Cơ quan nổ vang, đài đá khổng lồ lơ lửng trong bóng tối sâu thẳm, ánh nến dập dềnh xung quanh chiếu sáng lệ quỷ và thây ma không ngừng giãy dụa dưới bệ đá, càng làm nổi bật sự dữ tợn trên mặt chúng.
Đường vân xám xịt chợt lóe lên, trên đài đá bỗng dưng xuất hiện hai người một quỷ, còn chưa đợi mấy người trên đài đá kịp phản ứng, bọn quái vật dưới đài đã thi nhau lớn tiếng gào rít giống như chịu phải sự kích thích nào đó.
Cố Duy Sanh quyết định thật nhanh vung tay lên, kết giới màu trắng nhạt được ngưng tụ từ linh khí dày đặc lập tức phong bế chặt chẽ mép đài đá, lá bùa màu vàng dán lên trên kết giới, không chút lưu tình đốt sạch bọn quỷ hồn có ý đồ muốn trèo lên.
Đậu vàng vẫn luôn bay vòng quanh trên đầu bọn họ chẳng biết từ khi nào đã không thấy tung tích, Giang Yên nắm ống tay áo Cố Duy Sanh từ trên mặt đất bò dậy, vẻ mặt khẳng định mở miệng nói: “Nơi này là ở dưới mật thất.”
Không gian dưới lòng đất bị bóng tối vô biên bao trùm, những đài đá khổng lồ lơ lửng giữa không trung, thủy ngân và gai nhọn trải đầy mặt đất, ngoại trừ những con quái vật không biết từ đâu xuất hiện, nơi này quả thực giống hệt giấc mơ của Giang Yên.
Ở giữa đài đá đột ngột đặt một chiếc giường đá đỏ sẫm cỡ một người đàn ông trưởng thành, nó lặng lẽ đứng ở đó, dường như đang đặc biệt chờ đợi một người nào đó nằm lên.
Trong mắt Lâu Tiêu chợt lóe lên u ám: “Là Chung gia.”
Chín tuổi năm ấy, hắn đã nằm trên chiếc giường đá này chịu đựng nỗi đau bị vạn quỷ cắn thân, những vết đỏ sậm trên chiếc giường đó, toàn bộ đều là máu của Lâu Tiêu.
“Xem ra Lâu đại thiếu vẫn còn nhớ mãi không quên chuyện đã qua này.”
Chung Tử Húc phe phẩy quạt xếp xuất hiện trên đài đá, phía sau gã vẫn là Mai Huyên âm khí dày đặc, nhìn có vẻ như đã chờ ở đây từ lâu.
“Mười mấy năm trước cha tôi cho cậu may mắn được cứu ra, hôm nay tôi sẽ không phạm sai lầm tương tự một lần nữa.”
Lâu Tiêu lại không để ý những lời nói nhảm của Chung Tử Húc, hắn hơi nhướng mày, nghe ra hàm ý trong lời nói của Chung Tử Húc: “Chuyến đi này là anh tự tiện quyết định, anh đang gạt cha anh.”
“Đúng thì như thế nào?” Chung Tử Húc phớt lờ mỉm cười, “Lợi ích lớn ngay trước mắt, tình cảm cha con thì đáng giá mấy cân mấy lạng?”
“Cha đã già, em ruột thì tàn phế, đã đến lúc Chung gia nên đổi chủ rồi.”
“Lợi ích lớn? Lâu Tiêu tôi từ bao giờ trở nên đáng giá như vậy?” Lâu Tiêu bình tĩnh kéo dài thời gian, âm thầm cùng linh khí của Cố Duy Sanh không ngừng vẽ gì đó trên mặt đất.
Cũng may những trận pháp hai người nghiên cứu đều từ nhà cũ Lâu gia, nếu không lúc này hai người cũng sẽ không ăn ý như vậy.
Có thể không chút tiếng động mưu tính tất cả, đương nhiên Chung Tử Húc không phải là nhân vật ngu xuẩn, cho dù lúc này chiếm hết lợi thế, gã cũng không có tâm tình đi giải thích nghi hoặc cho Lâu Tiêu.
