Editor: Diệp Hạ
Trong đầu Giang Cảnh Bạch xuất hiện một hồi còi dài, đỉnh đầu như bốc khói.
Nam Việt chỉnh nước xong, đưa tay vào thử một chút, sau đó mới chính thức xả nước vào bồn tắm, nước nóng ào ào rơi xuống, Nam Việt quay đầu lại liền thấy Giang Cảnh Bạch quay lưng nhìn vách tường kính, cổ đỏ chót.
Hắn tưởng lúc nãy mình xoa mông người ta, bắt nạt quá làm người ta ngượng ngùng, sau khi đối diện tầm mắt Giang Cảnh Bạch mới mơ hồ hiểu Giang Cảnh Bạch đang nghĩ gì.
Nam Việt hơi khựng lại, sau đó tiến lên, bắt đầu cởi nút áo Giang Cảnh Bạch.
Giang Cảnh Bạch khẩn trương ngay lập tức, cổ áo mở ra lộ nửa đoạn xương quai xanh, y rũ mắt tập trung nhìn ngón tay Nam Việt, lông mi run run như gặp đại địch, cả người cứng đờ không nhúc nhích.
Nam Việt bị hai hàng mi kia gãi đến muốn cười, không cởi tiếp nữa, thu tay lại nói: “Em tắm trước đi.”
Nói xong, lông mi lập tức không run nữa.
Nam Việt không doạ y nữa, kéo giỏ quần áo xuống, sảng khoái đẩy cửa rời đi.
Nước đã đổ được non nửa bồn tắm, hơi nước tranh nhau lượn lờ, làm một góc phòng tắm mờ mịt.
Giang Cảnh Bạch đứng trong làn hơi nước, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm cánh cửa khép kín, cảm thấy không thể tin được, người đàn ông muốn vác súng ra trận lúc nãy cứ thế mà đi rồi.
Y giơ tay xoa xoa hai má nóng hổi của mình, cởi quần áo ra ném vào giỏ, trước khi tắm đứng dưới vòi hoa sen gội đầu, sau đó vùi vào trong bồn tắm kiểm điểm bản thân.
Giang Cảnh Bạch còn chưa kiểm điểm xong, Nam Việt đã gõ cửa, âm thanh xuyên qua ván cửa truyền đến: “Quần áo của em anh để ở bên ngoài.”
Là áo ngủ cùng... quần lót.
Giang Cảnh Bạch không dám tưởng tượng cảnh Nam Việt chọn quần lót cho mình, hàm hồ đáp một tiếng, vùi cằm vào nước, bọt nước “ùng ục” nổi lên.
Không nên tắm quá lâu, Giang Cảnh Bạch ngâm gần mười phút rồi bước ra.
Nam Việt đặt quần áo đã gấp chỉnh tề lên giá nhỏ, Giang Cảnh Bạch thay xong đứng trong phòng tắm thò đầu ra, muốn xem Nam Việt có dùng phòng tắm phụ không.
Nam Việt ngồi trên sô pha phòng ngủ chín nhìn ra ngoài cửa sổ, trên người vẫn là âu phục quy củ.
Dù chỉ có thể nhìn thấy đường nét gò má sắc bén của người đàn ông, nhưng Giang Cảnh Bạch cũng có thể cảm giác được đêm nay tâm trạng của đối phương không tệ.
Nam Việt nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn về phía Giang Cảnh Bạch, không cần y mở miệng đã tự giác đứng dậy, lấy quần áo ra, trước khi vào buồng tắm, hắn đi đến phía sau Giang Cảnh Bạch đang chuẩn bị sấy tóc, hôn một cái.
Say rượu không thể tắm, Nam Việt lau người rất nhanh, lúc đi ra thì thấy Giang Cảnh Bạch đang bôi kem đánh răng lên bàn chải cho mình.
Bước chân Nam Việt ngừng lại, nhếch khóe môi, đến cùng cũng không nói gì, hắn tiếp nhận bàn chải đánh răng, đánh xong mới vừa thả cốc lại chỗ cũ, Giang Cảnh Bạch đã đưa khăn mặt lại.
Lần này Nam Việt không nhận, nghiêng đầu lẳng lặng vui mừng vì hành động của Giang Cảnh Bạch, trực tiếp chùi vệt nước lên mu bàn tay của mình.
