Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 61: Chương 61: Một con đường sống




Người đàn ông lẳng lặng dựa vào tường đá, từng đóa nghiệp hỏa nho nhỏ từ từ nở rộ bên trong hang đá dưới vách núi, tận hết chức trách xua tan cái lạnh về đêm.

Thanh niên đang nhắm mắt gối lên đùi người đàn ông, y hơi nhíu mày, nắm thật chặt thanh bảo kiếm tên Khước Sương, ngay cả vạt áo cũng bị dính không ít vết máu.

Tu chân không có năm tháng, thù hận giữa các tu sĩ lại càng khó quên, kể từ khi hai người bọn họ trốn thoát khỏi Vạn Phật Tự, đã trải qua ba năm bị người ta đuổi giết.

Tám mươi mấy năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Người đàn ông nhẹ nhàng lướt tay qua mi tâm thanh niên, Bích Tiêu Phái đã thay đổi chưởng môn từ mười năm trước, hiện giờ người nắm giữ quyền hành trùng hợp lại chính là sư đệ “tốt” Ngọc Huyền năm đó hãm hại hắn bị trừng phạt.

Việc đầu tiên sau khi đối phương lên nắm quyền là gài bẫy sư phụ một lòng giúp hắn. Sau đó, ba năm trước vì “đại nghĩa diệt thân” mà hưởng ứng lời kêu gọi của Vạn Phật Tự, là người đầu tiên lấy danh nghĩa Đạo gia treo thưởng bắt Quảng Lan.

Bích Tiêu song tuyệt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tiểu sư đệ thoạt nhìn nho nhã hiền lành lại “tuyệt”[1] tại điểm như thế này.

(Tuyệt [绝]: Có nhiều nghĩa, là đoạn tuyệt, tuyệt giao; hết, sạch (ví dụ như chém giết sạch sẽ); tuyệt còn có nghĩa là tuyệt vời, vô song.)

—— Mục đích rõ ràng, ra tay tàn nhẫn, chưa bao giờ bởi vì tình cảm mà cho đối thủ bất kỳ một con đường sống.

“Hắn ghen tị với ngươi.” Thanh niên xoa xoa ngón tay người đàn ông như mèo, “Trời sinh đạo thể, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thành tiên.”

So với lúc trước ở Vạn Phật Tự, trên người thanh niên đã có thêm vài phần nhân khí, mấy năm nay y và Quảng Lan không ít lần du tẩu trên thế gian để tránh đuổi giết, bây giờ thanh niên lại xuất hiện trong trạng thái hình người, dù là ai cũng sẽ không liên tưởng y đến gốc bồ đề thánh khí lẫm liệt kia.

Không sai, trời sinh đạo thể, giống với vị Phật tử trời sinh tâm thiền kia, chỉ cần là thiên tài có thể vượt qua bản thân, tiểu sư đệ của hắn sẽ tìm cách diệt trừ bọn họ.

Trận hỗn loạn gần trăm năm trước là ván cờ hoàn hảo nhất mà đối phương mưu tính: Không chỉ tự tay chém Phật tử của Vạn Phật Tông dưới kiếm, mà còn thành công trục xuất sư huynh của mình ra khỏi Bích Tiêu.

Hiện tại Phật gia không còn Phật tử, sao bọn họ có khả năng mặc kệ Đạo tử là hắn tu luyện trưởng thành.

Nhưng không ai biết, lột xác phi thăng chấn hưng Đạo gia, xưa nay không phải suy nghĩ trong lòng Quảng Lan.

“Lịch kiếp trảm tình.” Người đàn ông bóp bóp mũi thanh niên, “Phiền phức, không muốn.”

“Ngươi không muốn gánh vác số mệnh của Đạo gia sao?” Thanh niên ngửa đầu nhìn vào mắt người đàn ông, “Chỉ cần ngươi thừa nhận thân phận Đạo tử, tất cả người tu đạo đều sẽ ngừng truy sát ngươi.”

“Lòng người hỗn loạn, dục niệm sinh sôi, linh khí suy giảm, âm dương hứng khởi, tu chân đã được định trước là sẽ xuống dốc, ta cần gì phải cưỡng ép gánh vác trách nhiệm đối địch với thiên đạo.”

Người đàn ông bình tĩnh mở miệng, hoàn toàn không nhận ra những lời mình nói chấn động như thế nào.

