Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn

Chương 17: Chương 17: Quảng cáo




Editor: Diệp Hạ

Con mồi rơi vào cạm bẫy đều không có kết quả tốt.

Bất kể là ăn ngon, hay là nhìn đẹp.

Kết cục thê thảm, hiếm có ngoại lệ.

Đặc biệt là như Giang Cảnh Bạch, ngọt ngào béo ngậy, cũng không lạ khi bị tay thợ săn sống sờ sờ giày xéo một trận từ trong ra ngoài.

Con người một khi bị ép vào đường cùng, chỉ cần còn một hơi thở cuối, giới hạn cũng sẽ đột phá.

Còn sống là còn chiến đấu.

Giang Cảnh Bạch đi xuống địa ngục lần thứ hai, năng lực chịu đựng của thân thể tăng cường không ít.

Ít nhất thì y không bất tỉnh đến hai giờ chiều.

Nhưng chờ khi y tỉnh lại, Nam Việt đã đi làm trước.

Giang Cảnh Bạch eo mông bủn rủn, chân tay không còn chút sức lực nào.

Thân thể trần truồng bên trong lớp chăn, giống như một sợi mì trắng nõn được kéo ra từ bát súp.

Mà nước súp cũng bị uống cạn.

So với lần nước, nên quen cũng quen, nên sợ cũng càng sợ hơn.

Giang Cảnh Bạch khoát tay lên trán, hai mắt nhìn trần nhà.

Đau quá.

Thật sự đau quá.

Y mới vừa qua loa nhớ lại một lần, càng nghĩ càng hù người.

Tối hôm qua y hiếm thấy không có vừa bắt đầu đã đánh mất khả năng nói chuyện, sợ sệt cầu xin Nam Việt từ từ, Nam Việt cũng theo y, xác thực chậm rãi hơn lần ở nhà tắm kia rất nhiều.

Từ nông tới sâu, rất vững vàng.

Nhưng Giang Cảnh Bạch vẫn khóc sướt mướt không thôi.

Nghĩ tới đây, Giang Cảnh Bạch trở mình, ôm lấy cánh tay đầy dấu hôn, khổ không thể tả mà phát ra một tiếng thật dài.

Làm dạo đầu đầy đủ.

Nam Việt có kinh nghiệm, kỹ thuật cũng ổn.

Y cần phải... Hẳn là cần gỡ bỏ phòng tuyến tâm lý nhỉ?

Giang Cảnh Bạch không quá chắc chắn, nhưng lúc này thực sự không để ý tới cái gì mà phòng tuyến không phòng tuyến, duy nhất không thể nghi ngờ, là bóng ma trong lòng y ngày càng lớn.

Thứ kia của Nam Việt quá kinh người, vừa tiến vào, cho dù là thần tiên cũng bị chày quỷ giáng xuống đâm chết.

Bây giờ là mười giờ sáng, mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua khe hở chiếu một góc giường rực rỡ, xua tan hơn nửa tối tăm trong phòng ngủ.

Phòng ngủ chính dùng rèm hai lớp, bên ngoài là màn cửa sổ hờ, lọc ánh sáng êm dịu, thông khí thông gió, bên trong là lớp vải bố dày, dùng để che nắng.

Giang Cảnh Bạch sống một mình quen rồi, không thích nhất chính là khi tỉnh lại sau giấc ngủ, chỉ có một mình đối mặt với căn phòng đen kịt.

Vào đêm đầu tiên chuyển nhà, y kéo rèm chừa một khoảng trống nhỏ, sau khi ngủ với Nam Việt thì mới kéo rèm kín lại.

Nhưng mà dường như Nam Việt đã đoán ra tập tính của y từ ngày đầu tiên, nếu hắn dậy sớm hơn thì sẽ mở lớp rèm bên trong ra một chút, không ảnh hưởng giấc ngủ, cũng không đến nỗi quá tối.

