“[Bảo Trai Cổ Ngoạn Lục]?” Lâu Tiêu nhận kịch bản lật mấy trang, “Trục Mộng giúp em chọn?”
Cố Duy Sanh giơ tay xoa xoa huyệt thái dương: “Ừ, tôi không định nhận bộ phim này, nhưng bây giờ xem ra, nó hình như nhắm vào tôi.”
Lâu Tiêu đặt kịch bản xuống: “Nói rõ xem nào.”
“Anh cũng biết, Lão Bạch là được tôi nhặt về từ một ngọn núi vô danh mấy trăm năm trước, tình huống năm đó cũng chỉ có hai người là tôi và Lão Bạch biết, nhưng bây giờ trừ người ngoài là Vân Hành ra, trên thế gian này lại xuất hiện người thứ tư biết chuyện.”
Giọng điệu Cố Duy Sanh chậm rãi, cân nhắc nói cho Lâu Tiêu biết những chuyện không liên quan đến lai lịch của Lão Bạch.
Mặc dù [Bảo Trai] là phim cổ trang, nhưng nó cũng giống [Tội Ái], là phim đơn nguyên[1] có tình tiết dễ hiểu lưu loát, xuyên suốt phim [Bảo Trai] là trộm mộ và giám định báu vật, cuối cùng đầu mối chính thì nhắm thẳng vào một toà lăng mộ đế vương được chôn sâu dưới Yến Sơn.
(Phim đơn nguyên [单元剧]: là dạng series phim, mỗi tập phim sẽ là một câu chuyện khác nhau, tình tiết tập này sẽ không ảnh hưởng đến cấu trúc tình tiết của tập tiếp theo, nhưng vẫn có một điểm chung nhất định.)
Đoàn người của nhân vật chính xuống mộ chuẩn bị phát tài, nhưng ai ngờ mai táng bên trong lăng mộ đế vương chỉ là một hoàng đế bình thường được mô tả đôi nét trong sách sử, đừng nói là vật bồi táng, ngay cả quan tài làm bằng gỗ lim tơ vàng tiêu chuẩn của đế vương bọn họ cũng không thấy một cái.
Nếu câu chuyện chỉ viết đến đây, Cố Duy Sanh còn có thể quy nó vào trùng hợp, nhưng hướng phát triển tiếp theo của cốt truyện lại khiến Cố Duy Sanh không thể không cảnh giác hoàn toàn với người viết.
Bên trong lăng mộ cơ quan tầng tầng, vai chính Hạ Du cùng những đồng bạn sau khi tản ra, trong lúc vô tình tiến vào một gian mật thất, sau đó hắn thấy được bí mật thực sự bên trong lăng mộ đế vương này.
Vàng bạc châu báu làm người hoa mắt được tùy ý chất đống dưới quan tài làm bằng gỗ lim tơ vàng, một thanh niên xinh đẹp đến mức không giống người thật, lạnh lùng ôm một con mèo đen mắt vàng lười biếng ngồi trên quan tài, giống như dưới thân người đó không phải quan tài mà là ngai vàng quý phái nhất.
——Hắn vậy mà gặp được người sống trong ngôi mộ!
“Ngọc quan bạch y, mèo đen mắt vàng,“ nghe đến đó, Lâu Tiêu đang rót nước thì dừng lại, “Kịch bản này là viết về em với mèo ngu?”
“Rõ là vậy,“ Cố Duy Sanh cau mày, cẩn thận nhớ lại tình huống năm đó, “Bất kể là cơ quan hay hình ảnh, 'Bắc Yên' miêu tả không khác gì so với trí nhớ của tôi, mà đây chính là điểm khiến tôi thấy kỳ quái nhất.”
“Năm đó tôi chưa từng thấy 'Hạ Du'.”
Bên trong lăng mộ kia nguy cơ tứ phía, Cố Duy Sanh chắc chắn lúc đó trừ mình và Lão Bạch, trong ngoài lăng mộ không có một sinh vật nào còn sống.
Hỏa diễm bốc lên, cảm thấy nước đã ấm rồi, lúc này Lâu Tiêu mới đưa ly nước cho Cố Duy Sanh: “Lại là một Vân Hành khác?”
