Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi

Chương 30: Chương 30: Anh hai, anh muốn em đi gạt người ?!






“Chỉ là kết hôn thôi mà! Có phải ở cử đâu mà lười vậy chứ !?”

Trong sân, Hạ Nguyệt Đình vừa ngáp vừa dùng chổi hất hất mấy cái lon rỗng nằm trên mặt đất. Từ lúc đám cười tới giờ, không thấy chị họ dậy sớm làm việc nữa, mỗi ngày ngủ thẳng tới trưa mới dậy, chờ đấy, tới lúc mình đám cưới, cũng làm biếng như vậy cho coi!

Mới tờ mờ sáng, nhưng trên đường đã có không ít người qua lại. Ngoài cửa khách sạn Bồng Lai, Đỗ Vướng đứng dậy vươn tay vươn chân cho đỡ mỏi vì đã ngồi xổm cả đêm, sau đó nhặt phất trần lên, ấn ấn chòm râu dài cho chắc, nhìn cũng có mấy phần giống thần tiên. Đỗ Vương từ từ bước vào cửa, thấy một cô gái ăn mặc mộc mạc, tóc tai bù xù đang quét sân, bỗng nghĩ: xem ra chuyến này cũng không tệ lắm. Cô gái này mặt mày thanh tú, eo nhỏ, mông vểnh hơn hẳn những cô gái cả ngày son phấn nhiều .

Hạ Nguyệt Đình thấy Đỗ Vương nhìn chằm chằm mông mình thì cau mày trừng Đỗ Vương, già mà không đứng đắn!

“Chào cô......”

Hạ Nguyệt Đình không đợi Đỗ Vương nói xong đã quơ quơ cây chổi đuổi, “Đi đi, không có tiền đâu!”

“Là sao?” Đỗ Vương cúi đầu nhìn lại quần áo và đạo cụ của mình, xanh mặt nói, “Bần đạo xin tiền cô khi nào?”

Hạ Nguyệt Đình cười lạnh, chống nạnh hỏi, “Không phải ông muốn xem bói cho tôi sao? Xem bói rồi thì phải trả tiền đúng không?” Hạ Nguyệt Đình thấy Đỗ Vương gật đầu, bèn khinh bỉ, “Vậy không phải xin tiền thì là gì?”

Đỗ Vương cố gắng kiềm lại ý muốn giết người, gượng cười nói, “Bần đạo không thu phí!”

Hạ Nguyệt Đình nghe vậy, nháy mắt mấy cái, có người nói chỉ có thầy bói không lấy tiền mới linh, bèn lập tức bước đến gần Đỗ Vương nịnh hót, “Vậy ngài xem cho con thử đi!”

Không thể nói là keo kiệt mà phải nói là vắt cổ chày ra nước! Ham món lợi nhỏ!

Đỗ Vương làm bộ bấm bấm ngón tay, rồi lắc đầu nói, “Ấn đường của cô có màu đen, mây đen che đỉnh núi, báo hiệu hôm nay có điềm xui, cô phải cẩn thận!”

“Hả?” Mây đen che đỉnh núi? Hạ Nguyệt Đỉnh ngửa đầu nhìn trời, rõ ràng trời rất trong xanh mà!

Đỗ Vương tiếp tục bấm ngón tay, nói, “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

“Mười sáu!” Hạ Nguyệt Đình lo lắng nói.

“Sắp thành bà thím rồi, còn giả bộ thiếu nữ!” Đỗ Vương hừ lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Hạ Nguyệt Đình.

Hạ Nguyệt Đình cũng cảm thấy hơi quá, bèn sửa lại, “Mười tám rồi!”

Đỗ Vương vẫn không nói lời nào.

“Hai mươi mốt!”

Vẫn không nói.

Thật là, truy đến cùng như vậy làm gì ?! Hạ Nguyệt Đình khoát tay nói, “Rồi, hai mươi bốn, tới tết là hai mươi lăm, được chưa?”

Đỗ Vương gật đầu một cái, vuốt vuốt chòm râu, ra vẻ tiếc nuối, “Cô là ngôi sao xấu chuyển thế, nếu bần đạo tính không lầm, cô đã mất cha mất mẹ từ nhỏ, đúng không?”