Ngày hôm nay cũng giống như thế.

Giang Cảnh Bạch ngồi dậy, nhìn tia sáng trên sàn nhà ngơ ngẩn một lát, xuống giường bắt đầu rửa mặt thay quần áo.

Y mở tủ quần áo, phát hiện chính trang của Nam Việt đã bị chuyển qua một bên, thay vào đó là những bộ quần áo phơi trên ban công ngày hôm qua treo ở giữa.

Tầm mắt Giang Cảnh Bạch khựng lại, bàn tay đang tìm quần áo cũng ngừng lại, nửa ngày sau mới “phụt” một tiếng, bị sự cẩn thận tỉ mỉ của Nam Việt làm cười rộ lên.

Quần áo cotton mặc ở nhà cần treo trong tủ để không bị nhăn?

Y tùy ý chọn một cái quần lót mặc vào, quần áo thì chọn đồ thể thao chất vải nhẹ nhàng.

Trên dưới đều đã mặc xong, Giang Cảnh Bạch treo áo sơ mi của Nam Việt trở lại chỗ cũ, xếp gọn gàng những bộ quần áo đã bị nhăn, đặt vào một góc.

Trong phòng bếp có để sẵn cháo như mọi ngày.

Giang Cảnh Bạch lấy ra một chén, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, hâm nóng trong lò vi sóng, rồi tự mình nấu một ít đồ ăn kèm, thêm một phần mì nhỏ và ăn cùng với bữa sáng do Nam Việt làm, cũng coi như đây là bữa trưa luôn.

Ngày đó sở dĩ thống nhất hẹn trước với Lâm Giai Giai, chính là vì giảm bớt thời gian ở cửa hàng hoa.

Lần này Giang Cảnh Bạch đến cửa hàng vào buổi trưa, Lâm Giai Giai không thấy kỳ lạ nên cũng không đùa giỡn, gác lại chuyện trong tay đưa qua một xấp phiếu nhỏ, nói: “Tớ đã in giúp cậu mấy đơn cậu nhận hôm qua. Bên trên là giao vào ba đến năm giờ chiều, bên dưới là sau bảy giờ, chú ý thời gian.”

“Được.” Giang Cảnh Bạch đáp một tiếng.

Tối hôm qua tiêu hao sức lực quá lớn, thức dậy lại sớm hơn lần trước, có lẽ vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, Giang Cảnh Bạch vừa ra cửa không bao lâu đã thấy bắp đùi như nhũn ra, cứng rắn chống đỡ đến cửa hàng, tạm thời không muốn nhúc nhích.

Lâm Giai Giai nhìn y vừa vào cửa hàng đã chiếm “bảo toạ” của mình, miệng dao găm tâm đậu hủ: “Làm sao thế này? Đừng nói với tớ là cậu cũng muốn làm Tam Lang* bị bệnh cũng ra trận nhé, tớ còn không có nghèo đến nỗi thiếu ít tiền này.”

(三郎: tra gg thì ra nhân vật Saburo trong một bộ anime nào đấy, mình không rõ lắm)

Nói xong lại quan sát Giang Cảnh Bạch vài lần, tự phủ định: “Không, gương mặt rạng rỡ trắng hồng này của cậu, nói bị bệnh thì bác sĩ cả nước sẽ đấm cậu chết.”

Giang Cảnh Bạch vùi người trên ghế lười, lật xem từng phiếu đơn hàng.

Y có năng lực làm việc, càng có thiên phú bổ trợ, mới xem yêu cầu của khách mà đã nghĩ ra bản thảo trong đầu: “Cho tớ mượn nghỉ một lát, cuối tháng trả tiền thuê cho cậu.”

“Được thôi.” Biết y không phải ngã bệnh, Lâm Giai Giai quay đầu lại tiếp tục bận việc của mình, “Chắc là ông chủ Giang coi trọng phong thuỷ chỗ này, hôm qua mới ngồi một lần mà đã nhớ mãi không quên.”