“Không muốn trả lời?” Lâu Tiêu nhếch môi, “Vậy nói về việc Chung gia lấy đâu ra nhiều vong hồn như vậy đi.”
“Mười chín năm trước một lần, Bình Sơn một lần, hôm nay lại gặp vạn quỷ, tôi không biết từ lúc nào Hắc Bạch Vô Thường lại trở nên dễ nói chuyện như vậy.”
Lúc thiên sư mượn đường đưa quỷ thường có thể nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn, chỉ có điều nghiệp hỏa trong người Lâu Tiêu vừa xuất hiện sẽ diệt hết tất cả hồn phách, cho nên hắn chưa từng gặp qua hai nhân vật trong truyền thuyết này.
Nhưng giới nào thì có quy tắc của giới đó, Chung gia hết lần này đến lần khác tập trung vạn quỷ, chuyện này căn bản không nằm trong phạm vi địa phủ có thể châm chước.
“Những linh hồn có thể đầu thai chuyển kiếp mới thuộc quản lý của địa phủ.” Chung Tử Húc nhìn về phía những oan hồn xấu xí giương nanh múa vuốt múa bên ngoài kết giới, “Loại linh hồn địa phủ không nhận này chỉ có thể lưu lại nhân gian, đương nhiên chúng có một chủ nhân khác.”
Một chủ nhân khác? Tim Cố Duy Sanh nhảy lên, đột nhiên nhớ tới vị đang trấn giữ Sơn Thị được gọi là “Quỷ vương” kia.
Chỉ có điều đối phương vẫn luôn ở trong Sơn Thị không ra ngoài, sao tiểu thiên sư có thể dính dáng tới đối phương được?
Cố Duy Sanh suy tính chuyện này trong đầu, nhưng động tác lại không chậm chút nào, trong lúc mấy người này đang nói chuyện, một trận pháp phức tạp đã thành hình.
“Trốn ở trong trận.” Cố Duy Sanh quay đầu lại dặn dò Giang Yên, rồi lại cùng Lâu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, khắp kết giới đã bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Chỉ cần có đủ linh khí chống đỡ, y sẽ không kiệt sức, tiểu thiên sư cũng sẽ không phát điên, đã như thế, cho dù vạn quỷ lại đến thì có gì sợ.
Mà vừa rồi y và tiểu thiên sư cùng vẽ chuyển linh trận, vừa vặn có thể khiến âm khí chuyển hóa thành linh khí.
Tuy linh khí này so với linh khí trên người y kém hơn khá nhiều, nhưng ở tình huống như bây giờ, Cố Duy Sanh cũng không rảnh đi soi mói nhiều như vậy.
“Thông minh đấy chứ.” Chung Tử Húc không có thành ý vỗ vỗ tay, gã mỉm cười, không quay đầu lại gọi một câu, “Mai Huyên.”
“Vâng.” Mai Huyên trả lời, cô ta khép hai ngón tay phải lại, lướt qua cực nhanh những đường vân đen trong lòng bàn tay trái.
“Grào!”
Những thây ma vốn đang lung lay sắp đổ dưới đáy đài đá lập tức giống như hít thuốc lắc, chúng nó dùng cả tay cả chân, dùng cả cơ thể đồng loại làm bậc thang nghiêng ngả trèo lên đài đá.
Nhìn thấy Lâu Tiêu đang dần dần bị quỷ hồn và thây ma bao quanh, Chung Tử Húc không khỏi hài lòng phe phẩy quạt.
Nghiệp hỏa có uy lực vô hạn, nhưng chỉ có hiệu quả với hồn phách, nhiều thây ma giống con rối không hồn không phách như vậy, gã lại muốn xem xem Lâu Tiêu phải thiêu bao lâu mới có thể thiêu hết.
Dù sao gã chỉ cần cơ thể Lâu Tiêu không ngừng bị thương rồi tái tạo lại là được, còn chuyện vết thương của đối phương là do người cắn hay do quỷ xé, đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của gã.