Hạ Nguyệt Đình gật đầu lia lịa, “Đúng vậy, đúng vậy! Thần tiên, ngài đúng là cứu tinh của con!”

“Cô không chỉ mang mệnh khắc người thân, mà còn có số đào hoa, nhất định cả đời cô độc. Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, số của cô là không con không cháu, ở gần ai là người đó sẽ gặp tai họa ngập đầu!”

Hạ Nguyệt Đình trừng mắt, “Ông chém gió vừa thôi!”

Đỗ Vương giật giật khóe miệng, tiếp tục nói, “Không chỉ vậy, trong vòng ba ngày, xung quanh cô nhất định sẽ xảy ra chuyện không may đổ máu!” Đỗ Vương hất phất trần về phía ngực Hạ Nguyệt Đình rồi tiếp, “Hôm nay trên người cô đã có một điềm xấu!”

Hạ Nguyệt Đình vội che ngực, điềm xấu? Chẳng lẽ đang nói cái áo nhỏ mình mới mua có vấn đề? Có kiêng có lành, chị họ vừa mới kết hôn, mình không muốn gặp xui đâu, “Vậy tôi cởi ra ngay!” Hạ Nguyệt Đình xoay người định cởi áo nhỏ ra.

“Không được! Vạn lần không được! Một khi cô xua đuổi nó một cách mạnh mẽ, vậy bộ ngực khủng của cô sẽ bị lộ ra trước mặt mọi người!”

Hạ Nguyệt Đình nhắm mắt hít sâu một hơi, không muốn tiền mà muốn sắc à! Tên giả mạo đáng chết, dám động đến cô đây! Hạ Nguyệt Đình dùng hết sức đập cây chổi về phía Đỗ Vương, “Cút ngay!”

“Này, này, có gì từ từ nói, cô phải mời tôi làm phép giải hạn cho cô, nếu không sẽ gặp tai ương.... .....”

“Đi chết đi!”

“Chuyện gì vậy?”

Hạ Mộng Lộ đang đánh răng, nghe ồn ào bèn ra xem thử, thấy Hạ Nguyệt Đình đập người, thì vội vàng kéo lại, “Người tới là khách, em điên rồi sao?”

“Khách cái gì mà khách? Lão chính là tên lừa gạt, đồ háo sắc, không biết xấu hổ!” Hạ Nguyệt Đình vừa che ngực vừa la.

Lúc này, mẹ Hạ và Lạc Vân Hải cũng chạy ra xem cuộc vui.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Mẹ Hạ hỏi.

Đỗ Vương chớp chớp mắt nhìn Lạc Vân Hải, trời, đại ca đang mặc cái gì vậy? Áo sơ mi, và quần cộc! Thật là hủy hình tượng! Sao này nếu đại ca nhớ ra chắc chắn sẽ muốn mổ bụng tự sát cho mà xem!

“Anh hai, rốt cuộc em tìm được anh rồi!” Đỗ Vương vứt phất trần qua một bên, rớt nước mắt, ôm thật chặt hai vai Lạc Vân Hải, “Anh hai.... .... Em tưởng anh chết rồi chứ!”

Lạc Vũ Hinh vừa nhìn tạo hình của Đỗ Vương vừa nghĩ: khoa trương quá!

“Cậu là ai?” Lạc Vân Hải cảm thấy người trước mặt rất quen, nhưng không nhớ được rốt cuộc là ai.

“Em là em của anh nè, anh hai, anh không nhận ra em sao....... Anh sao rồi?” Đỗ Vương sờ sờ trán Lạc Vân Hải, rồi tiếp, “Anh hai.... .......”

Nửa tiếng sau.... ......

Trên bàn ăn, mọi người đều không động đũa, chỉ có mỗi Đỗ Vương là ăn lấy ăn để. Mẹ Hạ và Hạ Nguyệt Đình trơ mắt nhìn nguyên nồi cơm to đùng đều vào bụng Đỗ Vương, mười chén, má ơi, cứ thế này những người khác chết đói mất thôi, làm sao mà sống nổi? Không được, phải tìm cách đuổi đi ngay!

Đỗ Vương ăn hết chén cuối cùng xong, ra vẻ như mấy đời chưa được ăn no, vỗ vỗ bụng, than thở, “Nửa năm rồi mới được ăn một bữa no thế này đây!”

