹ Lâu có cởi mở thế nào, muốn bọn họ hoàn toàn tiếp nhận một nam quỷ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng Lâu Tiêu đã làm được, thuyết phục cha mẹ, cầu hôn trước mặt công chúng, thậm chí còn vì danh tiếng của y mà "nói đùa" đổi họ gả cho y.

Cố Duy Sanh luôn bị động về phương diện tình cảm, nhưng đối phương lại không hề chán ghét, chỉ mạnh mẽ quét sạch mọi chướng ngại vật, sau đó dịu dàng đẩy y từng bước tiến về phía trước.

Cố Duy Sanh nhìn chằm chằm nhẫn trên tay, hốc mắt có chút chua xót, cổ họng cũng đột nhiên không phối hợp mà mất tiếng, nuốt hết những câu y định nói ra.

Thấy Cố Duy Sanh vẫn luôn cúi đầu không nói gì, Lâu Tiêu không hiểu sao nhảy dựng trong lòng, chờ hắn nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của đối phương lên đã nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng lại loang loáng ánh nước kia, Lâu đại hội trưởng luôn luôn nổi tiếng bình tĩnh hiếm thấy lại hoảng hốt.

"Sao lại khóc?" Ngoại trừ lúc tiến hành một số vận động không hài hòa, Lâu Tiêu chưa từng thấy Cố Duy Sanh rơi lệ trước mặt hắn, hắn như dỗ dành trẻ con vỗ vỗ lưng Cố Duy Sanh, lại cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khóe mắt đối phương, "Không muốn gặp? Vậy chúng ta về nhà được không?"

"Không phải." Cố Duy Sanh lắc đầu, y buồn cười khịt khịt mũi, sau đó chôn mình vào lồng ngực Lâu Tiêu.

Lâu Tiêu cứng đờ nhìn đỉnh đầu của người trong lòng, lần đầu tiên trong đời biết cảm giác luống cuống tay chân là như thế nào.

Hắn chỉ cảm thấy thắt lưng của mình bị người trong ngực dùng sức ôm chặt, một giây sau, Lâu Tiêu nghe thấy đối phương mang theo giọng mũi rầu rĩ nói: "Lâu Tiêu..."

"Em muốn vì anh nở hoa cả đời."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.