Cũng may nhờ người thừa kế Mai gia là một ả ngu, Chung Tử Húc liếc mắt nhìn Mai Huyên đang cúi đầu, nếu không phải cô gái này có tình cảm sâu đậm với gã, kế hoạch lần này của gã cũng chưa chắc có thể tiến hành thuận lợi như vậy.
Nhạt nhẽo không thú vị, nhưng giữ cô ta bên cạnh vẫn còn tác dụng lớn, Chung Tử Húc nhịn xuống chán ghét trong lòng, ánh mắt khi nhìn Mai Huyên lại đổi thành dịu dàng như nước.
Khước Sương sắc bén, mọi thứ đều có thể bị chém dưới lưỡi kiếm này, Cố Duy Sanh một tay nắm băng ti kéo lấy thây ma đang đánh về phía Lâu Tiêu, tay kia thì dùng Khước Sương chia mấy tên vong hồn ra làm hai.
Hai người kề lưng vào nhau, Lâu Tiêu giơ tay phải lên, một mảng nghiệp hỏa lớn trào ra từ kim phù, nhiệt độ nóng rực thiêu đốt vô số vong hồn lăn lộn rít gào.
Chẳng biết vì sao, rõ ràng tình huống nguy hiểm như vậy, nhưng đáy lòng Cố Duy Sanh lại đột nhiên dâng lên một chút cảm giác quen thuộc.
Giống như y đã từng trải qua một chuyện gì đó giống như vậy.
Thấy vong hồn và thây ma bị thủ đoạn của hai người làm cho kinh sợ không dám tiến lên, Chung Tử Húc vung quạt xếp, mấy cây phi đao lóe lên ánh sáng bạc bay về phía mặt Lâu Tiêu.
Nếu những vật chết này vẫn còn biết sợ sệt, vậy gã sẽ sử dụng máu của Lâu Tiêu để khiến chúng hiểu thế nào gọi là bản năng.
Máu tiên linh, trên thế gian này có ai có thể chống lại loại mê hoặc này? Có thể nói những suy nghĩ của Chung Tử Húc rất ác ý, e rằng ngay cả kèm quỷ bên cạnh đối phương chính là người đầu tiên cắn người.
Thực lực của Chung Tử Húc cao hơn Chung Tử Bình không ít, hiện giờ Lâu Tiêu bị vong hồn thây ma quấn lấy, tất nhiên là không rảnh ứng phó với ba cây phi đao đang bay nhanh tới.
“Cẩn thận!”
Cố Duy Sanh khẽ quát ra tiếng, sự kỳ diệu từ máu thịt của Lâu Tiêu y đã sớm biết, tình huống hiện giờ đối với hai người mà nói đã rất bất lợi, nếu như lại ngửi thấy mùi máu của tiểu thiên sư, y không biết mình còn có thể bảo trì lý trí được như ngày xưa hay không.
Nghe thấy Cố Duy Sanh nhắc nhở, Lâu Tiêu vung tay đánh bay một cây phi đao, Cố Duy Sanh cũng nắm băng ti, xoắn nát một cây phi đao khác.
Chung Tử Húc thấy tình huống không ổn, vội vàng xoay cây phi đao cuối cùng đâm vào cổ họng Lâu Tiêu, Mai Huyên ngẩng đầu lộ ra một đôi mắt đen như mực, một tia máu tươi trào ra từ khóe miệng của cô ta, hành động của những thi thể kia cũng càng thêm mãnh liệt.
Cố Duy Sanh đưa lưng về phía Lâu Tiêu nên động tác bất tiện, đang lúc y muốn kéo Lâu Tiêu thay đối phương chịu một kích này, một bóng dáng mà không ai ngờ tới lại đột nhiên chắn trước người Lâu Tiêu.
“Phụt!”
Phi đao mạnh mẽ đâm vào mi tâm Giang Yên, nhưng lại không chảy ra một giọt máu nào, chỉ phát ra một tiếng va chạm lanh lảnh.
