Tháng bảy năm 20xx, mặc dù [Mê Trạch] khởi động máy chưa được hai ngày đã bị giới truyền thông chụp cho cái mũ “đen đủi” và “tà môn”, nhưng phim vẫn tiếp tục quay mặc cho nó có không được coi trọng.
Bất ngờ là Từ Thanh Sơn không hề từ bỏ vị trí đạo diễn phim [Mê Trạch], ông ta bán đi không ít bất động sản từng dùng để kim ốc tàng kiều[1], cuối cùng dùng một số tiền lớn để “chuộc” chân của mình về từ Lâu gia.
(Kim ốc tàng kiều [金屋藏娇]: nhà vàng xây cho người đẹp.)
Trong lúc vô tình biết được cụ thể số tiền thù lao kia, Lão Bạch không chút do dự chụp cái mũ “thương nhân lòng dạ hiểm độc” cho Lâu Tiêu.
Dưới góc nhìn của nó, Lâu Tiêu bị cưỡng ép nhúng tay vào nhân quả giữa Tống Như Yên và Từ Thanh Sơn, nhưng lại vì tiền mà bao che cho một tên tra nam lừa tình lừa tiền.
So với sự phẫn nộ bất bình của Lão Bạch thì Cố Duy Sanh lại biểu hiện rất bình tĩnh, y quả thật cảm thấy Từ Thanh Sơn gãy chân cắt chi đúng là do gieo gió gặt bão, nhưng y cũng cảm thấy hành vi của Lâu Tiêu hợp tình hợp lý không thể chỉ trích.
Nắm tiền tài của người thay người tiêu tai, người trong nghề thiên sư phải đứng phía đối lập với các oan hồn ác quỷ.
“Em không đi với anh thật sao?” Cố Duy Sanh thay đồ chuẩn bị ra ngoài, “Ở nhà một mình không được chạy lung tung đâu đó.”
[Không đi,] Lão Bạch nhảy lên tủ giày kiên quyết lắc đầu, [Em thấy anh cũng đừng qua lại nhiều với Lâu Tiêu, lỡ đâu ngày nào đó anh dính vào chuyện gì, em thề hắn sẽ là người đầu tiên bắt anh.]
“Với tính cách của anh thì có thể dính vào chuyện gì chứ?” Cố Duy Sanh tiện tay cầm một chiếc kính râm to đeo lên mặt, “Hơn nữa bọn anh có khế ước trong người, đả thương địch một ngàn chẳng khác nào tự tổn hại mình tám trăm, Lâu Tiêu sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.”
[Nói chung anh phải cẩn thận chút,] Lão Bạch lẩm bẩm một câu, [Các anh người quỷ khác biệt, vẫn nên đề phòng tuyệt đối không thể lơ là.]
“Đây không phải là lúc em ồn ào gì mà bá đạo tổng tài, kim quang công đức sao?” Cố Duy Sanh xoa đầu Lão Bạch, “Biết em quan tâm anh rồi, yên tâm, trong lòng anh hiểu rõ.”
[Ai quan tâm anh,] Lão Bạch “meo” một tiếng nhảy ra, [Em đây là sợ anh bị lừa đi làm quỷ hầu, nghe nói đãi ngộ của quỷ hầu rất kém đó.]
Cố Duy Sanh đứng ở cửa đổi giày bất đắc dĩ quay đầu lại: “Đã nói không phải quỷ hầu rồi mà.”
[Bị lừa đi làm vợ càng phiền phức hơn,] Lão Bạch nghĩa chính ngôn từ nói, [Kèm quỷ kèm quỷ, nhà hắn sẽ không lưu hành chuyện kết minh hôn chứ? ]
“Em nói gì đó,“ Cố Duy Sanh giơ tay đập Lão Bạch một cú, “Đi đây, trông nhà cẩn thận.”
Lão Bạch duỗi móng vuốt sờ sờ chỗ đầu bị đánh, sau đó thở dài thê lương——
Tốt xấu gì cũng đã sống một ngàn năm, lão Cố nhà nó sao vẫn tốt đẹp như vậy?
*
Cố Duy Sanh vừa xuống lầu thì đã thấy Lâu Tiêu đứng bên cạnh xe, đối phương ngây người nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
“Sao anh lại tới đây?” Cố Duy Sanh lấy kính râm xuống, “Không phải nói để tôi tự đến sao?”
“Trùng hợp không có gì làm thôi,“ Lâu Tiêu mở cửa xe, “Lên xe.”
Cố Duy Sanh không cảm thấy có gì không ổn khi để Lâu Tiêu lái xe, y thoải mái ngồi xuống ghế lái phụ, sau đó cởi nón xuống sửa lại tóc tai.
Hôm nay Lâu Tiêu đặc biệt yên tĩnh, nhưng Cố Duy Sanh cũng không phải là người ưa nói nhiều, xe chạy đều đều về phía trước, Cố Duy Sanh nhìn cảnh sắc lướt ngang qua cửa sổ xe, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Đường Ninh nhận được một kịch bản chương trình tạp kỹ,“ cũng không biết qua bao lâu, lúc Cố Duy Sanh sắp lim dim, Lâu Tiêu bỗng nhiên mở miệng nói, “Chương trình thực tế được phát sóng trực tiếp do đài truyền hình Dâu Tây sản xuất, có hứng thú không?”
Chương trình thực tế được phát sóng trực tiếp? Cố Duy Sanh nổi lên hứng thú: “Đề tài về gì?”
“Dã ngoại thám hiểm,“ Lâu Tiêu nhanh chóng liếc mắt nhìn Cố Duy Sanh, “Không có kịch bản, toàn bộ được phát sóng trực tiếp trên mạng.”
