Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi

Chương 18: Chương 18: Cam kết với nhau




Mộng Lộ giới thiệu kĩ càng mà không hề than vãn, làm Lạc Vân Hải im lặng lắng nghe, vẫn là lần đầu thấy cô lấy tiền sau mà thật xử lý chuyện như vậy, thậm chí ngay cả những lữ khách khác cũng cùng nhau đi tới chỗ cô, không tới chốc lát, đoàn người trăm người thành hai trăm người, một đường cứ như vậy đi tới, có lẽ cô vui vẽ cũng lây sang đoàn người, cô cười, đoàn người cũng sẽ cười theo, cô đau thương, tất cả đều vặn lông mày, thật ra thì cô đối với anh mà nói không đến mứt hư hỏng, cô là một cô gái nỗ lực theo đuổi mơ ước.

"Cô mang theo nhiều dưa chuột để làm gì?" Đến giờ anh cũng không hiểu được.

Hạ Nguyệt Đình đang nhắn tin với vẻ mặt nặng nề, nghe vậy lập tức ngửa đầu, lấy điện thoại di động cất nhanh, vẻ mặt thần bí như có bí mật không thể nói cho ai biết, cười khan nói: "Cái này, một hồi anh sẽ biết!" diendanlequydon.com

"Cô ở đây nhắn tin gì vậy?" Lạc Vân Hải thấy cô có chút khác thường, vẻ mặt như muốn trốn tránh.

Quả nhiên, Nguyệt Đình lập tức bỏ nó vào: "Không cần anh lo!" Giận tái mặt đuổi theo Hạ Mộng Lộ.

Anh mím môi, không cần anh trông nom, Đúng vậy, anh có quan hệ gì với Hạ gia chứ? Tại sao phải xen vào việc của người khác? Nhưng kể lúc được thu nhận vào nhà, anh cảm thấy quản lý Hạ gia là chuyện đương nhiên, có lẽ buổi tối anh đi tìm Hạ Mộng Lộ thương lượng một chút. diendanlequydon.com

"Dưa chuột, năm đồng một trái!"

"Bán dưa chuột đây, năm đồng một trái!"

Đi được khoảng hai canh giờ, dọc đường đi đến Quan Âm Nam Hải, có vô số người đeo cái sọt lớn bán dưa và trái cây, các du khách cũng mệt lả, bọn nhỏ thì rối rít muốn đi giành, Hạ Nguyệt Đình lập tức lấy ra một trái đưa qua: "Các du khách khách sạn Bồng Lai, bà chủ nói rồi, cám ơn các người đã chọn khách sạn chúng tôi, biết các người chắc chắn sẽ mua, cho nên sớm bảo tôi chuẩn bị tốt, muốn ăn thì trực tiếp lại đây lấy, không lấy tiền đâu!"

"Có thật không?" Bọn nhỏ hưng phấn bừng bừng tiến lên cướp đoạt.

Những người lớn không dám tin nhìn Hạ Nguyệt Đình, thì ra là cô mang nhiều dưa chuột là vì không để cho bọn họ uổng tiền, phục vụ như thế, dù là tốn nhiều tiền hơn nữa họ cũng cam tâm tình nguyện, rất nhiều du khách hài lòng nhét tiền boa cho cô: "Cô mệt mỏi rồi, không ngờ lần đi này có nhiều chuyện ngạc nhiên như vậy, chúng tôi rất vui vẻ!"

Hạ Mộng Lộ kéo Lạc Vân Hải qua tự hào nhướng mày: "Như thế nào? Khách sạn chúng ta không có đen như anh nghĩ chứ?"

