Tay nghề nấu ăn của mẹ Lâu đương nhiên cao hơn Lâu Tiêu rất nhiều, ít nhất Cố Duy Sanh cũng vì bữa ăn ngon lành này mà trút bỏ một tia câu nệ cuối cùng, mà sức ăn không phù hợp nghiêm trọng với dáng người của y cũng khiến y nhận được ánh mắt từ ái của mẹ Lâu lần nữa.
Ăn cơm xong, cha Lâu tự giác dọn bát đũa xuống nhà bếp, Lâu Tiêu hai tay bưng dĩa nhỏ theo sát phía sau, Cố Duy Sanh do dự một chút, nhưng cũng cùng bước vào bếp.
Mẹ Lâu cũng không cản Cố Duy Sanh, bà tỏ thái độ đương nhiên giao công việc dọn dẹp lại cho ba người đàn ông, mình thì lôi kéo Lâu An và Lâu Dao nói chuyện phiếm giết thời gian.
Người trong nhà không cần khách sáo, đôi khi để bọn nhỏ đảm đương một số công việc nhà cũng là việc nên làm.
Vòi nước nhà bếp chảy "ào ào", cha Lâu tay chân lanh lẹ nhận việc rửa chén, Cố Duy Sanh quét mắt một vòng nhà bếp, cuối cùng chỉ có thể cùng Lâu Tiêu bọc đồ ăn thừa bằng màng bọc thực phẩm.
"Khi nào tụi con đi Sơn Thị?" Cha Lâu vừa rửa chén vừa nói chuyện phiếm, "Cha nghe nói bên đó gần đây không yên bình lắm."
"Chắc là một hai tháng sau," Lâu Tiêu không chắc chắn nói, "Chờ Sanh Sanh đóng xong bộ phim này rồi nói."
Cha Lâu "Ừ" một tiếng như đã hiểu, ngược lại là Cố Duy Sanh khựng tay kinh ngạc nhìn Lâu Tiêu: Chờ y? Đây là chuyện có thể chờ sao?
"Đó chính là địa bàn của Quỷ vương, đương nhiên anh phải dẫn kèm quỷ của anh theo," Lâu Tiêu tùy tiện nói, "Dù sao người sốt ruột bây giờ chỉ có Phương Kim, đúng lúc anh có thể nhân cơ này điều chỉnh làn gió bất chính quy phạm quy định của giới thiên sư."
"Em có thể xin nghỉ." Bởi vì có cha Lâu ở đây, Cố Duy Sanh đành phải nhỏ giọng thì thầm một câu, "Anh không cần phải chiều theo em."
"Nhưng anh không muốn nghe thấy tin Cố Duy Sanh đùa giỡn đại bài mà thôi diễn." Tay không được sạch sẽ, Lâu Tiêu thuận thế dùng mu bàn tay xoa xoa đầu đối phương, Sanh Sanh vừa mới bàn xong vụ hợp tác với Listeria, trước khi bộ phim của Listeria chính thức khởi quay, bộ phim [Tội Ái] này tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào, "Nhương ngoại nhu tiên an nội[1], anh cũng không phải làm bậy."
(攘外需先安内 - Nhương ngoại nhu tiên an nội: Đại khái là muốn chống lại thế lực bên ngoài cần phải giải quyết được vấn đề bên trong.)
Muốn khiến Quỷ đạo hưng thịnh, thứ Phương Kim cần là âm khí nồng đậm đến mức có thể làm cho thuộc hạ quỷ hồn của cô ta hành động tự nhiên vào ban ngày, nhưng thế giới bây giờ âm dương có trật tự, muốn đạt được điểm này, chỉ dựa vào một Phương Kim chắc chắn không làm được.
Theo tin tức Lâu Tiêu tra được, biện pháp đối phương ưu tiên là hợp tác với con người—— giống như mấy lần cung cấp ngàn vạn oan hồn cho Chung gia, Phương Kim cũng lén lút giao dịch với không ít thế gia thuộc phái Chung gia, những oan hồn này được các môn phái lén lút nuôi dưỡng, khi cần thiết sẽ thoát khỏi khống chế, làm loạn nhân gian.