Bây giờ hai đạo Tiên Phật không ngừng có dòng máu mới chảy vào, ngày càng có nhiều đại tông đại phái chọn đất nước để mà phù hộ tiếp nhận cung phụng. Ngay sau đó, giới tu chân có thể nói là thời điểm liệt hỏa phanh du, tiên hoa trứ cẩm[2], nhưng riêng hai người trong hang động lại hiểu rõ đạo lý “thịnh cực mà suy“.

(Liệt hỏa phanh du, tiên hoa trứ cẩm - Thêm dầu vào lửa, đính hoa lên gấm [烈火烹油鲜花着锦]: Nằm trong chương 13 của tác phẩm Hồng Lâu Mộng. Ẩn dụ cho chuyện tốt thì càng tốt hơn, cũng như mô tả một việc sống động hơn, phô trương hơn.)

Người đàn ông tùy ý cầm vò rượu ực một hớp: “Phật tử ngã xuống, Đạo tử này là ta cũng không còn sống lâu nữa, ngươi nói rốt cuộc phía sau có phải thiên đạo đang nhúng tay vào hay không?”

“Ngọc Huyền cũng không phải kỳ tài có một không hai có thể mưu tính thiên hạ, nhưng tu chân giới rộng lớn như vậy lại dễ dàng bị hắn quấy nhiễu thành một đống bùn nhão, nếu như nói không phải thiên đạo bất công, vậy số mệnh của hắn cũng không khỏi quá tốt rồi.”

“Đừng nói mấy chuyện này nữa,“ thanh niên ngồi dậy đè vai người đàn ông, “Hỏi ngươi một câu, ngươi muốn chấp nhận số phận?”

“Sao có thể?” Nhìn thanh niên bày ra tư thế một lời không hợp lập tức đánh tỉnh hắn, người đàn ông nhếch khóe môi, ôm chặt người vào trong ngực, “Đương nhiên ta phải tranh.”

“Tranh một con đường sống cho ngươi và ta.”

*

Ba tháng sau, Bích Tiêu Phái, Lưu Tiên đài.

Chưởng môn Ngọc Huyền dùng sư tôn làm mồi nhử, bố trí vô số khốn trận trên Lưu Tiên đài, hai người Quảng Lan biết rõ là bẫy, nhưng không thể không vì một phần đạo nghĩa mà đến nơi hẹn.

Ân oán kéo dài gần trăm năm rốt cuộc cũng có thể chấm dứt vào hôm nay, vì tiền thưởng khổng lồ và cây bồ đề thần, mọi người ở tu chân giới nhao nhao tụ tập tại đây, Quảng Lan kiếm tiên ngày xưa nghiệp hỏa gia thân quần áo đỏ rực, thoạt nhìn thật sự giống bộ dáng ma đầu rơi vào tà đạo.

Thanh niên lạnh lùng mặc bạch y và người đàn ông tựa lưng vào nhau, thanh kiếm trong tay chính là Khước Sương mà Quảng Lan sử dụng lúc nổi danh.

Mọi người ở đây đều biết thanh niên chính là cây bồ đề thần biến thành, nhưng kiếm chiêu của đối phương ác liệt lại một lòng bảo vệ chủ, mọi người xuống tay cũng dần dần mất đi chừng mực đối đãi với chí bảo.

Hai quyền khó địch bốn tay, cho dù Quảng Lan kiếm tiên quả thật là nhân vật phong lưu xuất chúng nhất thế hệ này, nhưng sau khi trải qua mấy ngày mấy đêm bị bao vây, chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt đối phương.

“Trừ ma vệ đạo...” Thanh niên cắn răng mắng một câu, “Những người này điên hết rồi sao?”

“Bị lợi ích điều động thôi.” Người đàn ông hơi giơ tay trái, nghiệp hỏa đỏ tươi trong nháy mắt ngưng tụ thành một mũi tên sắc bén, khí thế bức người chặn lại toàn bộ kẻ địch chỉ trong một phát bắn.

Ngọc Huyền âm thầm thả ra tin tức hắn là đạo thể trời sinh đã được cây bồ đề khai thần tính, hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng chỉ cần đoạt xá Quảng Lan kiếm tiên là có thể có hy vọng phi thăng, dưới sự hấp dẫn như vậy, còn ai để ý Quảng Lan đến cùng là chính hay là tà.

Thanh niên ôn hòa mặc trang phục chưởng môn Bích Tiêu đứng ở trên đài cao, hắn ta duỗi tay phải ra, thủ hạ lập tức đưa cho hắn ta một cây cung dài màu trắng bạc.