“Trên đời này đâu ra nhiều người bình thường trời sinh đã biết như vậy?” Nước vừa đủ ấm, Cố Duy Sanh khẽ nhấp một hớp, “Hơn nữa kết cục cũng không giống, kết truyện là tôi vung tay đưa bọn họ ra ngoài, còn tiện thể tặng toàn bộ vàng bạc châu báu cho vai chính.”
Nghe đến kết cục này, Lâu Tiêu cười nhạo một tiếng: “Mơ cũng đẹp dữ.”
“Ai nói sai đâu,“ ngón tay Cố Duy Sanh vô thức vuốt ve miệng ly, “Khi đó tính tình của tôi cũng không giống bây giờ, với lại, năm đó chính tôi còn xém chết ở bên trong, sao có thể có năng lực đưa người ra ngoài.”
“Kết cục như vậy không ai mắng đầu voi đuôi chuột[2] sao?” Lâu Tiêu tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Cố Duy Sanh, “Hay do tôi không biết giới trẻ bây giờ nghĩ gì?”
(Gốc là lạn vĩ [烂尾]: dùng để chỉ một tác phẩm có cốt truyện chưa được hoàn thành và chết giữa chừng hoặc kết thúc vội vàng.)
“Giới trẻ?” Cố Duy Sanh cười liếc nhìn Lâu Tiêu, “Anh trong mắt tôi cũng thuộc giới trẻ đó.”
“Kết cục như vậy đương nhiên không thể khiến tất cả mọi người chấp nhận,“ thấy Lâu Tiêu không có ý muốn cãi lại, Cố Duy Sanh hài lòng tiếp tục nói, “Nhưng lối hành văn của Bắc Yên rất hay lại rất biết cách xử lý các chi tiết nhỏ, cho nên độc giả cũng tiếp nhận logic của hắn.”
“Nghe nói hắn sẽ viết thêm phiên ngoại về thanh niên và con mèo đen, nhưng đã một năm, hắn vẫn chưa thực hiện lời hứa này.”
“Vậy công ty đưa em nhân vật nào? Thanh niên thần bí ôm mèo đen?”
Cố Duy Sanh lắc đầu: “Là Hạ Du.”
Ông chủ tiệm đồ cổ phóng khoáng hoạt bát, không một chút tương đồng với Cố Duy Sanh.
“Tôi có thể giúp em tra về người tên Bắc Yên kia.” Lâu Tiêu nói, “Cả Vân Hành nữa, bề ngoài cậu ta chỉ là người bình thường sinh ra trong thư hương thế gia, có thể nhìn không thể quản, em không cần quá để tâm.”
Cố Duy Sanh thật sự không đặt chuyện Vân Hành vào lòng, bản thân người nhìn trộm thiên cơ sẽ bị hạn chế rất nhiều, cho dù Vân Hành thật sự muốn nhúng tay vào chuyện thế gian, cậu ta cũng phải cân nhắc xem mình có cái mạng kia hay không đã.
Chỉ có điều Bắc Yên này, y nhất định phải tận mắt đi gặp một lần mới yên tâm.
Y phải biết đối phương rốt cuộc là ai.
“Tôi nhờ Phương Mộc hẹn gặp mặt Bắc Yên với biên kịch [Bảo Trai],“ Cố Duy Sanh nói ngắn gọn kế hoạch của mình cho Lâu Tiêu, “Mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đi gặp hai người nọ.”
Lâu Tiêu nhận lấy cái ly Cố Duy Sanh đã uống sạch: “Tôi đi với em.”
“Gần đây anh rãnh rỗi vậy hả?” Cố Duy Sanh tò mò hỏi, “Đường Ninh không sắp xếp công việc cho anh sao?”
“Đường Ninh là người của Lâu gia, gần tới thịnh hội giới thiên sư, hắn sẽ không sắp xếp công việc nào gần đây cho tôi đâu,“ Lâu Tiêu giải thích, “Hơn nữa tôi đang chờ một bộ phim điện ảnh nước M khởi động máy, em không cần lo lắng cho tôi.”
“Phim điện ảnh nước M?” Cố Duy Sanh nhướng mày, “Không phải là [Dị Độ 2] đó chứ?”