"Tạm được, nếu như là tôi, cũng sẽ lựa chọn khách sạn các người!" Anh khó khi tán dương, đi bộ vài tiếng, mà mọi người vẫn là một khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng, cái này chứng minh năng lực kia rồi. diendanlequydon.com

"Đoàn người mau cùng nhau đi lên, trước mặt chính là Quan Âm nương nương núi Phổ Đà rồi, đây là tượng Quan Âm lớn nhất thế giới, nếu thành tâm cầu nguyện, nhất định có thể thành sự thật, dĩ nhiên, hi vọng mọi người rút ra từ câu chuyện ông lão đánh cá và con cá vàng, đừng quá tham lam. . . . . ."

"Oa!"

"Thật to, thật là cao!"

Ngửa đầu nhìn lại, dọc đường đi lên ngọn núi, rừng cây xanh um, không khí tươi mát, sóng biếc phơi phới, người thì tấp nập, tượng kim đồng Quan Âm đứng sững trên ngọn núi cao nhất cho dù dãi gió dầm mưa, mưa dập gió vùi, thì vẫn đứng yên trên đỉnh, vĩnh viễn không ngã, và kế bên tượng kim đồng là vị phật đang ngồi với dáng tay trái cầm kinh Phật, tay phải ấn vô úy*., trông rất hiền lành và thần kì, thể hiện Quan Thế Âm Bồ Tát"Con mắt tinh tường xem chúng sanh, lời thề sâu như biển hướng tới bản thân" .

* tay mặt với các ngón tay duỗi ra chỉ về phía trước, ngang tầm vai. Đây là ấn quyết mà Phật Thích Ca sử dụng ngay sau khi đắc đạo. Phật Bất Không Thành Tựu (sa. amoghasiddhi) cũng hay được trình bày với ấn này

Trong nháy mắt chung quanh đã không còn ồn ào, đứng dưới chân Quan Âm, Lạc Vân Hải không chớp mắt ngắm nhìn tượng Phật, tránh đi chùm sáng chói mắt, chống lại ánh mắt mỉm cười, nhất thời trong đầu thoáng qua đoạn hình ảnh, có một người cầm súng máy trong tay, chiến đấu trong biển máu, một tay người đó nắm chặt quả đấm, làm cổ người đàn ông khác vỡ vụng, nhưng mặt người đó không chút thay đổi, khí phách lộ ra ngoài, tuyệt tình lãnh khốc, trên mặt người kia không một tia thương hại, ấm áp, lạnh lùng như vậy, giống như Atula thích giết chóc thành tánh, người đó cùng anh có khuôn mặt giống nhau y đúc, trong nháy mắt, cả kho hàng máu chảy thành sông. . . . . .

"Ưmh!" Vặn lông mày nhanh chóng cúi đầu, đó là anh sao? Không thể nào, không phải anh, lần nữa quật cường ngửa đầu lên.

‘ Nếu Lam lão đại không chịu thối vị quy thuận, thì để cho hắn tự sinh tự diệt, tôi tin tưởng không bao lâu, hắn sẽ bị gặm đến không còn hài cốt! ’

Trong giọng nói lộ ra sự tàn nhẫn, khóe miệng nâng lên nụ cười khát máu, giống như Lam lão đại đó chết với anh mà nói không quan trọng, đây chính là trí nhớ trước kia của anh sao? Không tự chủ đi theo bậc thang từng bước từng bước bước lên, dường như muốn chứng minh cái gì.

‘ Họ Lạc , ngươi muốn đem chúng ta đuổi tận giết tuyệt, ba mươi năm, cho các người theo bên người, các người không sợ gặp báo ứng sao? ’

‘ Ha ha, báo ứng? Ông cảm thấy tôi sẽ tin tưởng báo ứng sao? Lam lão đại, ba ngày, tôi nhất định sẽ làm ông vào tù! ’

"A Hải, anh làm gì đấy, A Hải. . . . . ." Hạ Mộng Lộ thấy đối phương không trả lời, đáng chết, anh ta cho là anh ta tới chơi phải không? Đem các du khách giao cho Hạ Nguyệt Đình, liền chạy theo anh.