Chung Tử Húc dừng lại động tác, hoàn toàn không ngờ chuyện tốt của mình lại bị một người bình thường phá hỏng.
“Không cần áy náy.” Thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Duy Sanh, trong bầu không khí trộn lẫn tiếng quỷ gào khóc ầm ĩ này Giang Yên lại lộ ra một nụ cười thoải mái, “Đây là số mệnh.”
Khoảnh khắc phi đao bay vào cơ thể, cô đột nhiên hiểu ra tất cả mọi thứ.
“Nam thần, thời điểm em là con người, em thật sự rất thích anh.”
“Lần này, đến lượt em giúp các anh một lần đi.”
Những lời của Giang Yên vang vọng dưới lòng đất âm u, giọng nói cô yếu ớt, nhưng lại lấn át hết thảy tạp âm ồn ào, truyền rõ vào tai của tất cả mọi người.
Ánh sáng rực rỡ, cơ thể cô gái lơ lửng giữa không trung rồi mờ dần, hóa thành vô số mảnh vỡ ký ức lấp lánh.
“Cạch.”
Một chiếc gương đồng cổ xưa rơi xuống đất, chỉ trong một thoáng, tất cả các sinh vật chết hoặc sống trên đài đá đều dừng lại động tác của mình, họ nhìn chằm chằm vào chiếc gương ố vàng, giống như nhìn thấy được cuộc đời của họ.
Thần vật xuất thế, dưới nền đất dường như có một thứ gì đó thần thánh hơn được đánh thức, nóng lòng muốn từ dưới đất chui lên.
Cố Duy Sanh chỉ cảm thấy có một loại khí tức mang tên khát vọng không ngừng hấp dẫn y, khí tức kia thật sự quá gần gũi cũng quá đỗi quen thuộc, gần gũi đến mức y nhắm mắt là có thể miêu tả được hình dáng của nó, quen thuộc đến mức giống như tìm được một nửa bản thân.
Nhưng y lại chẳng nhớ được bất cứ điều gì.
Tất cả mọi thứ dưới lòng đất giống như bị tấm gương kia nhấn nút tạm dừng, Cố Duy Sanh vô thức di chuyển bước chân, tản đi thực thể dễ dàng xuyên qua những con quái vật có bộ mặt hung ác.
Ống tay áo của y tung bay, mông lung mờ mịt, lâng lâng như muốn lột xác đăng tiên.
“Vù——”
Cố Duy Sanh nhắm hai mắt ngửa ra sau, cả người thẳng tắp rơi xuống lòng đất đầy cạm bẫy.
Nhưng y lại không thành công.
Một cái ôm ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy hồn thể của y, ý cười đè nén cùng với hơi nóng truyền vào tai Cố Duy Sanh.
“Tìm được em rồi.”
“Gỗ nhỏ của tôi.”
*
Vạn Phật Tự, ao Niết Bàn.
Giác Hải cầm chổi làm việc thường ngày, bỗng mở to hai mắt nhìn về phía bông sen vàng đang từ từ nở rộ trong ao, phải biết rằng hoa sen trong ao Niết Bàn này từ ngàn năm trước đã không nở nữa, nhưng bây giờ loài hoa này không chỉ nở trái mùa mà còn nở cả 108 đóa, làm sao có thể khiến hắn không giật mình cho được.
Việc này quá quỷ dị, Giác Hải không tiếp tục quét dọn được nữa, hắn ném chổi đi, xoay người tính chạy đi thông báo chuyện lạ ở đây cho trụ trì.
Nhưng không đợi Giác Hải cất bước, hắn đã nhìn thấy Trần già nua không có sức lực đứng phía sau hắn.
“Thánh vật trở về vị trí cũ, Phật môn chấn hưng.”
Kim liên nở rộ, Phật khí tràn ngập, Giác Hải kinh ngạc nghe được mấy lời lẩm bẩm của trụ trì——
(Kim liên - hoa sen vàng)
“A di đà phật.”
“Lão nạp này một thân sát giới, cuối cùng cũng không có uổng công.”