Lần đầu tiên Giang Cảnh Bạch thấy Nam Việt như thế, không khỏi sửng sốt một chút: “Không cần khăn mặt?”
Nam Việt không trả lời, lau nước xong mới lấy khăn Giang Cảnh Bạch cầm trong tay, vuốt thẳng rồi treo lên móc.
Giang Cảnh Bạch không rõ vì sao.
Nam Việt hỏi: “Không phải là hiểu rồi sao?”
Để nói ra những lời ở phòng khách thật không dễ dàng gì đối với Nam Việt.
Giang Cảnh Bạch biết mình cần phải hiểu cái gì, đôi mắt chuyển động, vẫn không thể thoát khỏi cái nhìn của Nam Việt, y liếm môi một cái, yếu đuối biện giải cho mình: “... Cái này không tính mà.”
Chỉ là bôi kem đánh răng, đưa khăn mặt mà thôi, không hề mâu thuẫn với những gì Nam Việt căn dặn.
Ánh mắt Nam Việt thâm trầm, không nói một lời.
Làm cái gì không quan trọng, mấu chốt là hành động của Giang Cảnh Bạch rõ ràng đã bị mười năm kia ảnh hưởng.
Giang Cảnh Bạch bị hắn nhìn, chột dạ nói: “Được được, em biết rồi, lần sau sẽ chú ý.”
Còn có lần sau?
Nam Việt thoáng nhướng mi.
Giang Cảnh Bạch nói xong cũng ý thức được lỗ thủng trong lời nói của mình, cười cười, tắt đèn trong phòng tắm, muốn chuồn ra để qua ải.
Tay y còn chưa kịp chạm vào cửa phòng vệ sinh, eo đã bị Nam Việt ôm chặt.
Giang Cảnh Bạch lơ lửng vài giây, chờ khi phản ứng lại, người đã ngồi lên bồn rửa mặt.
Áo ngủ mùa hạ dùng chất vải mỏng nhẹ, những giọt nước bắn lên bồn thấm vào quần, lập tức cảm thấy mát lạnh.
Quần áo đã ướt, Giang Cảnh Bạch theo bản năng muốn đi xuống.
Nam Việt không cho y cơ hội, cường thế chen vào giữa hai chân y, cúi người chặn đôi môi Giang Cảnh Bạch lại, cũng đồng thời chặn đường đi của y.
Giang Cảnh Bạch bị ép ngẩng đầu chịu đựng sự thảo phạt nóng bỏng, nước bọt không kịp nuốt bị khuấy động ra tiếng, chiếc lưỡi trơn mềm bị kéo khỏi nội địa, làm khóe môi ẩm ướt trơn bóng.
Hai khẩu pháo lần lượt được châm ngòi, nòng pháo vừa khớp, hung hăng đối kháng, nếu bàn về khí thế, hiển nhiên là bên chủ động áp đảo, chiếm thế thượng phong.
Nam Việt đã rất khắc chế, nhưng đáng tiếc chiến tuyến quá dài, chiếc lưỡi Giang Cảnh Bạch chậm rãi mềm yếu, dựa vào người mặc hắn liếm mút.
Tay chân hai người dần trở nên không thành thật.
Giang Cảnh Bạch là một học sinh giỏi do Nam Việt đào tạo, dạy lý thuyết sẵn tiện thực hành trên người giáo viên.
Ban đầu nước trên bồn rửa mặt làm ướt quần áo của y, không lâu sau Giang Cảnh Bạch lại trở thành nơi ướt át nhất trong phòng.
Kết thúc nụ hôn, Giang Cảnh Bạch ôm vai Nam Việt, đột nhiên liên tưởng đến một cái nhãn dán trong đám nhãn dán của mình.
Một con mèo trắng bị đặt trong chậu inox dưới vòi nước, kinh ngạc nhìn chủ nhân bên cạnh, phía dưới có ghi chữ: Tại sao cái bồn tắm này lại giống với chỗ rửa bát của anh vậy?*
Giang Cảnh Bạch cảm thấy nhãn dán kia thật giống y và Nam Việt bây giờ, hắn rửa sạch mình như một món rau.
Đầu bếp có lẽ cho rằng đống rau này chưa ngâm nước đủ, ung dung làm công việc khác, mãi đến tận khi rau không chịu nổi nữa, xấu hổ mà mềm nhũn ra, hắn mới vớt rau ra ôm vào trong lồng ngực, đặt lên thớt.