Dây cung được kéo căng, dưới ánh mặt trời một mũi tên màu vàng được ngưng tụ thành, tay Ngọc Huyền khẽ run lên, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng khi có được thứ mình muốn.

Chỉ cần một mũi tên, một mũi tên bay ra, hắn ta lập tức có thể danh chính ngôn thuận ngồi vững bảo tọa người đứng đầu tu chân giới.

“Vèo!”

Mũi tên sắc nhọn thoát dây, trong chớp mắt khi Ngọc Huyền buông tay ra, hai mắt của hắn ta đột nhiên trở nên trống rỗng.

Im lìm cứng nhắc, giống như trong nháy mắt bị rút hết tất cả cảm xúc.

Mũi tên bí mật mang theo hơi thở tử vong vững vàng khóa chặt Quảng Lan, đương nhiên hắn chú ý tới ánh mắt có thể nói là quỷ dị của Ngọc Huyền, nhưng mũi tên do thiên đạo mượn tay Ngọc Huyền bắn ra, hắn thật sự không thể tránh khỏi...

Cũng không tránh được.

“Phốc!”

Âm thanh vũ khí sắc nhọn đâm vào cơ thể xuyên qua tất cả ồn ào vang lên bên tai mọi người, dòng máu ấm nóng bắn tung tóe lên má thanh niên, y không thể tin quay người lại, vững vàng đỡ được người đàn ông ngã vào lồng ngực mình.

“A——!”

Bồ đề phát điên, tất cả tội lỗi bị kiềm nén và làm sạch trên thế gian giống như được phá vỡ gông cùm xiềng xích, vui mừng nhảy nhót lao cuồn cuộn về phía hai người.

Có tội lỗi làm củi, nghiệp hỏa vốn hơi ảm đạm lập tức tóe thành vô số bức tường lửa cao lớn, ngọn lửa nóng rực khiến mỗi kẻ địch có ý đồ bất chính đều không dám tiến thêm một bước.

Ác ý che ngợp bầu trời nhấn chìm hết thảy tu sĩ, thất tình lục dục vốn không bị chặt đứt được phóng đại vô tận. Trong lúc nhất thời, lính canh trên Lưu Tiên đài không ngừng kêu rên. Cùng lắm chỉ trong chốc lát, từ một nơi tiên cảnh như Bích Tiêu đã hóa thành địa ngục Vô Gián.

Thanh niên cố gắng dùng linh khí rút kim tiễn để chữa trị vết thương, nhưng kim tiễn kia tựa như đóng đinh vào cơ thể người đàn ông, mỗi một động tác đều tuôn ra một lượng lớn máu tươi.

“Giết ta, giết ta...” Đáy mắt thanh niên hoàn toàn đỏ ngầu, y nắm tay người đàn ông dời lên cổ mình, “Trảm tình tuyệt ái, ngươi phi thăng đi!”

Cây bồ đề thần và trời đồng thọ, nhưng y là mộc linh mới khai trí vạn năm cũng không phải là không thể xóa bỏ, chỉ cần người này ra tay, đối phương sẽ có thể phi thăng thành tiên giống Phật tổ trong truyền thuyết.

Là thánh mộc giúp người khác khai thần tính nhưng không thể đắc đạo, y đã quen với việc bị người khác bỏ lại từ lâu.

“Ta mới không làm thần tiên bỏ đi gì kia.” Người đàn ông kéo thanh niên vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng cắn vành tai thanh niên——

“Sanh Sanh, đừng trách ta.”

Đồng tử thanh niên giãn ra, kim tiễn thứ hai một lần nữa được gắn lên cung bạc, nó mang theo tiếng gió, thế không thể cản xuyên qua nghiệp hỏa đánh về phía hai người.

Y muốn giãy dụa, nhưng chỉ có thể bị người đàn ông ôm chặt vào lồng ngực, trơ mắt nhìn hai người cùng bị kim tiễn đâm thủng ngực.

“Ầm!”

Sóng khí khổng lồ lấy hai người làm trung tâm không ngừng khuếch tán, ngay cả Ngọc Huyền đứng trên đài cao cũng không thể ổn định cơ thể, đành phải chật vật đỡ lấy trụ đá bên cạnh.

Trong mắt hắn ta không còn loại ánh sáng lạnh cứng nhắc, thuận lợi ngoài ý muốn khiến cơ thể Ngọc Huyền tuôn ra vẻ mừng như điên khiến người khác run rẩy.

