Editor: Diệp Hạ
Nhà có cách âm, giữa phòng ngủ chính cùng huyền quan còn có vài bức tường, trừ tiếng nước chảy trong phòng tắm ra, Giang Cảnh Bạch căn bản không thể nghe thấy gì khác.
Y tắm bằng vòi hoa sen một lát, sau đó mới tiến vào bồn tắm ngâm mình, lúc lâu sau mới mặc quần áo vào, chậm rãi rời khỏi nhà tắm.
Phòng ngủ chính rất yên tĩnh, Nam Việt còn ở bên ngoài.
Giang Cảnh Bạch cầm máy sấy tóc lên, nhưng không cắm điện mà thả xuống, vắt khăn lông lên vai, đẩy cửa phòng ra, muốn nhìn trộm đối phương đang làm gì.
Trùng hợp, Nam Việt bưng một đĩa hoa quả tắt đèn trên hành lang, quay đầu lại thấy khe cửa phòng ngủ chính có đôi mắt đang thập thò.
Động tác hai người khựng lại vài giây.
Giang Cảnh Bạch ngượng ngùng kéo cửa ra.
Nam Việt đi vào, đặt hoa quả lên tủ đầu giường, quay người đi tới trước mặt Giang Cảnh Bạch, không nói một lời, chỉ mở khăn phủ lên đỉnh đầu Giang Cảnh Bạch, chậm rãi lau tóc.
Giang Cảnh Bạch vốn định thăm dò rồi mới an tâm trở lại sấy tóc, không ngờ xuất quan bất lợi, trực tiếp bị quân địch tóm gọn.
Khứu giác y nhạy bén, rõ ràng ngửi thấy hương hoa rất nhẹ tản ra từ lồng ngực Nam Việt, xen lẫn với mùi hormone làm tê liệt thần kinh, rất thơm.
Giang Cảnh Bạch sững sờ.
Lúc này Nam Việt đột nhiên cúi người, hôn một cái lên trán y.
Mắt Giang Cảnh Bạch còn chưa kịp nhắm lại, đôi môi Nam Việt đã rời đi.
Y nghe thấy thanh âm đối phương trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Xin lỗi, rõ ràng đã nói những việc này... đều theo ý nguyện của em.”
Trán Giang Cảnh Bạch bị hơi thở hun đến nóng rát.
“Nhưng vừa nãy, rất muốn hôn em.”
“Cảm ơn.”
“Tôi rất thích phần đáp lễ này.”
Nam Việt nói xong vài câu, ngón tay luồn vào những sợi tóc màu vàng.
Khăn bông hút nước rất tốt, lau xong chỉ còn một chút ẩm, nếu không vội nghỉ ngơi thì cũng có thể lười biếng chút, lược bớt bước sấy tóc.
“Không phải đáp lễ,“ Giang Cảnh Bạch không nhịn được phản bác, “Sáng nay tôi đã muốn tặng hoa cho anh rồi.”
Đầu ngón tay Nam Việt khựng lại.
“Đưa đến công ty thì quá phô trương, sợ anh không thích nên mới bảo tiểu Trương buổi tối đưa tới nhà.” Thanh âm Giang Cảnh Bạch trong trẻo, tốc độ nói không nhanh, có loại cảm giác ôn nhu dào dạt “Không phải là bởi vì nhận được bánh ngọt nên mới tặng anh.”
Nói đến phần sau lại có chút thẹn thùng mà cúi đầu.
Hàng lông mi chớp chớp cùng âm thanh nhẹ nhàng như gãi bên tai Nam Việt, cơn ngứa lan đến trong lòng.
Hầu kết Nam Việt trơn trượt, lúc thu tay lại còn xoa xoa vành tai Giang Cảnh Bạch, làm đối phương giật giật mình giương mắt nhìn hắn.
Đàn ông ít ai có đôi mắt đẹp đẽ như Giang Cảnh Bạch, lông mi dài rậm cong vểnh, dù tùy hứng liếc người khác cũng cảm thấy rất kiêu ngạo.
Mà sau khi tắm, hàng lông mi ẩm ướt dính liền, đuôi mắt bị nước thấm ướt, nhìn như ngoan ngoãn rũ xuống, dáng mắt cũng biến thành tròn vo, vênh vang đắc ý không còn nữa, chỉ còn dư lại dịu dàng mềm mại từ trong xương cốt.
—— làm người ta rất muốn bắt nạt.
Nhất thời Nam Việt không nỡ thu tay.
Giang Cảnh Bạch nhìn tầm mắt đối phương dọc theo mũi của mình chầm chậm đi xuống, lúc rơi xuống đôi môi lại hơi cúi đầu, híp mắt một cái, lưng một lần nữa thẳng tắp.
Rõ ràng là rất muốn hôn y, nhưng cố gắng kiềm chế.
Bên tai Giang Cảnh Bạch vẫn còn sót lại nhiệt độ của tay Nam Việt.
Đại khái là luồng nhiệt này kích phát dũng khí từ đáy lòng.