“Dị độ” là phim viễn tưởng phương Tây đại bạo hai năm trước, mặc dù chỉ là phim lịch sử trưởng thành của các anh hùng thiếu niên khuôn sáo truyền thống, nhưng bộ phim này có biên kịch tốt, các diễn viên cũng có kỹ năng diễn xuất, cộng thêm hiệu ứng đặc biệt tinh xảo mà nước M luôn tự hào, nhiều ưu điểm gộp lại, “Dị Độ” đã trở thành hiện tượng phim viễn tưởng phương Tây suốt mười năm nay.
Năm nay rộ lên tin đồn [Dị Độ 2] sắp khởi quay, hơn nữa tuyến chính sẽ tăng thêm rất nhiều đất diễn cho người nước Z, phim nước M có thể khiến Lâu Tiêu vừa ý, ngoại trừ [Dị Độ 2] cũng chẳng còn phim nào.
“Thông minh,“ Lâu Tiêu gật đầu, khẳng định suy đoán của Cố Duy Sanh, “Thật ra nửa năm trước tôi có nhận được thư mời của đạo diễn [Dị Độ], chỉ có điều phim còn chưa quay chụp, những tin tức này không được truyền ra ngoài.“. ngôn tình sủng
“Xem ra nam diễn viên chính xuất sắc nhất đẳng cấp thế giới đang vẫy tay với anh.” Cố Duy Sanh ra vẻ ông cụ non vỗ vỗ vai Lâu Tiêu, “Người trẻ tuổi phải cố gắng lên.”
“Cái mặt này của em nhìn còn giống người trẻ tuổi hơn cả tôi nữa đấy,“ Lâu Tiêu đè lại tay Cố Duy Sanh đặt ở trên bả vai mình, “Em cứ như vậy muốn nhìn tôi nhận thưởng?”
Cố Duy Sanh cong cong mắt: “Tôi chưa nói với anh sao? Tôi cảm thấy anh trời sinh nên ăn chén cơm diễn viên này.”
Vui, cười, mắng, yêu, hận, giận, si, chỉ cần ống kính vừa mở, Lâu Tiêu ngay lập tức có thể tiến vào trạng thái nhân vật trong phim, sự hiểu biết sâu sắc của Lâu Tiêu về bản chất của con người khiến Cố Duy Sanh hoài nghi, đối phương rốt cuộc có sinh ra trong một gia đình tu đạo hay không.
Nhưng thiên sư cũng chỉ là một nhánh của đạo gia, có lẽ quy định cứng nhắc cũng không nhiều như Cố Duy Sanh đã biết.
Hiếm khi nghe Cố Duy Sanh thẳng thắn khen ngợi mình như vậy, tâm tình Lâu Tiêu không tệ, ngay cả nghiệp hỏa trong cơ thể cũng trở nên yên tĩnh không ít.
Có phải trời sinh ăn chén cơm này hay không hắn không biết, hắn chỉ biết mình thật sự thấy hứng thú với cái nghề diễn viên này.
“Đúng rồi, cuộc tuyển cử của các anh là tuyển kiểu gì?” Đột nhiên Cố Duy Sanh nhớ tới còn có một vấn đề vẫn chưa được giải quyết, “Cần tôi đi cùng anh không?”
Mặc dù sau khi được linh khí của y áp chế, phản phệ của nghiệp hỏa kỳ trưởng thành năm năm một lần của Lâu Tiêu đã gần như bằng không, nhưng xét đến Chung gia như hổ rình mồi mà không từ thủ đoạn, Cố Duy Sanh vẫn không thể yên tâm được.
“Em là quỷ của tôi, không đi cùng tôi em còn muốn đi đâu?” Lâu Tiêu cúi đầu đùa giỡn ngón tay Cố Duy Sanh, “Năm nay vẫn là so đạo thuật so bắt quỷ, địa điểm chưa định, các lão nhân thế gia còn đang bàn bạc.”
Bởi vì Lâu Tiêu cũng phải tham gia so tài, nên dù hắn là hội trưởng hiệp hội thiên sư đương nhiệm, hắn cũng không thể tham gia thương nghị địa điểm thi đấu và quy tắc.