Chỉ có cậu là no, những người còn lại đang đói rã ruột đây! Hạ Mộng Lộ vừa oán thầm vừa nhìn qua lại giữa mặt chồng mình và mặt Đỗ Vương, hỏi, “Cậu xác định anh ấy là anh hai của cậu?” Hoàn toàn không thấy điểm nào giống hết!

Đỗ Vương thành thật lắc đầu, “Chúng tôi không phải anh em ruột!”

Năm chữ ‘không phải anh em ruột’ khiến ba người phụ nữ nhà họ Hạ thở phào một hơi, không phải ruột thịt là tốt rồi, cho ít tiền đuổi đi là xong, chứ cứ một bữa mười chén cơm thế này làm sao nuôi nổi!

“Tôi là cháu của dì Ba của anh ấy! Còn thân hơn cả anh em ruột!”

Một câu này khiến ba người phụ nữ của nhà họ Hạ như rơi vào vực sâu không đáy, nhìn bộ dạng cậu ta hẳn là chưa từng làm việc nặng, ở lại chỉ biết ngồi không ăn cơm trắng, mà dù có bắt làm, trong nhà cũng không có việc gì dư để phân cho cậu ta, phải xử lý sao bây giờ?

Lạc Vân Hải nửa tin nửa ngờ, “Sao cậu lại biết tôi ở đây mà tới?”

“Đương nhiên là em không biết!” Đỗ Vương giải thích, “Anh hai, anh quên rồi sao? Từ khi ba mẹ anh và ba mẹ em đều mất, thì em bị đưa đến cô nhi viện. Ngày đó, Đại Cẩu bên cạnh em giành lấy đồ của lão rùa kia, lão liền dẫn người đánh đuổi hai anh em ta đến trước cửa nhà họ Thẩm, bọn họ còn mang theo súng, em khó khăn lắm mới thoát khỏi, thì nghe tin anh đã chết, ngay cả quan tài cho anh em cũng mua xong rồi, mấy ngày trước em vô tình thấy anh ở chợ, còn tưởng em nhận sai người nữa chứ, hỏi thăm khắp mới biết anh ở đây. Anh hai, quả nhiên anh không chết.... ...... Anh biết không.... ... Nửa năm nay em sống rất khổ sở, từ ngày không có anh, ... .... Ngày ngày em đi ăn xin.... ...... Chỉ thiếu điều phải bán máu mà sống! Giờ thì tốt rồi....... Về sau, anh đi đâu em theo đó...... Em nhất định phải ở cùng một chỗ với anh!”

Lạc Vũ Hinh nghe Đỗ Vương kể lể thê thảm, suýt nữa là cảm động đến rơi nước mắt, anh Đỗ Vương, anh học được kỹ năng này từ đâu vậy?

Lạc Vân Hải hỏi, “Cậu thật là em của tôi?”

Đỗ Vương nghe vậy ngửa đầu nháy nháy mắt, “Anh nhìn đôi mắt trong sáng của em nè, giống đang gạt người sao?”

“Tại sao phải ăn mặc như vậy?”

“Em cũng không còn cách nào khác, đã không có nghề nghiệp gì, mà đi công trường làm thợ hồ lại thấy vất vả quá, đi làm công cho người khác thì sợ bị bắt nạt, hết cách, em chỉ có thể đi tu, nhưng em không muốn làm hòa thượng, điểm ba chấm trên đầu rất đau, hơn nữa em đẹp trai thế này, cạo trọc rồi chẳng phải rất khó coi sao? Sau này làm sau cưới vợ? Vì vậy, rốt cuộc em quyết định làm đạo sĩ, giả coi bói cho người ta để lấy chút tiền sống qua ngày!” Làm ơn đừng hỏi nữa, em hết biết bịa sao nữa rồi, cũng may là không dẫn đám cấp dưới theo, nếu không về sau làm sao ngẩng đầu làm người?

Hạ Mộng Lộ kéo mẹ Hạ và Hạ Nguyệt Đình lại nói nhỏ, “Không những háo ăn mà còn rất làm biếng!” Nhất định không thể giữ người này ở lại, đi tu mà vẫn muốn cưới vợ ? Đúng là bại hoại của xã hội.

