"Chào em." Thấy Cố Duy Sanh vẫn còn nghi ngờ, Lâu Tiêu đưa mắt ra hiệu cô gái đối diện ngồi xuống nói chuyện, "Không biết chúng tôi nên gọi em là gì thì ổn?"
Thanh danh của Lâu Tiêu trong giới giải trí không phải là không có căn cứ. Chỉ cần hắn muốn, thì hắn chính là một quý ông đẹp trai lịch thiệp nhất, đối mặt với một Lâu Tiêu mỉm cười thân thiện, tay của cô gái bất giác thả lỏng ra.
"Em tên Giang Yên." Sau khi cảm giác lo lắng biến mất, cô gái ngồi trên sofa cũng khôi phục lại sự bình tĩnh lúc mới gặp, "Anh Sanh và Lâu tiên sinh gọi em Giang Yên là được rồi."
Giọng đối phương lưu loát trung tính, Cố Duy Sanh không còn xoắn xuýt về giới tính đối phương nữa, y thả Lão Bạch xuống ghế sofa, sau đó đặt kịch bản xuống bàn trà giữa hai người: "Tiểu thuyết viết hay lắm, bìa này là em chọn sao?"
"Là em," Giang Yên nhìn năm chữ tự nhiên phóng khoáng trên bìa kịch bản, "[Bảo Trai] có rất nhiều bìa, nhưng em vẫn thích cái này nhất."
"Vì do tự mình thiết kế sao?" Cố Duy Sanh nhìn ra ẩn ý trong mắt đối phương, "Không ngờ một tác giả như em còn có loại kỹ năng này."
Mặc dù trông đối phương còn rất trẻ, nhưng khi nói chuyện, Cố Duy Sanh vẫn xem đối phương như người trưởng thành giống y, cũng không vì tuổi tác của Giang Yên mà sinh ra chút mảy may xem thường.
Dù sao người ngồi đối diện y là người có thể viết ra lăng mộ đế vương ở Yến Sơn.
"Lúc buồn chán thì thích viết chữ chơi thôi ạ," Giang Yên ho nhẹ một tiếng, "Không biết lần này anh Sanh hẹn em tới đây là có chuyện gì muốn nói?"
"Nói về [Bảo Trai]," Cố Duy Sanh giơ ngón tay chỉ ]kịch bản trên bàn, "Về quyển sách này, tôi có vài vấn đề nhất định phải hỏi tác giả."
Lâu Tiêu ngồi bên cạnh chọc mèo không nói lời nào. Linh lực của Cố Duy Sanh nhanh chóng phủ kín toàn bộ phòng làm việc không nhỏ này, Lâu Tiêu đang nắm chân Lão Bạch thì ngừng lại, biết đối phương đang chuẩn bị trực tiếp đi thẳng vào vấn đề để biết được kết quả.
"Sao em biết được lăng mộ đế vương kia?"
Vấn đề của Cố Duy Sanh hiển nhiên đã vượt ra khỏi dự liệu của Giang Yên, hô hấp cô cứng lại, nhưng mặt vẫn bình tĩnh nói: "Lăng mộ đế vương? [Bảo Trai] chỉ là một quyển tiểu thuyết, lăng mộ đế vương kia đương nhiên cũng là em viết."
"Viết?" Cố Duy Sanh mỉm cười, "Bạn học Tiểu Giang, em không thể coi thần tượng của em như một tên ngốc mà lừa gạt."
Thấy trong mắt Cố Duy Sanh dường như có thái độ thù địch, Giang Yên né tránh ánh mắt: "Em không có."
"Nếu dám viết về chuyện xưa của tôi vậy em phải làm tốt chuẩn bị bị phát hiện." Ngón tay Cố Duy Sanh khẽ nhúc nhích, kịch bản nằm trên khay trà lập tức "xoạt xoạt xoạt" tự động lật tới trang thanh niên thần bí xuất hiện, "Bây giờ em còn không muốn nói thật với tôi sao?"
"Chuyện xưa của anh ạ?" Chuyển động của kịch bản rõ ràng đã vượt quá lẽ thường, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Cố Duy Sanh, đồng tử Giang Yên co rụt lại, "Cho nên anh biết mình đã từng đi qua toà lăng mộ đế vương kia?"
[Vẫn còn non lắm,] thấy Cố Duy Sanh dễ dàng dụ Giang Yên nói ra, ngay cả Lão Bạch đang giãy dụa không ngừng dưới bàn tay ma quỷ của Lâu Tiêu cũng tranh thủ chọt vào một câu, [Bây giờ em đã tin cô ấy chỉ là một cô gái nhân loại vừa mới thành niên.]
"Thì ra đó là thật," Giang Yên lẩm bẩm, thần sắc cô phức tạp nhìn Cố Duy Sanh, trong ánh mắt còn có vài phần như trút được gánh nặng, "Không ngờ nó lại là thật."