Khi leo lên được ngọn núi cao nhất, Lạc Vân Hải bất mãn nhìn về phía mắt tượng Phật, anh không phải người kia, những thứ này đều là Quan Âm áp đặt ảo ảnh cho anh, nhưng không biết tại sao tâm anh như bị ai nhéo, không thở nổi, nhưng vẫn không chịu buông tha, anh thật muốn xem nó còn có thể cho anh bao nhiêu hình ảnh đáng sợ.

"A Hải?" Hạ Mộng Lộ thấy anh mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, lo lắng hỏi: " Có phải nhớ được chuyện trước kia không?" Nhớ lại sao? Vậy có phải đại biểu anh ta sẽ phải rời khỏi đây sao ? Rõ ràng trước đây không lâu còn nghĩ đem anh ta vứt bỏ, vì sao giờ phút này trong lòng bất an như vậy? Tại sao lo lắng chứ? diendanlequydon.com

Lạc Vân Hải nắm hai quả đấm, anh không phải ác ma, anh là A Hải, anh không phải ác ma giết người, tại sao trong đầu xuất hiện những đoạn ngắn như vậy? Tại sao? Giết người là phạm pháp, nhưng anh lại giết nhiều người như vậy, lẩm bẩm nói: "Tôi không có giết người!" Lại nhìn Hạ Mộng Lộ, giải thích nói: "Tôi không có giết người!"

Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, sau gật đầu nói: "Tôi tin tưởng anh, A Hải, có phải anh nhớ tới cái gì đáng sợ không ? Nếu là đáng sợ, thì không cần phải suy nghĩ? Anh xem anh, chảy nhiều mồ hôi như vậy, đừng nghĩ nữa!" Vội vàng lau hết mồ hôi trên trán anh.

Đột nhiên, anh đưa tay đem cô ôm vào trong ngực, tay siết mạnh lại, rung giọng nói: "Tôi thấy một người có dáng dấp giống tôi, giết thật nhiều người, Hạ Mộng Lộ, nếu quả thật tôi giết người thì làm sao đây?" Sẽ bị bắn chết sao?

Mộng Lộ nghe vậy tim gan run sợ , có lẽ A Hải thật sự là sát thủ xã hội đen, nợ máu thật mệt mỏi, không chỉ là tội phạm truy nã, làm sao bây giờ? Nhận thấy anh giống như bị ác quỷ ám, khẽ lay động, coi như như vậy thì như thế nào? A Hải là A Hải, ác ma giết người là ác ma giết người, giương môi cười ôm lấy anh, an ủi: "Trong lòng tôi, anh chỉ là A Hải, chỉ đơn giản như vậy!"

Lạc Vân Hải khẽ kéo ra khoảng cách, đưa tay vuốt những sợi tóc tung bay của cô, khổ sở nói: "Nếu người đó là tôi, cô không sợ sao?"

"Tôi không sợ, bởi vì A Hải nói qua, vĩnh viễn không làm thương tổn tôi, nhưng nếu tương lai anh nghĩ , cảm thấy những tháng ngày đó không dễ chịu, tôi sẽ thay anh giữ bí mật, có câu nói là con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, chỉ cần anh thành tâm sửa đổi, tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ anh!" Sợ, cô sớm sợ qua, vào giờ phút này lại cảm thấy không sao cả, A Hải là một người tốt.

Lời nói này khiến lòng anh lần nữa rung động, bảo vệ anh, cô còn nói bảo vệ anh: "Hạ Mộng Lộ, đột nhiên tôi không muốn nhớ lại trước kia, đây chính là ngay trước mặt Bồ Tát, cô không thể nói dối!"

"Vậy anh cũng không thể nói dối, không tổn thương tôi và người nhà!"

"Ừm!"

Hai người bèn nhìn nhau cười, sau đó tiếp tục ôm nhau, từ xa nhìn lại, ở trước mặt tượng Phật cao vút, hai người thật nhỏ bé, nhưng không cách nào coi thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.