“Theo kế hoạch là để quảng bá cho kỳ đầu tiên, nên họ chọn một ngọn núi hoang bị ma ám cho trạm thứ nhất.”
Dừng một chút, Lâu Tiêu liền chấp vá lại lời nói của mình: “Đương nhiên, tìm quỷ trên núi hoang chỉ là mánh lới, nếu thật sự xảy ra chuyện kỳ lạ, tổ chương trình sẽ cử chuyên gia tiến hành giải thích khoa học có liên quan.”
“Nghe như bản minh tinh của [Đến gần khoa học] vậy ta?” Cố Duy Sanh trêu ghẹo nói.
“Tùy cậu muốn gọi sao thì gọi,“ Lâu Tiêu nói, “Chương trình này sẽ bắt đầu ghi hình vào hai tháng sau, đúng lúc [Mê Trạch] đóng máy mình có thể tới tuyên truyền luôn.”
“Chỉ ghi một kỳ?” Cố Duy Sanh nghe ra ý tứ trong lời nói của Lâu Tiêu, điều này không giống với suy đoán của y.
“Diễn viên vẫn nên tập trung vào diễn xuất thì tốt hơn, hơn nữa tôi cũng không thể điều chỉnh lịch trình của mình được.”
Cố Duy Sanh lập tức kêu dừng lại: “Lịch trình của anh?”
Lâu Tiêu khẳng định nói: “Đúng vậy, tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Anh không sợ chuyện như ở Tống trạch xảy ra lần nữa sao?” Cố Duy Sanh không hiểu suy nghĩ của Lâu Tiêu lắm, nơi bị đồn có ma ám thường âm khí khá nặng, Lâu Tiêu thân mang nghiệp hỏa, không để ý là lại xuất hiện tình trạng tự thiêu ngay.
Tiểu thiên sư sao lại bất cẩn như vậy?
“Đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn,“ giọng điệu Lâu Tiêu thoải mái, nhìn như hoàn toàn không đặt chuyện Tống trạch ở trong lòng, “Hơn nữa chỉ cần cậu ở cùng tôi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Tuy nói như vậy, nhưng Cố Duy Sanh mới không tin Lâu Tiêu chỉ vì một chương trình tạp kỹ mà chạy lên núi bị ma ám, chỉ có điều y không có hứng thú với chuyện riêng tư của Lâu Tiêu, lúc này điều ý quan tâm chỉ có chất lượng chương trình như thế nào mà thôi.
Đài truyền hình Dâu Tây là một trong những đài hot nhất ở nước Z, nhà đài có thể cạnh tranh được chỉ có đài truyền hình Việt Quốc sát vách, nhưng đài Việt Quốc chú trọng đến việc giới thiệu các bộ phim truyền hình chất lượng cao hơn, nếu nói riêng sức ảnh hưởng về mảng chương trình giải trí, thì đài Dâu Tây vẫn nhỉnh hơn.
Nhưng mà mấy năm gần đây các chương trình tạp kỹ ở đài Dâu Tây vàng thau lẫn lộn, nhưng có thể được Lâu Tiêu lựa chọn tham gia, phần kịch bản này ít nhất cũng có thể coi là đạt yêu cầu.
Cố Duy Sanh đang “hot” lại còn cầm được cúp ảnh đế hàm lượng vàng chất lượng cao, trừ việc tuyên truyền cho đoàn phim, y cũng nhận không ít lời mời tham gia các chương trình của đài Dâu Tây, cho nên y cũng coi như yên tâm với chương trình do đài nhà mình sản xuất.
Nhưng mà hành trình thường ngày của Cố Duy Sanh đều do Phương Mộc sắp xếp, nên lần này đương nhiên y cũng sẽ không bỏ qua người đại diện nhà mình.
“Bảo Đường Ninh đưa một phần tư liệu cho Phương Mộc đi,“ Cố Duy Sanh nói, “Vì sự phát triển của tôi, tôi phải để Tiểu Phương Tử giúp tôi xem xét đã.”
“Cậu rất lý trí, lúc đóng phim cũng rất chuyên nghiệp,“ Lâu Tiêu bắn cho Cố Duy Sanh một ánh mắt khen ngợi, “Không nghĩ tới một Quỷ Tiên lại muốn trở thành một diễn viên giỏi trong xã hội loài người.”
“Vất vả lắm mới tu thành thực thể, tôi cũng muốn trải nghiệm tư vị làm người một phen.” Cố Duy Sanh cười cười, “Muốn trải nghiệm cuộc sống vui cười tức giận mắng chửi, còn nghề nào thích hợp hơn diễn viên chứ?”
“Cậu muốn làm người?” Lâu Tiêu không hiểu, “Làm người thì có gì tốt chứ?”
Sinh ra làm người nhất định không thể thoát khỏi thất tình lục dục, thập ác bát tà, cho nên nghiệp hỏa trên người hắn mới vĩnh viễn không thể tắt, cho nên hắn mới tò mò thuần linh thể của Cố Duy Sanh nhiều như vậy.
Lâu gia mấy trăm năm nay chưa từng gặp Quỷ Tiên, sao lại trùng hợp để cho hắn đụng phải một người, đối phương còn vừa vặn trở thành thuốc giải của hắn?
“Không biết nữa, có lẽ vì lúc trước tôi đã từng làm người?” Cố Duy Sanh thưởng thức kính râm trong tay, phản chiếu trên mặt kính là một đôi con ngươi quỷ khác với người thường “Làm quỷ cả ngàn năm, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ.”
“Từ lượng fan của cậu thì đủ để biết cậu đã rất thành công rồi.”
Xe chậm rãi dừng lại, Lâu Tiêu đột nhiên vui vẻ mỉm cười: “Chúng ta đến rồi, kèm quỷ tiên sinh.”