Giang Cảnh Bạch nằm dài trên giường: “Lúc nãy anh... cố ý giả vờ.”
Lúc nãy cố ý cởi áo y rồi vờ như không muốn làm gì hết.
Nam Việt không phản bác, vươn tay nắm hai tay Giang cảnh Bạch lại: “Ở chỗ đó, em không sợ?”
Chỗ đó là nơi Giang Cảnh Bạch “chịu cực hình” lần đầu tiên.
Giang Cảnh Bạch bị hắn xoa đến mềm nhũn, cả người ửng hồng nằm dưới thân Nam Việt, đáng thương vô cùng.
Nam Việt hôn lên trán y một cái, kiên nhẫn chờ y điều chỉnh trạng thái.
Giang Cảnh Bạch hít sâu hai cái, rất có tiền đồ mà vươn mình đè Nam Việt xuống.
——
Đã có những bài học trước, trận đánh đêm nay không còn khóc lên khóc xuống nữa.
Tay chân Giang Cảnh Bạch co giật, toàn bộ thân thể run rẩy ngứa ngáy, khi thì cảm thấy mình là người cưỡi ngựa, khi thì lại cảm thấy mình mới là con ngựa bị cưỡi, cảm giác vừa đau vừa sướng, căn bản không thể hình dung.
Nói ra thật mất mặt, đến cuối cùng Giang Cảnh Bạch ngất đi, được Nam Việt ôm vào buồng tắm thanh lý mới chậm rãi tỉnh lại, lúc về lại giường ngủ không chịu nhìn hắn nữa, Nam Việt cười dỗ một hồi lâu mới thuận lợi ôm người vào trong lồng ngực. (dphh___)
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Cảnh Bạch vẫn vùi ở ngực đối phương.
Sở dĩ chó bự không chui vào lòng nữa, hoàn toàn là bởi vì Nam Việt dậy trước.
Thắt lưng Giang Cảnh Bạch được Nam Việt xoa bóp nhẹ nhàng, mới vừa vừa mở mắt đã nhận được một cái hôn chào buổi sáng vào đuôi lông mày.
Giang Cảnh Bạch muốn chào hắn, nhưng có lẽ Nam Việt xoa nắn quá thoải mái, há miệng trực tiếp làm một cái ngáp nhợt nhạt, thậm chí còn muốn lười biếng duỗi người.
Nam Việt cười nhẹ một tiếng, ánh mắt dưới tia sáng chiếu vào trở nên mềm mại.
Giang Cảnh Bạch nghe hắn cười, dựa vào ôm cổ hắn nhằm che giấu động tác duỗi người: “Sớm.”
Nam Việt ôm y lại, giả bộ không phát hiện y đang trộm duỗi người.
Giang Cảnh Bạch dán mặt vào mặt hắn: “Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ hai mươi phút.” Nam Việt đáp.
Giang Cảnh Bạch ghé vào lỗ tai hắn “A” nhẹ một tiếng: “Anh phải rời giường sao?”
“Ừm,“ Đôi môi Nam Việt cọ qua thái dương y, “Em ngủ tiếp một lát đi.”
Giang Cảnh Bạch vẫn còn rất mệt mỏi, thật sự không muốn dậy, buông Nam Việt ra, vùi người vào chăn nhìn người đàn ông xuống giường.
Nam Việt cố ý mở rộng cửa phòng vệ sinh, tiếng nước chảy không nhanh không chậm, Giang Cảnh Bạch nằm ở trên giường nghe được rõ ràng.
Y vừa muốn nhắm mắt dưỡng thần, dư quang liếc nhìn thấy đầu giường có tia sáng, là điện thoại của Nam Việt, màn hình bật sáng nãy giờ vẫn chưa ngừng, có lẽ là cuộc gọi.
Trước khi về nhà Nam Việt đã chuyển điện thoại về chế độ im lặng, hoàn toàn coi Giang Cảnh Bạch như một cuộc họp quan trọng, nhưng hai người bận lăn giường, Nam Việt cũng không nhớ phải mở chuông lại.
Giang Cảnh Bạch nhấc người lên, bả vai khoác chăn đến gần.
Thật sự là điện thoại, tên hiển thị là ba chữ quen thuộc.
“Nam Việt,“ Giang Cảnh Bạch nâng giọng, “Cảnh Văn Khuynh gọi cho anh.”