Trong ngoài Lưu Tiên đài không còn một chút khí tức nào thuộc về Quảng Lan, trận đấu số mệnh này, rốt cuộc vẫn là Ngọc Huyền hắn ta thắng.

Tất cả đập vào mắt là một đống hỗn độn và thương tích đầy mình, một lão già bị trói ở một góc lắc đầu thở dài, nhưng ngay cả điều nhỏ nhặt như đoạn tuyệt cũng không thể làm được.

Ngọc Huyền phất tay áo cười: “Ma đầu đền tội, là ta thắng.”

“Sư phụ.”

*

Trong hang động dưới lòng đất sâu thẳm yên tĩnh, một cây bồ đề xanh tươi cao vút đứng sừng sững, hồn thể gần như trong suốt của người đàn ông trầm mặc dựa dưới tàng cây, không biết đang chờ đợi điều gì.

Hắn mở lòng bàn tay, một quả cầu ánh sáng nho nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, nhiệt độ lạnh lẽo giống như đang cùng ngày hôm đó ôm nhau.

Số trời đã định, hắn và Sanh Sanh chuyến này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cũng may hắn nhịn đau phân ra một tia nguyên thần làm hậu chiêu, không chỉ lừa gạt Sanh Sanh, cũng thành công lừa được thiên đạo.

Thứ thiên đạo muốn xoá bỏ chính là Quảng Lan trời sinh đạo thể, đã như vậy, hắn chỉ cần trả lại cái vỏ kia là được.

Đạo tử, đạo chính thống, hắn thật sự chưa bao giờ để ở trong lòng.

Cây bồ đề không hồn không phách không vào luân hồi, hắn đã sớm chôn bản thể của Sanh Sanh ở trên linh mạch của một nước nhỏ không thuộc tu chân giới, lúc này mới vào phút cuối bảo vệ được một tia nguyên thần cuối cùng của Sanh Sanh.

“Tiên quân, mời.”

Hai người đàn ông một đen một trắng chẳng biết từ khi nào mang theo một thân âm khí xuất hiện dưới lòng đất, bọn họ đầu đội mũ cao, trên đó viết “Nhất Kiến Sinh Tài”, một cái khác thì lại viết “Thiên Hạ Thái Bình”, nhìn hình dáng thì chính là Hắc Bạch Vô Thường.

Mặc dù người đàn ông trước mắt vào phút chót phá kiếp đăng tiên, thoát ly khống chế của thiên đạo, nhưng vướng ở chỗ đối phương chỉ còn lại một tia nguyên thần, Hắc Bạch Vô Thường lúc này cũng không thể không làm theo quy định.

Người đàn ông lạnh lùng đứng dậy, chỉ còn lại vỏ kiếm Khước Sương ở đó.

Đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà.

Quả cầu ánh sáng nho nhỏ được người đàn ông giấu trong ngực mang vào địa phủ, rồi cùng người đàn ông nhảy vào luân hồi.

Nhưng đời đời bên nhau nào có phải chuyện dễ dàng, bồ đề mộc linh mạnh mẽ bước vào luân hồi, chuyển thế không đến hai mươi tuổi đã mất, địa phủ vô lực quản thúc, đành phải đút cho đối phương một chén canh Mạnh Bà sau đó mặc cho y du đãng trên thế gian;

Quảng Lan tiên quân hồn mang nghiệp hỏa, cơ duyên chưa đến, nguyên thần ước chừng trôi nổi ngàn năm trong luân hồi mới đợi được một thân hình tương xứng với mệnh cách.

Vì vậy, hai người đáng lẽ ra phải nắm tay nhau đến nhân gian từ sớm, nhưng ma xui quỷ khiến lại bị chia lìa suốt cả ngàn năm.

— Cho đến một ngày cách đây vài tháng, bồ đề hoa nở, thiên sư họ Lâu tâm huyết dâng trào vì mình bói một quẻ, quẻ tượng thanh minh, người giải quẻ hướng thẳng vào quỷ tiên họ Cố.

Một chút hi vọng sống, cùng lắm cũng chỉ như vậy.

*

Mộc linh trở về vị trí cũ, lông mi Cố Duy Sanh khẽ run rẩy, màu xanh biếc theo đó đập vào mắt.

Người đàn ông đang dựa vào gốc cây mỉm cười nhìn y, khuôn mặt quen thuộc như ngày đầu tiên gặp gỡ.

“Đời đời kiếp kiếp.”

“Tôi đã làm được.”

- ------

Meey: Dạo này bận với lười quá nên giờ mới đăng truyện lên được:“))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.