Ngón tay Lâu Tiêu ấm áp, còn có một lớp chai mỏng. Lòng bàn tay Cố Duy Sanh bị đối phương làm cho có chút ngứa, cổ tay y khẽ nhúc nhích, so mấy chiêu cực nhanh với Lâu Tiêu, cuối cùng vẫn thể không thoát khỏi ma trảo của đối phương.
“Phản ứng khá lắm,“ từ lâu đã biết Lâu Tiêu không tầm thường, lúc này Cố Duy Sanh không kinh ngạc lắm, “Tôi còn tưởng anh chỉ biết dùng bùa chú.”
Giọng điệu Cố Duy Sanh như thường, nhưng Lâu Tiêu lại có chút bất ngờ, hai người trước đây chưa bao giờ thật sự động thủ với nhau, nhưng vừa rồi hắn gần như là theo bản năng hủy đi chiêu thức của Cố Duy Sanh, tự nhiên thuần thục đến mức giống như hắn đã sớm làm chuyện này hơn trăm lần.
Là ảo giác của hắn sao?
“Nghĩ gì thế?” Thấy Lâu Tiêu thất thần, Cố Duy Sanh đẩy nhẹ đối phương, “Trễ rồi, tôi cũng đã nói mọi chuyện với anh, bây giờ anh có thể yên tâm đi về ngủ chưa?”
“Sanh Sanh em đây là dùng hết là ném,“ bỏ qua chuyện trong đầu, Lâu Tiêu lại tiếp tục nhào nặn ngón tay đối phương, “Tôi muốn đăng weibo tố cáo em đối với tôi bội tình bạc nghĩa.”
Cố Duy Sanh: “....” Lâu Tiêu, Lâu đại ảnh đế, chụp nồi lung tung là bị người ta úp lu đó anh biết không?
“Có gan thì anh cứ đăng đi,“ Cố Duy Sanh rút tay về chui vào chăn, “Trước khi đi nhớ đánh thức Lão Bạch, không là lần sau gặp mặt nó nhất định sẽ cào anh.”
Không có tiếng trả lời, Cố Duy Sanh chỉ cảm thấy chăn trên đầu mình bị người ta túm lấy, sau đó y đối mặt với đôi mắt nghiêm túc của Lâu Tiêu.
“Ngủ hay vận động, cho em chọn.”
Lâu Tiêu nói chuyện cường thế, Cố Duy Sanh híp mắt lại: “Anh lại uy hiếp tôi?”
“Bingo,“ Lâu Tiêu thản nhiên thừa nhận, “Ai bảo em cứ bị dính chiêu này.”
Cố Duy Sanh là người có tính cách thoải mái, nói không dễ nghe một chút chính là ngoại trừ người mình để ý cái gì cũng không để ở trong lòng, mặc dù y luôn biểu hiện hiền hòa dễ gần, nhưng Lâu Tiêu biết, đó chỉ là bởi vì không ai đụng phải điểm mấu chốt của đối phương.
Cố Duy Sanh cũng không tỏ vẻ bài xích gì với việc Lâu Tiêu đánh úp nửa đêm, đây là một sự thỏa hiệp và đồng ý cực lớn. Nếu người bình thường đối mặt với loại tình huống này thì nên thấy đủ, hẳn nên gặp xong thì cuốn gói lẹ lẹ, sau đó tiến hành tuần tự theo chiến lược để nắm chắc tương lai.
Nhưng Lâu Tiêu lại khác, hắn muốn thử thăm dò giới hạn của Cố Duy Sanh.
Muốn hấp dẫn sự chú ý của Cố Duy Sanh, vậy tuyệt đối không thể chiều đối phương mọi thứ, nhưng “không chiều” này, trăm triệu lần không thể đạp trúng khu vực dính lôi của đối phương.
Chừng mực trong đó, Lâu Tiêu từ trước đến giờ đều nắm chắc.
“Ngủ.”
Cố Duy Sanh dùng sức kéo chăn về, người này chính là ăn chắc y sẽ không vì loại chuyện này mà tức giận động thủ, nhưng thật ra y cũng không có tâm trạng đêm hôm khuya khoắt cùng đối phương dằn vặt nhau.
“Chỉ một lần này,“ Cố Duy Sanh quay lưng, nhắm mắt lại, “Lần sau không được viện cớ này nữa.”