Editor: Diệp Hạ
Bất kể là trong vòng nào, người có thể khuấy động ra bọt nước chỉ có một số nhỏ. Đỉnh kim tự tháp rất cao, lại chẳng có bao nhiêu chỗ đứng, những người nổi tiếng cũng chỉ là một con số.
Vị coser Tuyết Hồng này vừa vào vòng năm ngoái mà đã hút rất nhiều fan, thành tích chân thực đặt ở đó, dù vừa lên đỉnh tháp, nhưng vậy cũng đã ngang hàng với các tiền bối khác.
Giả như không có buổi tụ họp hôm qua, Giang Cảnh Bạch sẽ không quen biết hắn.
Tối hôm qua, đàn anh đàn chị rượu vào nói rất hăng say, lôi tất cả loại dưa(hiểu giống scandal) của sutido Dạ Vũ ra, cuối cùng còn ngồi lướt weibo Tuyết Hồng, chỉ vào trang chủ tràn đầy ảnh chụp mà nói, người này rất tự tin về gương mặt của mình, rất thích cảm giác được chú ý, cũng xem thường kênh tiếp thị của những người nổi tiếng trong vòng, đó là lý do vì sao cậu ta lại ký hợp đồng làm coser của studio Dạ Vũ.
Bây giờ đã có cơ hội làm thực tập sinh ở một công ty lớn, sức hấp dẫn của tiểu minh tinh đương nhiên mạnh hơn coser.
Giang Cảnh Bạch không biết gì về tin tức ngầm, chỉ yên tĩnh cười nghe bọn họ thảo luận, trong lúc vô ý liếc thấy tấm ảnh trên điện thoại của đàn chị, do đó mới có chút ấn tượng với Tuyết Hồng.
Mà chút ấn tượng này có thể thuận lợi nhớ lại, cũng nhờ đối phương đúng dịp dùng tấm hình kia làm ốp lưng điện thoại.
Thanh niên tuấn tú nằm trên ghế mây rợp bóng cây, màu sắc bố cục tươi tắn, làm thành ốp điện thoại xác thực rất dễ nhìn.
Giang Cảnh Bạch đứng chếch vai Nam Việt, đối diện với đôi mắt tràn đầy hy vọng của người đến.
Còn chưa mở miệng, đối phương đã bày ra biểu tình áy náy: “Thật ngại quá, chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của anh, vốn em muốn xế chiều đến khu ký tên xếp hàng, không ngờ trong nhà có việc gấp, gọi điện thoại kêu em nhanh trở về, giờ em phải đến sân bay, thực sự không thể xếp hàng nữa. Em hỏi mấy chị trợ lý mới biết anh ở đây, cũng không cần mặt mũi tìm tới ha ha ha.”
Cũng đã chặn người ta lại, lời cũng đã nói đến mức này, phía sau còn có nhóm nhân viên công tác, quan trọng nhất là Nam Việt còn đứng ở bên cạnh chờ, giờ nói lời cự tuyệt cũng không thích hợp, sợ là đối phương vẫn sẽ tiếp tục nói nữa.
Giang Cảnh Bạch dừng một chút, cười đáp: “Đương nhiên có thể.”
“Cảm ơn cảm ơn, thật sự quá làm phiền anh rồi.” Tuyết Hồng luôn miệng nói cảm ơn, cười đến là ngọt.
Cậu chàng giương ống kính lên, để Giang Cảnh Bạch đứng sau vai, gương mặt sát gần lại càng lộ vẻ tinh xảo khéo léo.
Cũng không tận lực tìm góc độ, quả thực chỉ chụp một tấm.
Giang Cảnh Bạch phối hợp chụp xong, thu hoạch được ba lời cảm ơn liên tục.
Tuyết Hồng thu điện thoại xong cũng không lập tức đi, blabla nói về bộ ảnh cos nguyên soái của Giang Cảnh Bạch đã hấp dẫn mình như thế nào, lại nói mình bắt đầu yêu thích Giang Cảnh Bạch từ lúc nào, cuối cùng còn nói vào thu khí trời biến hóa, dễ cảm mạo ho khan, cần chú ý nhiều hơn, cứ luyên thuyên liên tục bên cạnh y.