Cố Duy Sanh nhạy bén bắt được mấy chữ quan trọng trong lời nói của đối phương: "Nó?"
"Là giấc mơ của em." Việc đã đến nước này, Giang Yên cũng không che giấu nữa, cô tỉ mỉ quan sát Cố Duy Sanh, "Quả nhiên giống y chang người em mơ thấy."
Lâu Tiêu dựa lưng nghỉ ngơi ở bên cạnh lập tức nắm chặt cổ tay Cố Duy Sanh: "Thế mà em lại đi vào giấc mơ của cô ấy?"
Cố Duy Sanh: "...." Đây là trọng điểm bây giờ bọn họ nên quan tâm hở?
"Không phải anh Sanh đi vào giấc mơ của em," Giang Yên nhỏ giọng giải thích, "Mà là em không cẩn thận mơ thấy anh Sanh."
"Đại khái là bắt đầu từ ba năm trước, em sẽ thỉnh thoảng mơ thấy một số giấc mơ kỳ quái," Giang Yên hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói, "Mấy giấc mơ đó, đa số đều có liên quan đến những người bên cạnh em, trong mơ bọn họ có khuôn mặt giống như đúc bây giờ, nhưng thân phận địa vị hay cách ăn mặc lại khác hoàn toàn hiện tại."
"Theo lý thuyết, con người khó có thể nhớ kỹ những giấc mơ mình đã từng mơ thấy, nhưng em lại có thể nhớ tất cả những chuyện xảy ra trong mơ. Ngay cả khi, đó chỉ là một góc áo của người qua đường, em cũng có thể nhớ rõ hoa văn thêu trên đó."
Cô giơ tay chỉ quyển [Bảo Trai Cổ Ngoạn Lục] đặt trên bàn: "Thật ra, lúc đầu em không có hứng thú gì với những thứ như lịch sử trộm mộ, nhưng sau khi gặp những giấc mơ đó, em bắt đầu cân nhắc từng chút một."
"Bởi vì em muốn biết những giấc mơ đó, chúng nó rốt cuộc có phải là thật hay không."
Cũng chính vì đã trải qua quá nhiều chuyện trong mơ, nên Giang Yên mới có thể biểu hiện ra một loại chín chắn không phù hợp với tuổi tác như vậy.
"Lịch sử..." Cố Duy Sanh lập lại câu đó, "Nói như vậy, em chỉ mơ thấy quá khứ."
"Vâng," Giang Yên khẳng định, "Trong giấc mơ của em xưa nay chưa từng xuất hiện tương lai."
Nghe nói như thế, trong đầu Cố Duy Sanh lại hiện ra tên của Vân Hành.
Một người có thể mơ về quá khứ, một người có thể nhìn thấy tương lai, nếu hai người này đến với nhau, thì đúng là xứng đôi vừa lứa.
"Thế sao em lại mơ thấy Sanh Sanh?" Lâu Tiêu đột nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt hắn khó chịu, giọng nói cũng không dịu dàng như lúc đầu, "Em ấy cũng không phải người bên cạnh em."
Cố Duy Sanh là của hắn. Trừ hắn ra, Lâu Tiêu không hy vọng đối phương sẽ có bất cứ quan hệ đặc biệt nào với người khác.
"Em cũng không biết," Giang Yên nuốt một ngụm nước bọt, chẳng hiểu vì sao, cô luôn cảm thấy Lâu Tiêu cho cô cảm giác có chút không ổn, "Có lẽ vì em quá chú ý anh Sanh."
"Em là một trong những Vitamin C đầu tiên." Trong mắt Giang Yên lại xuất hiện vẻ hưng phấn mà Cố Duy Sanh từng thấy lúc trước, "Từ lúc anh Sanh debut em đã luôn dõi theo anh ấy, bán [Bảo Trai] cho Trục Mộng cũng là vì tư tâm của em."
"Anh ấy rất tốt." Nói đến Cố Duy Sanh, Giang Yên giống như biến thành một người khác, rõ ràng đang nói chuyện cùng Lâu Tiêu, nhưng ánh mắt cô lại chuyên chú nhìn Cố Duy Sanh, "Chúng em rất thích anh ấy."
Lời này đáng lẽ phải dẫm vào bãi mìn của Lâu Tiêu lần nữa, nhưng lần này Lâu Tiêu lại không có phản ứng gì quá kích động, bởi vì hắn nhìn thấy vài phần từ ái trong ánh mắt cô gái chưa tới hai mươi tuổi ngồi đối diện.
Hắn có chút không hiểu nổi những người hâm mộ bây giờ.
—— Nếu như Lão Bạch có thể nghe thấy tiếng lòng của Lâu Tiêu, nó nhất định sẽ rất tình nguyện phổ cập khoa học cho đối phương về một loại tồn tại gọi là "fan mẹ ruột".
"Em ấy rất tốt." Trầm mặc vài giây, Lâu Tiêu cười nói, "Tôi cũng rất thích em ấy."