Mà một khi những oan hồn này bị tiêu diệt bằng các cách không siêu độ, chúng sẽ hóa thành một khối oán niệm đầy âm khí.
Một hòn đá ném chết hai con chim, Phương Kim này tính toán cũng hay ho lắm.
"Chuyện xảy ra gần đây cha cũng nghe mấy chú bác nói mấy câu," cha Lâu khẽ thở dài, "Không ngờ lại có nhiều người đi nhầm đường như vậy."
Cây đổ bầy khỉ tan, Chung gia sụp đổ, những thế gia nhỏ trốn sau lưng Chung gia cũng lần lượt lộ tung tích, không ít thiên sư không còn lấy việc trừ quỷ làm nghề, mà lại lấy việc tổn lại âm đức nhưng dễ sinh lời là buôn bán tiểu quỷ.
Nếu là bình thường, loại tình huống này cha Lâu còn có thể yên tâm giao cho Lâu Tiêu từ từ chỉnh đốn, nhưng hiện tại thành phố S không ổn định, âm địa càng ngày càng nhiều, chưa tới hai tháng, ông đã có thể nhìn thấy ít nhất ba chỗ giống như Bình Sơn.
Thành phố S là nơi tập trung khí vận nước Z, nếu thành phố S xảy ra chuyện gì, kế hoạch của Phương Kim sẽ thành công ít nhất một nửa.
"Con sẽ dẫn người đi thanh lọc." Lâu Tiêu đáp lại, hiện tại nghiệp hỏa đã hoàn toàn để hắn sử dụng, thanh lọc âm địa đã không còn là việc khó khăn, càng không có khả năng ép hắn "tự thiêu".
Có qua thì phải có lại, người phụ nữ tên Phương Kim kia đưa cho hắn nhiều "quà lớn" như vậy, hắn cũng phải chặt mấy cái móng vuốt của đối phương làm quà đáp lễ mới phải phép.
Biết bản lĩnh của con trai mình, cha Lâu gật gật đầu, sau đó lại đề nghị: "Tuy rằng Phương Kim là người của Quỷ vương, nhưng kế hoạch của đối phương không chỉ ảnh hưởng đến thiên sư, thời điểm thích hợp chúng ta cũng có thể nhờ chi viện từ bên ngoài."
Vạn vật hữu linh, trên thế giới này có thể tu luyện cho tới bây giờ không chỉ có một nhánh là thiên sư.
"Vâng ạ," Lâu Tiêu mở tủ lạnh ra, bỏ đồ ăn đã được bọc kĩ vào ngăn mát, "Giang Yên sắp tỉnh rồi, con đặt cô ấy trong mật thất ở nhà cũ, mấy ngày nữa con sẽ bảo Lâu An đón cô ấy ra ngoài."
Mặc dù vì để Giang Yên nhanh chóng tỉnh lại mà Lâu Tiêu luôn mang theo gương quá khứ bên người, nhưng đợi đến khi đối phương thật sự sắp thức tỉnh, hắn vẫn là người đầu tiên ném người ra xa.
Một cái khí linh khai trí, lại còn là Vitamin C của Sanh Sanh nhà mình, hắn mới không để đối phương ở bên cạnh hai người.
Cha Lâu không có gì dị nghị với mấy việc này, ông vốn dĩ không thích nhúng tay vào những chuyện này, nếu không phải Phương Kim quậy một trận quá lớn, thì hôm nay ông sẽ chẳng nói ra mấy lời này.
Thú vị, Cố Duy Sanh giấu đi ánh mắt tò mò, không biết cha Lâu mẹ Lâu có tính cách mềm mỏng như vậy sao lại có thể sinh ra một đứa con trai cường thế như Lâu Tiêu.