Y nhấc hai tay ôm cổ Nam Việt, kiễng chân hôn hắn.
Hương hoa, hương sữa tắm, trên người hai người có mùi hương khác nhau, nhưng đều có chung hơi thở ấm áp.
Ba loại hương vị xen lẫn va chạm, đi vào tim phổi, nóng đến huyết dịch sôi sục.
Nam Việt giữ chặt sau lưng Giang Cảnh Bạch, không để y lui lại.
Giang Cảnh Bạch không thể làm gì khác hơn là vẫn duy trì tư thế kiễng chân, đôi môi tuy rằng tách ra, nhưng hơi thở vẫn còn đan xen.
Nam Việt nhìn y không chớp mắt, ánh mắt xuyên thẳng vào mắt y, lấy lòng dùng chóp mũi cọ nhẹ hai má Giang Cảnh Bạch.
Không cần dùng nhiều ngôn ngữ ám chỉ.
Giang Cảnh Bạch cũng hiểu, đỏ mặt hôn lên.
Khác những lần chạm nhẹ lúc trước, Giang Cảnh Bạch bị dẫn dắt, thành trì dễ dàng sụp đổ, môi lưỡi giao thoa, lưu luyến triền miên.
Máy điều hòa ở chế độ tự động “Tích” một tiếng, lượng gió hạ thấp.
Bình thường sẽ không ai chú ý âm thanh đó, lúc này lại như một khối băng treo trên ngọn lửa, xèo xèo trước khi biến mất, lập tức đẩy cuộc chiến lên cao trào.
Cường độ môi lưỡi va chạm tăng lên.
Tiếng hít thở ồ ồ nóng bỏng của hai người thỉnh thoảng xen vào chút tiếng nước như dòng suối, âm thanh rì rào ẩm ướt.
Nam Việt đang muốn dụ Giang Cảnh Bạch làm ra chút động tác nhỏ, Giang Cảnh Bạch lại đẩy vai hắn ra, gót chân thả xuống, dựa vào ngực Nam Việt há miệng thở dốc.
Nam Việt ổn định tâm tình, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, không thể gấp gáp.
Hắn động viên vỗ vỗ sau lưng Giang Cảnh Bạch.
Giang Cảnh Bạch nắm vạt áo Nam Việt, có hơi không cam lòng: “... Chân mỏi.”
Nam Việt: “...”
Hắn được Giang Cảnh Bạch chủ động hôn làm choáng váng đầu óc, đã quên mất tiểu tiên sinh nhà mình thấp hơn mình gần một cái đầu, nếu muốn chủ động hôn, không kiễng chân là không thể.
Nam Việt nở nụ cười, khoang ngực rung động.
Giang Cảnh Bạch dán chặt hắn, không khỏi rung theo.
Y dịch ra một chút, khô cằn biện giải cho mình: “Là anh quá cao, tôi... chiều cao của tôi đạt yêu cầu rồi.”
Hô hấp còn chưa bình tĩnh lại, âm thanh khi vừa bị hôn mềm mại vô lực, nghe như đang làm nũng oán giận.
“Ừm.” Nam Việt nhịn cười ôm lấy y, cằm đặt lên hõm vai Giang Cảnh Bạch, hạ đầu xem xét tình huống.
Hắn không cúi đầu thì thôi, vừa cúi đầu, Giang Cảnh Bạch càng thấy lúng túng.
Y đang muốn tránh khỏi lồng ngực Nam Việt, kết quả còn chưa kịp dùng lực, eo đã bị cánh tay rắn chắc cường tráng siết lại, trực tiếp bị ôm lên.
Hai chân Giang Cảnh Bạch rời mặt đất, không kịp phòng bị, phản xạ có điều kiện mà nắm chặt vai Nam Việt.
Nam Việt ôm y vào ngực dễ như ăn cháo, vững bước lui về phía sau mấy mét, ôm Giang Cảnh Bạch ngã lên giường.
Hắn ở phía dưới, Giang Cảnh Bạch tự nhiên ở trên người hắn.
Cảm giác như rớt từ trên không xuống, thật là muốn chết.
Nam Việt nắm bàn tay y, đưa tới bên mép khẽ hôn: “Thử một chút được không?”
Ngón tay Giang Cảnh Bạch nóng lên, thậm chí nhiệt độ còn cao hơn trên mặt.
Y dùng một cái tay khác chống lên giường, nỗ lực kéo xa khoảng cách với Nam Việt.
Đáng tiếc bị giới hạn bởi tư thế của hai người, ngồi dậy lại như đang cưỡi lên eo Nam Việt.
Nam Việt nằm dưới thân y, đôi mắt bị ánh đèn chiếu vào, thoáng nheo lại, vành môi bằng phẳng gọn gàng, không nhìn được chút tâm tình nào.
Biểu cảm cấm dục trầm ổn không khác gì lúc làm việc, thân thể lại làm ra phản ứng hoàn toàn tương phản.
Cả người Giang Cảnh Bạch sắp bị thiêu cháy.