Lạc Vân Hải xúc động vỗ vỗ vai Đỗ Vương, “Cậu yên tâm, nếu hai ta đã từng đồng cam cộng khổ, là anh hai, anh nhất định sẽ không bỏ mặc cậu, về sau chỉ cần anh hai có cơm ăn, chắc chắn sẽ không để cậu phải ăn cháo!”

Lời Lạc Vân Hải khiến ba người phụ nữ của nhà họ Hạ choáng váng, xem ra không đuổi đi được rồi!

“Cám ơn anh hai!” Đỗ Vương cảm động rớt nước mắt, đại ca vẫn là đại ca như ngày nào, dù có mất trí nhớ vẫn không bạc đãi anh em, không uổng công mình đi theo đại ca đã nhiều năm.

“Sẽ không phải là kẻ lừa đảo chứ?” Mẹ Hạ kéo Hạ Mộng Lộ nhắc nhở.

Hạ Mộng Lộ lắc đầu, nghĩ: lừa đảo sao có thể nói được rõ ràng như vậy? A Hải từng nói, không biết trước kia làm nghề gì, nhưng anh nhớ anh đã từng giết rất nhiều người, mà lúc cứu anh quả thật trên người anh có vết đạn. A Hải không có người thân, như vậy cũng tốt, sẽ không sợ anh đột nhiên bỏ đi nữa, chỉ một điểm này, đã đủ để cô cho cậu ta ở lại......

“Cậu tên gì?”

“A Đỗ?” Đỗ Vương nhanh chóng đáp.

Hạ Nguyệt Đình hừ một tiếng, “Người ta cũng tên A Đỗ nhưng người ta là người nổi tiếng, còn anh thì sao!” Đồ vô dụng!

Đỗ Vương cau mày, con bé này bị gì vậy, sao cứ nhằm vào mình? Hừ, đàn ông tốt không thèm chấp con gái!

Cứ như vậy, nhà họ Hạ không thể không giữ lại vị khách không mời mà đến này, phải dọn một căn phòng cho Đỗ Vương ở. Mẹ Hạ bận rửa chén, nên nói “Nguyệt Đình, con giúp A Đỗ dọn phòng đi!”

“Dạ? Con không muốn!” Hạ Nguyệt Đình lập tức từ chối, bình thường mình đã ghét cái loại con trai làm biếng rồi, chứ huống là vừa làm biếng vừa háo sắc vừa không có khí phách đàn ông thế này.

Đỗ Vương thầm nghiến răng, lúc đầu còn cảm thấy cô gái này lương thiện, không ngờ hoàn hoàn ngược lại, còn không bằng cả những cô gái chỉ biết son phấn kia.

Lạc Vân Hải đỡ lời, “Nguyệt Đình, nghe anh, đi dọn phòng đi, anh sẽ dẫn Đỗ Vương ra bến tàu đón khách!” nói xong, kéo tay Đỗ Vương, “Đi thay đồ khác thôi!”

Hạ Nguyệt Đình giận dỗi đá văng cái nón âm dương dưới chân, tại sao lại là mình?

Đỗ Vương không thèm nhìn Hạ Nguyệt Đình nữa, người xa lạ mà thôi, dĩ nhiên mình không mong gì cô ta sẽ dọn phòng cho mình, coi như đi huấn luyện quân sự thôi mà!

Hai mươi bảy năm qua, bất cứ chuyện gì Đỗ Vương cũng không thích người khác nhúng tay vào, đặc biệt là chuyện riêng, cho nên dù trong nhà có tiền cũng không thuê người giúp việc.

“Anh rể đúng là ăn no rảnh việc, tự ôm phiền toái vào người!”

Trong phòng ngủ, Hạ Nguyệt Đình hung hăng ném ba lô hành lý của Đỗ Vương xuống đất. Tiếng “Cạch” từ ba lô khiến Hạ Nguyệt Đình chú ý, cô ngồi xổm xuống nhặt đồ rơi lên. Khi thấy một thanh súng lục màu đen, Hạ Nguyệt Đình kinh hãi ngồi bệt xuống đất, trời ơi, đồ thiệt hay giả vậy? Hạ Nguyệt Đình run rẩy cầm khẩu súng lên, khá nặng, là thép, hơn nữa còn có mùi thuốc súng.... ..... Là thật!