Lẽ nào đây chính là gien đột biến trong truyền thuyết?
Trong lúc Cố Duy Sanh suy nghĩ lung tung, cha Lâu cũng xong công việc trong tay, ông lau khô tay đi ra ngoài, biết ý để lại không gian cho con trai và con dâu nhà mình.
Cha Lâu vừa ra khỏi cửa, Lâu Tiêu lập tức trở nên không đứng đắn, hắn nhéo nhéo mặt Cố Duy Sanh, tay còn có chút nước chưa khô: "Thế nào? Anh nói bọn họ nhất định sẽ thích em mà."
"Rất tốt." Cố Duy Sanh đánh rớt cái tay không thành thật của Lâu Tiêu, y cũng không phải là người nghĩ một đằng nói một nẻo, đương nhiên lúc này có một nói một có hai nói hai, "Em rất mừng vì anh đã đầu thai đến Lâu gia."
"Bọn họ đều là người tốt," Cố Duy Sanh dừng lại một chút, "Sư phụ của anh cũng vậy."
"Ông ấy sẽ hạnh phúc."
Năm đó, mặc dù y và Lâu Tiêu đi nghênh chiến, nhưng lại không thể cứu được lão giả bị Ngọc Huyền bắt, sau đó Phật Đạo suy tàn cộng thêm tính cách vặn vẹo của Ngọc Huyền, kết cục của đối phương hiển nhiên sẽ không quá tốt.
Lão giả là người duy nhất trong Bích Tiêu Phái ở kiếp trước tin tưởng Lâu Tiêu, từ hành động để y kế thừa Khước Sương tu luyện kiếm pháp của Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh có thể biết đối phương quan tâm người sư phụ này như thế nào.
Chỉ là quá khứ đã qua, cho dù bây giờ Lâu Tiêu đã lên tới chức tiên, nhưng có vài thứ hắn không có biện pháp cứu vãn.
Cố Duy Sanh chỉ gặp lão giả một lần, nhưng y lại cảm thấy đối phương có một số điểm rất giống cha Lâu, cho nên lúc này y mới nói ra một câu có thể nói là bóc trần vết sẹo như vậy.
Cũng may Lâu Tiêu cũng không bị Cố Duy Sanh "đâm đau", hắn nhắm mắt lại, giang tay ôm Cố Duy Sanh: "Ừ, ông ấy sẽ hạnh phúc."
Nói thế nào đi nữa, kiếp trước hắn có sư phụ, kiếp này có gia đình, vì lý do như vậy hắn mới có thể giữ vững bản tính sau khi đã trải qua biết bao nhiêu gian khổ.
—— Mặc dù tính cách của Lâu Tiêu vẫn còn cất giấu một chút u ám và cố chấp, nhưng nhìn chung hắn vẫn rất bình thường.
Cố Duy Sanh bắt chước dáng vẻ vỗ vỗ lưng khi ở trên xe của Lâu Tiêu, cảm nhận hô hấp và nhịp tim của người đàn ông, y đột nhiên hiểu được ý nghĩa của cái gọi là sống trọn vẹn.
Bầu không khí vừa khéo, Lâu Tiêu đang định hôn Gỗ Nhỏ nhà mình, lại bị một tiếng ho nhẹ làm gián đoạn động tác tiếp theo.
"À..." Lâu Dao đứng lấp ló ở cửa bếp, cô le lưỡi một cái, hơi lúng túng với ngượng ngùng nói, "Mẹ gọi mấy anh ra uống trà."
*
Chờ Cố Duy Sanh trở về phòng Lâu Tiêu, kim đồng hồ đã chỉ mười giờ, y lười biếng ngã lên chiếc giường ở giữa phòng ngủ, dáng vẻ như chẳng thể đứng dậy nổi.
Cách bài trí phòng vẫn là phong cách đơn giản mà Lâu Tiêu luôn ưa thích, ngoại trừ ảnh gia đình trên bàn làm việc, Cố Duy Sanh không cảm thấy nơi này có gì quá khác biệt với nhà của hai người.