Giang Cảnh Bạch vẫn khách sáo lễ phép, dư quang liếc về phía Nam Việt.
Người đàn ông nâng cằm, mắt nhìn phía trước, nếu không phải đôi môi mím lại hơi giật giật, thì thật sự sẽ là bộ dáng không để tâm.
Người bên cạnh không hề cảm thấy mình quấy rối thời gian nghỉ ngơi của người ta nãy giờ, vẫn không ngừng lải nhải.
Giang Cảnh Bạch lùi hai bước, giả vờ lơ đãng kéo cánh tay Nam Việt.
Tuyết Hồng thấy thế khựng lại, rũ mắt nhìn cánh tay Giang Cảnh Bạch, cuối cùng cũng coi như thức thời mà cười gượng hai tiếng: “Vậy Thiên Giang thái thái lên lầu nghỉ ngơi thật tốt, em đi trước nha.”
Giang Cảnh Bạch cười chào tạm biệt, dồn trọng lượng lên người Nam Việt.
Nam Việt bị y nắm cánh tay, lập tức không kềm được, đùa: “Không đi được?”
“Nào có.” Giang Cảnh Bạch đi lên cầu thang cũng không rút tay lại.
Nam Việt bước đi cùng y: “Muốn ngủ trưa không?”
Giang Cảnh Bạch lắc đầu: “Không ngủ, không tẩy trang ngủ không thoải mái.”
Da y rất trắng, lại đánh kem nền, mắt cũng được trang điểm kỹ càng, vì để thay đổi dáng mắt còn dán thêm miếng dán mí, khẳng định không thoải mái lắm.
Nam Việt cúi đầu nhìn về phía y.
Lúc sáng Giang Cảnh Bạch có nhét vào trong túi một cái gối kê cổ chữ U, hắn còn tưởng y mang theo để nghỉ trưa.
“Anh ngủ thay tôi.” Giang Cảnh Bạch ngước mắt nhìn hắn cười.
Ngủ cũng có thể thay sao?
Nam Việt hiểu cái gối mềm kia là chuẩn bị cho mình.
“Tối hôm qua anh ngủ không ngon, trưa nghỉ một lát, chiều mới không mệt.” Thật ra Giang Cảnh Bạch muốn hắn về khách sạn trước, nằm trên giường ngủ bù, nhưng y cũng biết Nam Việt sẽ không đồng ý.
Vào phòng, Giang Cảnh Bạch không nói lời nào ấn Nam Việt lên ghế tựa, vòng chiếc gối sau cổ hắn.
Nam Việt cũng không nhẫn tâm từ chối.
Hắn chồm dậy lấy chiếc túi trên bàn.
“Không ngủ được cũng không sao, nhắm mắt dưỡng thần cũng được.” Giang Cảnh Bạch cho là hắn không muốn ngủ, mềm giọng khuyên nhủ.
Nam Việt nghiêng đầu liếc y một cái, lấy ra mấy viên thuốc con nhộng: “Em vẫn chưa uống thuốc.”
Thuốc cảm cúm uống sau khi ăn nửa giờ là vừa vặn, lúc nãy Giang Cảnh Bạch định lát sẽ uống.
Lên xuống một hồi lại quên mất.
Y nuốt lời khuyên vào bụng, đi đến máy nước nóng rót một ly nước nhỏ, rất hiểu chuyện nuốt hết mấy viên thuốc xanh trắng kia vào.
Nam coser cùng phòng mới vừa bị thái hậu nương nương của mình ghét bỏ, lúc này nghe thấy hai người nhẹ giọng nói chuyện, lại nhìn trợ lý gục xuống bàn ngủ say sưa, cảm thấy rất là bi thương.
Nam Việt nghe Giang Cảnh Bạch nói, dựa vào gối nhắm mắt lại.
Giang Cảnh Bạch ngồi bên cạnh hắn, gót chân gác lên ghế, khửu tay chống đầu gối, nâng quai hàm nhìn đối phương chợp mắt.
Sống mũi Nam Việt cao thẳng, nghe nói mũi cao sẽ nhìn hơi hung ác, Nam Việt quả thật là tướng mạo lạnh lùng nghiêm nghị, đặc biệt là đôi mắt, sắc bén và sâu thẳm.