Cố Duy Sanh ngồi bên cạnh Lâu Tiêu giả chết: "..." Hai người này có thể nói trọng điểm hay không hả?!
Giang Yên nỗ lực biểu lộ tình yêu của mình với idol: "..." Sao tôi lại cảm thấy, thích của Lâu tiên sinh và thích của tôi không giống nhau nhỉ?
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí vi diệu trong phòng, Phương Mộc bưng mấy ly cà phê vào cửa. Sau khi nhận được ra hiệu của Cố Duy Sanh, Giang Yên liền tiếp tục nói về giấc mơ của cô.
"Thực ra lần đầu tiên em mơ thấy anh Sanh, em thật sự cho đó chỉ là một giấc mơ," Giang Yên nhấp một hớp cà phê, "Giống như em đã viết trong sách, cách ăn mặc của người thanh niên kia không thuộc về bất kỳ triều đại nào của nước Z."
Nhờ phúc của những giấc mơ đó, bây giờ cô miễn cưỡng cũng có thể được coi là một nửa chuyên lịch sử.
"Vương hầu tướng lĩnh, tẩu phu phiến tốt[1], trong giấc mơ của em xuất hiện đủ loại nhân vật, nhưng em lại chưa từng thấy người nào biết bay, từ lúc đó em đã biết, anh Sanh chắc chắn không phải là người bình thường."
(Tẩu phu phiến tốt [走夫贩卒]: Đề cập đến những người có địa vị thấp kém trong xã hội cũ.)
"Ít nhất kiếp trước không phải."
Phương Mộc mới ngồi xuống hai phút trước hoàn toàn không biết trọng điểm trước đó là gì: "..."
Đứa nhỏ này nói bậy gì vậy, tổ tông nhà anh biết bay ấy hở?
Cố Duy Sanh không chú ý Phương Mộc đang thất thần, y để ly xuống, bình tĩnh phủ nhận câu nói của Giang Yên: "Đó không phải kiếp trước của tôi."
"Không phải?" Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Giang Yên lập tức phản ứng lại ẩn ý trong lời nói của Cố Duy Sanh, "Anh Sanh anh sống từ đó tới giờ ạ?!"
"Xuỵt," Cố Duy Sanh đưa ngón trỏ lên môi, "Em vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao lại viết tôi vào tiểu thuyết của em?"
Giang Yên sững sờ, cô chỉ đơn thuần muốn ghi chép lại kiếp trước của nam thần vào cốt truyện của mình, chỉ mong một ngày có thể mời Cố Duy Sanh đến diễn thanh niên thần bí kia, vì đó chính là nguyện vọng lớn nhất của Giang Yên.
Nhưng ai ngờ Cố Duy Sanh là một Quỷ Tiên sống ngàn năm lại có trí nhớ tốt. Chút tâm tư nhỏ bé này của cô vừa mới bắt đầu thực hiện đã bị chính chủ bắt tại trận.
Giang Yên ngượng ngùng giải thích và cũng xin lỗi về hành động của mình. Nói thế nào đi nữa, cô cũng xem như xâm phạm quyền riêng tư của anh Sanh nhà mình.
Cố Duy Sanh cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của Giang Yên. Từ miêu tả của đối phương, cô ấy cũng không thể tự do khống chế giấc mơ của mình. Tuy rằng bị người khác rình xem quá khứ là một việc khiến người ta tức giận. Nhưng không đến mức Cố Duy Sanh lại vì vậy mà giận chó đánh mèo một cô gái.
Giang Yên chỉ mơ thấy năm Cố Duy Sanh và Lão Bạch gặp nhau. Trong giấc mơ của cô, ngoại trừ mấy ngày xông vào lăng mộ, hoạt động của Cố Duy Sanh cũng chỉ có ngày qua ngày nằm trên cây ngủ say sưa.
"Đúng rồi," Giang Yên như nhớ tới chuyện gì đó, cô đặt cà phê xuống, "Con mèo kia đâu? Nó không sống chung với anh Sanh sao?"
Cố Duy Sanh nhấc Lão Bạch đang nằm trên người y ngủ gà ngủ gật: "Đây này."
Giang Yên: "..." Lão Bạch?!
"Nó, nó hình như có hơi mập..." Giang Yên mỉm cười ngượng ngùng, "Có vẻ như thức ăn nhà anh Sanh rất ngon."
Cố Duy Sanh ôm Lão Bạch khó ở. Thời gian không còn sớm, nếu đã giải quyết xong những nghi ngờ, vậy y phải chuẩn bị để Phương Mộc đưa Giang Yên về nhà. Nhưng lúc Cố Duy Sanh định mở miệng, Giang Yên lại bỗng dưng ngẩng đầu nhìn y.
"Anh Sanh, chúng ta đến lăng mộ lần nữa đi," Giang Yên nhẹ giọng nói, "Cơ thể Lão Bạch... Vẫn còn trong quan tài."