Hạ Nguyệt Đình mở hết ba lô ra: dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, mã tấu....... Cuối cùng là một ví tiền màu đen, không thấy nhãn hiệu, nhưng chất lượng thì khác một trời một vực với hàng bán vỉa hè. Hạ Nguyệt Đình rút tấm danh thiếp ra, tổng giám đốc công ty quốc tế Long Hổ, Đỗ Vương!

Đỗ Vương....... A Đỗ.... .... Chính là một trong tám vị tổng giám đốc của tập đoàn Long Hổ, dưới một người trên vạn người!

Không có nhầm lẫn gì chứ?

Khuôn mặt in trên giấy chứng minh nhân dân của Đỗ Vương đã chứng minh tất cả.

Rốt cuộc là sao?

Hạ Nguyệt Đình sợ Đỗ Vương đột nhiên trở về, nên nhanh chóng nhét hết đồ vào trong ba lô lại, rồi để bên cạnh ti vi, danh thiếp có thể là nhặt, nhưng chứng minh nhân dân thì không cách nào giả được! Tại sao Đỗ Vương lại tới đây? Chẳng lẽ tới để khảo sát xem nhà họ Hạ có xứng cưới Lạc Vũ Hinh hay không?

“Xin hỏi Thiền Ý Cư đi như thế nào?”

Đang lúc Đỗ Vương đi theo Lạc Vân Hải đến bến tàu thì có ba người khách hỏi đường. Thiền Ý Cư? Hình như là ở phía trước khoảng một trăm mét.

Đỗ Vương vừa định chỉ đường thì đã bị Lạc Vân Hải kéo lại nói nhỏ, “Cậu nói với họ, gần đây ở khu này không được an ninh, các khách sạn trong vòng hai trăm mét quanh đây đều có vụ mất cắp đồ quý, trước mắt còn chưa bắt được thủ phạm! Sau đó anh sẽ nghĩ cách kéo họ đến khách sạn nhà mình!

“À, được!” Đỗ Vương lập tức gật đầu chạy đi. Mà không đúng! Đỗ Vương lộn ngược trở về, nhìn Lạc Vân Hải với vẻ mặt khó tin, “Anh hai, anh muốn em đi gạt người ?!”

Trời ơi, đại ca bị sao vậy? Tuy nói anh em trong bang là xã hội đen, nhưng những chuyện lừa gạt thất đức thế này tuyệt đối chưa bao giờ làm! Hôm nay, đường đường một tổng giám đốc như mình lại vì mấy trăm đồng mà.... ..... Về sau, mình làm sao dám ngẩng mặt mà sống nữa?

Nếu ngày nào đó đại ca nhớ ra mọi chuyện, biết mình đã thấy được dáng vẻ anh ấy lúc này, có thể sẽ giết mình diệt khẩu hay không đây?

Chứng kiến càng nhiều, mình lại càng nguy hiểm! Đại ca anh có thể bình thường một chút được không?

Lạc Vân Hải nhún vai, “Không làm ?! Vậy để anh!”

“Đừng đừng! Để em! Để em!” Đỗ Vương vội ngăn lại, loại chuyện mất mặt thế này sao dám làm phiền đại ca!

Đỗ Vương đột nhiên cảm thấy thế này thật sống không bằng chết. Tại sao trong Long Hổ nhiều người như vậy mà Vũ Hinh lại tìm mình, chẳng lẽ kiếp trước mình gây quá nhiều nghiệp chướng?

Đỗ Vương gãi gãi ót, tiến lên khom lưng chào ba người khách kia rồi chỉ về hướng khách sạn Bồng Lai, nói, “Toàn bộ khách sạn ở núi Phổ Đà này đều có trộm, chỉ trừ khách sạn nhà chúng tôi là không có! Ba người ở chỗ chúng tôi chứ?”

Ba người khách kia há to miệng mà dòm Đỗ Vương.

Lạc Vân Hải thầm mắng một câu, thấy mấy người tới đón khách của những khách sạn khác đang chậm rãi tới gần, mặt lộ vẻ hung hăng thì lập tức đứng cách xa Đỗ Vương ra, làm bộ ‘tôi không biết anh ta’, chờ thời cơ để chạy trốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.