Cả người Giang Cảnh Bạch không có sức sống, không rảnh đọ võ mồm với bạn thân.

Chờ khi hai chân không run nữa, Giang Cảnh Bạch đứng lên, nhờ học trò giúp đi mấy loại hoa cần dùng, mình thì buộc chặt tạp dề đứng ở bàn làm việc.

Học trò hôm nay bị gọi tới là một cô bé vừa tốt nghiệp trung học.

Cô tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm, chân trước vừa rời tháp ngà* trường học, chân sau đã tiến vào bầu không khí hoà thuận ấm áp này, không bị mắng cũng không ngã té ngã, khi nói chuyện thường không dùng đầu óc.

(*Thế giới riêng tách biệt với xã hội, tác giả muốn nói là bạn vẫn chưa bước chân ra đời, chưa chính thức lăn lộn trong xã hội)

Các cô gái thường tinh tế, cô ở bên cạnh ông chủ ghi vài chữ, đôi mắt đã nhìn vào đồ thể thao trên người Giang Cảnh Bạch: “Ông chủ, hôm nay anh đi chạy bộ sáng sớm à?”

Giang Cảnh Bạch cắt cành hoa, ngón tay trắng nõn cùng với sắc hoa đỏ tươi, nhưng còn lâu đóa hoa kia mới có được vẻ rực rỡ như chủ nhân của ngón tay: “Không có, tại sao hỏi như vậy?”

Y bước còn muốn không được, còn đi chạy bộ sáng sớm?

Không bằng giết y luôn.

“Vừa nãy chân của anh run lên kìa.” Cô bé ngây thơ nói, “Đây không phải là biểu hiện của vận động quá sức sao?”

Giang Cảnh Bạch trượt tay, lưỡi dao không cắt hoa mà suýt nữa cắt vào tay mình.

“Lúc trước em học tiết thể dục xong cũng thường bị như vậy.” Cô bé nghiêm túc ghi chép, viết xuống cuốn sách nhỏ của mình “Chi lan huệ rất dễ gãy, cần dùng hoa khác cắm xen vào để giữ đứng”, “Giáo viên thể dục lớp em rất biến thái, tiết nào cũng bắt chúng em đến xà kép giãn cơ. Lúc mới tan học thì chưa cảm giác được gì, chờ ngày thứ hai tỉnh lại, trời ạ, quá là nhức nhối luôn.” Cô bé nhăn mặt như bị ê răng, “Có người lên xuống lầu thang cũng phải đỡ tường đó.”

Trong đầu Giang Cảnh Bạch tự động đổi xà kép thành bàn làm việc, chỉ cảm thấy bắp đùi càng khó chịu hơn.

Y thay đổi tư thế đứng, luân phiên đổi hai chân, gọn gàng xử lý mấy cành hoa còn lại.

“Ông chủ à, rèn luyện thân thể là chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không nên miễn cưỡng bản thân nha.” Cô bé ân cần nói, “Anh đẹp mắt như vậy, không có cơ bắp cũng là nam thần vô địch vũ trụ.”

Giang Cảnh Bạch không biết nên để ý “rèn luyện thân thể” hay là “không có cơ bắp“.

Y đặt dao xuống, cuốn cây gai dầu New Zealand lại, cắm vào bốn phía chi lan huệ, cười khổ nói: “Được, anh biết rồi, anh sẽ chú ý.” Sau đó nhích người sang một bên, vẫy tay ra hiệu cô bé tiến lên, “Em buông bút xuống, tự mình đến thử xem.”

Cô bé tính tình đơn thuần, còn trích mấy câu danh ngôn ra nói cho Giang Cảnh Bạch nghe.

Lúc đầu Giang Cảnh Bạch còn thấy xấu hổ vì chuyện giường chiếu kịch liệt tối qua, nhưng nghe mãi rồi không tự chủ nở nụ cười.