Cảm giác cọ xát khiến y hơi nao núng.
“Chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại.” Giọng nói Nam Việt khàn khàn thâm trầm như đang đầu độc.
Vốn giọng hắn đã rất hay, lúc động tình lại càng nhiều ma lực.
Giang Cảnh Bạch do dự một hồi, cuối cùng rũ mắt gật đầu.
Nam Việt kéo tay y đặt lên cổ áo mình. “Muốn tôi giúp em không?”
Giang Cảnh Bạch hít sâu một hơi, thử đánh bạo, chủ động cởi cà vạt Nam Việt xuống: “... Để tự tôi tới.”
——
Dạy dỗ Giang Cảnh Bạch về chuyện này, Nam Việt tuyệt đối có thể xưng là một người thầy ân cần dịu dàng, dạy không biết mệt.
Lần đầu tiên Giang Cảnh Bạch lĩnh hội được sự ôn nhu kiên kì của Nam Việt ở trên giường, cũng là lần đầu tiên cảm thấy mình động tình như tan thành nước.
Hai người không làm đến bước cuối cùng, nhưng những việc Nam Việt làm với Giang Cảnh Bạch, không khác nào lăng trì da mặt y.
Lấy lòng mình rồi lại lấy lòng đối phương, thợ săn nắm tay hồ ly, tay dắt tay hun đúc chỉ đạo, thiếu chút nữa làm hồ ly mắc cỡ thu đuôi, cuộn tròn như cục lông nằm trên ngực mình.
Môn học một chọi một kết thúc, Nam Việt ôm Giang Cảnh Bạch đi tắm, mặc đồ ngủ rồi cùng tiến vào trong chăn.
Mặt Giang Cảnh Bạch ửng hồng, đôi mắt long lanh ánh nước, nằm úp sấp trên giường không muốn nhúc nhích.
Nam Việt rất biết kiếm chế, dẫn dắt từ tám giờ hơn đến chín giờ rưỡi, không định quá phận.
“Muốn ăn hoa quả không?” Nam Việt không nằm xuống, ngồi ở đầu giường hỏi y.
Giang Cảnh Bạch dán mặt vào gối, thần sắc mệt mỏi: “Không muốn.”
Nam Việt chỉnh đèn tối lại: “Buồn ngủ thì em ngủ trước đi.”
Bình thường Giang Cảnh Bạch toàn ngủ sau mười giờ, giờ cũng không thấy buồn ngủ lắm, chỉ là hơi mệt chút.
Y nhắm mắt dưỡng thần mấy phút, nhớ đến chuyện ban ngày Lâm Giai Giai nói, nhích lại gần Nam Việt, cố tìm từ.
Sau khi đọc các email tóm tắt về công việc, Nam Việt lật qua một vài mẩu tin tức tài chính, cảm giác Giang Cảnh Bạch dựa vào mình, nghiêng đầu qua nhìn y.
Bản thảo trong đầu Giang Cảnh Bạch còn chưa có viết xong, cắn răng mở miệng: “Cuối tuần sau tôi muốn đi G thị một chuyến.”
Tuần sau, G thị.
Nam Việt nhớ đến chuyển phát weibo của Giang Cảnh Bạch, Lễ hội mùa hè ACG, tổ chức tại Trung tâm Triển lãm Quốc gia G thị.
Hắn gật đầu, ra hiệu Giang Cảnh Bạch tiếp tục nói.
“Đi bàn chuyện công việc, thuận tiện gặp một ít bạn bè trước đây.” Giang Cảnh Bạch nửa thật nửa giả nói.
Ban tổ chức mời người trong vòng tham dự hoạt động đều sẽ có thù lao tương ứng, Giang Cảnh Bạch nổi danh trong vòng, tự nhiên cũng có mấy người bạn quan hệ không tệ.
Lý do này cũng không tính là nói dối.
“Chiều thứ sáu xuất phát, tối chủ nhật sẽ trở lại.” Giang Cảnh Bạch bổ sung.
Thân phận giả của Nam Việt là thứ hai đến thứ sáu đúng giờ đi làm, tình cờ cuối tuần còn có thể tăng ca.
Thứ sáu Giang Cảnh Bạch xuất phát cũng không phải cố ý bỏ hắn qua một bên.
Lễ hội mùa hè tổ chức hai ngày, vừa vặn chiếm cứ thứ bảy cùng chủ nhật, Giang Cảnh Bạch chỉ có thể đi sớm chút mới không bỏ qua ngày thứ nhất.
Lúc xem mắt chưa bao giờ Nam Việt nghĩ sẽ có một ngày mình bị chính thân phận giả của mình ngáng chân.
Hắn và Giang Cảnh Bạch đối diện chốc lát, bị hi vọng trong mắt đối phương thành công lấy lòng.
Nam Việt hơi cong khóe miệng: “Được, đã biết.”
Y không muốn nói, vậy hắn sẽ không hỏi.
Yên tĩnh trông coi con mồi gần mười năm, hắn sẽ không vội vàng vào lúc này.