"Nhìn gì đó?" Lâu Tiêu đóng cửa lại kéo kéo cái người đang nằm ườn ở trên giường, "Mau đi rửa mặt, sáng mai đưa em tới phim trường."
Bình thường Cố Duy Sanh là một người có thể nằm tuyệt đối không ngồi, giường dưới thân mềm mại thoải mái, ăn no uống đủ tâm trạng vui vẻ, bây giờ y lại có chút không muốn đứng dậy.
Y định chơi xấu nằm thêm một lát nữa, nhưng một gợn sóng kỳ lạ xuất hiện trong tim Cố Duy Sanh, y lập tức ngồi dậy: "Là dấu ấn của Lão Bạch, nó xảy ra chuyện rồi?"
Sau chuyến đi Nhạn Sơn, Cố Duy Sanh đã chuyển đến nhà Lâu Tiêu bắt đầu sống chung. Tuy Lão Bạch thích khí của Lâu Tiêu, nhưng lại không muốn làm bóng đèn bị nhét thức ăn cho chó, cho nên cậu ở lại căn hộ của Cố Duy Sanh.
Tuy nói lúc Lão Bạch còn là hình mèo không có lực công kích gì, nhưng trở lại cơ thể bản thân cộng với có huyết thống Bạch gia, nên tốc độ tu luyện đạo thuật của cậu cũng không chậm, tới bây giờ cũng coi như có thể tự bảo vệ được mình.
Phương Kim đang rục rịch trong bóng tối, Cố Duy Sanh đã để lại đủ loại dấu khắc ẩn trên người Lão Bạch, hiện giờ vết khắc bị người chạm vào, rất có thể Lão Bạch bên kia đã xảy ra chuyện.
Cố Duy Sanh vội vàng kích thích mối liên kết tâm linh của hai người, nhưng điều khiến y cảm thấy lạ là giọng nói của Lão Bạch nghe không có gì bất thường cả.
[Gì vậy?] Bạch Ức buồn bực nói, cổ họng cậu có hơi khàn, cảm giác như vừa mới bị đánh thức, [Gặp mặt ba mẹ chồng không thuận lợi hay là anh đá tiểu thiên sư xuống giường rồi?]
Cái con mèo ngớ ngẩn này, lông mày Cố Duy Sanh giật giật: [Em an toàn chứ? Không ai chạm vào dấu ấn của em?]
[Không có.] Biết được Cố Duy Sanh đang nghiêm túc, Bạch Ức cũng tỉnh táo hơn, [Chỉ có mình em ở nhà.]
Lão Bạch đầu dây bên kia qua một lúc lâu vẫn không nói tiếp, Cố Duy Sanh không khỏi nắm chặt ga giường, sợ đối phương không để ý lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng Cố Duy Sanh lo lắng thừa rồi, bởi vì một giây sau y đã nhận được hồi âm của Lão Bạch: [Bình thường cả, chỉ là âm khí xung quanh có hơi dày.]
Âm khí dày? Cố Duy Sanh dặn dò Lão Bạch một hồi rồi cúp điện thoại, dấu ấn chỉ nhạy cảm với lực lượng u ám lớn mạnh, chẳng lẽ Phương Kim đã bắt đầu hành động xung quanh y?
"Ngày mai lại nghĩ, chỉ một đêm cô ta cũng không làm nên trò trống gì đâu."
Vị thiên sư nào đó bị ngó lơ nên bất mãn ngồi bên cạnh Cố Duy Sanh cọ cọ: "Anh đang ở bên cạnh em, không cho nghĩ tới người khác."
"Con mèo ngu kia cũng không được."
"Được được được," Cố Duy Sanh bật cười, y nghiêng người hôn lên khóe môi người nào đó, thái độ khác thường mà nheo đôi mắt hoa đào lại, cười trêu nói, "Bồi thường anh bằng tắm uyên ương, thế nào?"