Buổi chiều hôm nay y trải qua không quá thoải mái, ngồi trên bàn làm việc liên tục mấy giờ, lâu lâu ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi lại gặp phải khách cũ tìm y nói chuyện, theo lễ phép nhất định phải đứng lên lại.

Khi thật sự đã có thời gian thở, Giang Cảnh Bạch nhìn vào danh sách chi chít trong máy tính, lòng thề rằng nếu lần sau có dậy sớm thì cũng phải bám giường thêm một lát, không ra cửa gấp như vậy nữa.

Vừa nghĩ như thế, đầu óc Giang Cảnh Bạch bỗng nhiên trì trệ.

Lần sau?

Còn có lần sau???

Mặt bàn tàn tạ, giường lớn bất kham, còn có mấy tiếng động dồn dập truyền đến, chấn động đến mức Giang Cảnh Bạch bị chuột rút luôn.

Chồng chồng hợp pháp, cùng ở một nhà, đương nhiên là có lần sau.

Yết hầu Giang Cảnh Bạch giật giật, đóng danh sách lại.

Lâm Giai Giai thích BL, lúc đi học phát hiện ra tiểu thuyết hoạt hình gì hay cũng sẽ đưa Giang Cảnh Bạch một phần.

Một số là thanh thủy, một số thì lại chứa yếu tố tình dục rất nặng.

Giang Cảnh Bạch chưa từng yêu đương, lại trẻ tuổi sung sức, tự nhiên từng có trông mong với chuyện làm tình, tế bào nghệ thuật của y rất mạnh, hình ảnh ảo tưởng cũng rất đẹp đẽ.

Giờ kết hôn rồi, làm tình cũng làm rồi.

Không còn ngóng trông, đẹp đẽ bị đánh vỡ.

Chỗ chết người nhất chính là, giờ Giang Cảnh Bạch nhớ lại vẫn còn thấy run.

Cảm giác kia quá đau, nếu như có thể, y không muốn lăn giường với Nam Việt nữa.

Giang Cảnh Bạch thở dài, giơ tay nhấn nhấn giữa mày.

Mọi người đều nói tình dục là chất bôi trơn không thể thiếu trong hôn nhân, nhưng sao đến y lại cảm thấy như bị treo cổ chặt đầu ấy.

Giang Cảnh Bạch đang lo nên lấy đao nào chặt đầu mới tốt, góc phải máy vi tính đột nhiên hiện lên một khung chat.

Là quảng cáo, có lúc là dự báo thời tiết, có lúc là tiếp thị hàng hoá, nói chung không hề có ích gì.

Giang Cảnh Bạch theo bản năng muốn tắt nó đi, vô tình liếc một cái, lập tức không thể dời mắt.

Quảng cáo ngày hôm nay rất gần gũi với cuộc sống, tiêu đề cũng rất dễ hiểu.

Chỉ thấy bên trên có mấy chữ to rõ ràng: [Ly hôn có hàng ngàn lý do, nhưng cũng sẽ không trốn thoát mười lý do lớn này.]

Dưới tiêu đề còn có hàng chữ trắng xám: [ (1) Bạo lực gia đình; (2) Mâu thuẫn; (3) Hôn nhân không tình yêu; (4) Tình dục không hài hòa; (5)... ]

Giang Cảnh Bạch: “...”

Năm lý do sau là gì Giang Cảnh Bạch không quan tâm, trong mắt chỉ có số ba, bốn ở giữa.

Lòng y nói không đến nỗi đó, nhưng tay nắm con chuột lại trôi chảy mở trang web.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Việt: Đột nhiên có dự cảm xấu.

Yên tâm đi sẽ không ngược, sẽ không ly hôn thành công, dù sao nhìn cái tên truyện là biết không chịu ha ha ha

________

Chắc từ nay hông có ảnh minh hoạ mấy loại hoa nữa nha mọi người ('∀`)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.