Nam Việt nhổ nước súc miệng ra: “Em nhận đi, không cần phải đưa đến đây.”
Giang Cảnh Bạch định đưa điện thoại cho hắn, nghe nói vậy cái chân đang muốn thò xuống khựng lại.
Người nhà nhận điện thoại giúp thì cũng bình thường, chỉ có điều....
“Không được đâu, nói không chừng là chuyện công việc đó.” Hôm qua Giang Cảnh Bạch cũng nghe nói Cảnh Văn Khuynh cùng Nam Việt còn có quan hệ cấp trên cấp dưới.
Nam Việt nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Có gì khác nhau?”
Vô luận công hay tư, tất cả y đều có thể biết.
Trước kia là sợ bị phát hiện mình nói dối, giờ đã biết rồi thì không còn gì phải lo lắng, hơn nữa cuộc điện thoại này của Cảnh Văn Khuynh chắc là muốn thăm dò một chút, đến cùng thì cách mạng có thất bại hay không.
Giang Cảnh Bạch mím mím môi.
Y nhận điện thoại, mở loa ngoài, như vậy thì Nam Việt ở phòng vệ sinh cũng có thể nghe thấy.
Cảnh Văn Khuynh đi thẳng vào vấn đề, giọng nói run rẩy: “Đại ca, hôm nay cậu... có gặp Truyền thông Tín Dương nữa không?”
Hắn thật sự không muốn phải gọi điện thoại vào sáng sớm hai ngày liên tục như thế này, ngày hôm qua thì chuyện quá khẩn cấp, ngày hôm nay cũng xấp xỉ, Nam Việt tối hôm qua muốn nói chuyện cùng Giang Cảnh Bạch, trước đó đã dặn Cảnh Văn Khuynh nhất định phải biện hộ giúp mình, còn phải giúp tìm cách khuyên người về.
Giang Cảnh Bạch nhìn phòng vệ sinh.
Nam Việt đáp: “Gặp.”
Giang Cảnh Bạch thuật lại: “Anh ấy nói gặp.”
Cảnh Văn Khuynh khựng lại một chút, sau đó bật cười ha ha: “Ôi dọa tôi một hồi, tôi còn hỏi sao giọng của tên kia lại đột nhiên dịu dàng như thế, thì ra là tiểu Bạch Bạch nha.”
Giang Cảnh Bạch có thể giúp Nam Việt nhận điện thoại, ám chỉ đủ rõ ràng, Cảnh Văn Khuynh thật sự bật cười.
Hắn nói chuyện cùng Giang Cảnh Bạch thêm vài câu nữa rồi ngắt, chỉ lo quấy rối vợ chồng son người ta, Nam Việt lại mang đao đến chém hắn.
Kết thúc cuộc gọi, Giang Cảnh Bạch hỏi Nam Việt vừa ra ngoài: “Em giúp anh mở chuông lại nhé?”
Cảnh Văn Khuynh nói hôm qua có gửi cho Nam Việt vài tin nhắn, Nam Việt không nghe thấy thông báo nên không chú ý.
“Được.” Nam Việt mở tủ quần áo, lên tiếng trả lời.
Giang Cảnh Bạch kéo thanh trạng thái, đầu ngón tay đang muốn nhấn xuống, lại bị thông báo phía dưới hấp dẫn lực chú ý.
Nội dung thông báo là phản hồi từ weibo.
[Tóc giả của Mỹ Giang: Ha ha ha ha ha lúc nào anh cũng bình luận câu này, có thể đổi câu khác được không?? @Vạn Lý Vô Vân: Cực khổ rồi. @coser Thiên Giang:... (Tổng kết Lễ hội mùa hè)...]
Giang Cảnh Bạch thấy thế ngẩn ra, tìm tòi trong đầu.
Nam Việt chơi weibo? Nam Việt có theo dõi y? Fan của y còn có người theo dõi Nam Việt?
ID Nam Việt là.... Vạn Lý Vô Vân???
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Văn Khuynh: Lần đầu tiên giành được giải thưởng người nổi tiếng nhất trong phần bình luận, tôi đã xúc động đến mức suýt rơi nước mắt, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng, tôi thật sự rời đi sau khi đi vệ sinh, thật sự không bị táo bón đâu.
______
Cái con mèo mà anh Bạch nói, giúp bạn tưởng tượng ra tình cảnh ái mụi của hai anh nè (*'∀')♪