Tiểu trợ lý lại một lần nữa bị trầm mê vào sắc đẹp.
Nam Mô thật sự lớn lên quá đẹp, tiếng nói cũng quá dễ nghe.
Một người đàn ông như vậy ở trước mặt cô cởi nút áo sơ mi, cô thật sự không thể tìm ra biện pháp cự tuyệt.
Ngày nọ, lúc chụp ảnh, tiểu trợ lý thật sự chịu không nổi, đôi tay che mặt lại “Anh anh anh” khóc ra.
Nam Mô vốn dĩ đang xoa đầu vú của mình, ở trước mặt cô làm ra tư thế lang thang không kiềm chế, thấy cô khóc thì nhịn không được “Phốc” một tiếng bật cười.
Tiểu trợ lý: “Anh anh anh, người ta đã khóc rồi mà anh còn cười.”
Tiếng nói Nam Mô gợi cảm ôn nhu: “Ngoan, nói cho tôi biết, cô khóc cái gì?”
Tiểu trợ lý hút cái mũi: “Tôi vẫn cảm thấy chúng ta làm như vậy là không đúng.”
Nam Mô “Nga” một tiếng, thâm thúy chấp nhận ý kiến, gật gật đầu.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn vươn tay kéo tay tiểu trợ lý, đặt ở trên đầu vú của mình.
“Vậy cô còn muốn chụp không?”
Tiểu trợ lý khụt khịt xoa đầu vú hắn: “Muốn chụp......”
Nam Mô: “Phốc.”
===============================
Không đúng mà vẫn chụpppp
Bó tay