Bây giờ đôi mắt này đóng lại, khí chất cũng thu vào, vẻ ngoài yên tĩnh làm người khác không thể không phân tâm chú ý hắn.
Giang Cảnh Bạch nhìn đôi lông mi một hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy lông mi Nam Việt thật dài.
Lâm Giai Giai luôn nói lông mi y rất dài, nhưng dường như y còn kém hơn Nam Việt.
Giang Cảnh Bạch thấy Nam Việt thở đều, như meo meo vươn ngón trỏ đặt lên lông mi mình, rồi tiến lại gần Nam Việt, cách không khí so sánh một phen.
Giang Cảnh Bạch còn chưa load được, người kia đã đột nhiên bật cười.
Một tiếng rất nhẹ, chỉ là luồng khí phun ra từ mũi.
Giang Cảnh Bạch lúng túng thu tay lại: “... Tôi tưởng anh ngủ rồi.”
Cũng lạ, y hành động rất nhẹ, rõ ràng không làm ra động tĩnh gì, Nam Việt coi như không ngủ cũng không nên phát hiện mới đúng.
Nam Việt - không nên phát hiện mở mắt, nắm bàn vừa quấy rối mình lại, bao chặt: “Tay em rất thơm.”
Thơm?
Giang Cảnh Bạch đưa tay không bị nắm lên ngửi một cái.
Thơm chỗ nào? Rõ ràng không có mùi gì.
Nói mới nhớ, hình như trước đây Nam Việt cũng đã nói một câu tương tự.
Giang Cảnh Bạch bị hắn nắm tay trái, hỏi: “Nào có mùi gì, anh nịnh tôi à.”
Nam Việt không đáp, cong ngón tay chạm vào lòng bàn tay Giang Cảnh Bạch, sờ sờ khối thịt mềm.
Giang Cảnh Bạch bị hắn bóp làm ngứa, đang muốn rút tay về, Nam Việt lại nắm tay y đưa lên chóp mũi, chậm rãi hít sâu một hơi.
Dòng khí mát lạnh lướt qua, làm lỗ chân lông co rút lại.
Giang Cảnh Bạch không thể hình dung đó là cảm giác gì, nếu nhất định phải nói, thì cảm giác giống như máu toàn thân đều bị người đàn ông hút liếm.
... Có cảm giác rất dâm dục.
Gót chân Giang Cảnh Bạch run lên, tay chân mềm nhũn, cảm thấy hỏng bét rồi.
Nam Việt thần sắc nghiêm túc, ngữ điệu cũng cẩn thận tỉ mỉ: “Không lừa em.”
Thoắt cái mặt Giang Cảnh Bạch đỏ bừng, dường như lúc nào cũng có thể nhỏ ra máu.
Y muốn rút tay trở về.
Nam Việt lại siết chặt không tha.
Giang Cảnh Bạch dùng sức giãy giụa.
Nam Việt kiên định không cho y tránh ra.
Giang Cảnh Bạch nhịn không nổi, thấp giọng nói: “Anh buông tay.”
Nam Việt nhắm hai mắt, giả vờ không biết: “Đang yên đang lành, làm sao vậy?”
Ngữ khí vẫn rất đàng hoàng.
Giang Cảnh Bạch xém chút nữa là nghĩ mình đang gây sự kiếm chuyện với Nam Việt.
Môi y mấp máy, ngón tay bị nắm cảm thấy nóng cháy, khép mở miệng không nói lên lời.
Giang Cảnh Bạch hít sâu một hơi, vừa định thừa nhận, liếc mắt lên đã nhìn thấy nụ cười thoáng qua nơi khóe miệng Nam Việt.
Cái người này, tất cả đều là đùa y đây mà!
Giang Cảnh Bạch suýt nữa bị cơn giận này làm nghẹn chết.
Y nâng tay phải lên, không nhẹ không nặng đập mu bàn tay Nam Việt một cái.
Nhẹ nhàng, một chút cũng không đau.
Lần này Nam Việt không cố nén nữa, nở nụ cười, mở mắt nhìn về phía y, đáy mắt thanh tỉnh, không có nửa điểm buồn ngủ.