Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi

Chương 35: Chương 35: Chúng ta sẽ hạnh phúc




“Ồ! Chẳng phải em gái nhà họ Hạ đây sao? Không kéo được người khách nào à?”

Một giọng nam lưu manh vang lên khiến Hạ Nguyệt Đình lùi lại vài bước, đối diện với mấy người tới, “Cố Vân Nam, anh muốn làm gì?”

Cố Vân Nam gãi gãi đầu, huýt sáo một hơi, tiến lên ôm lấy bả vai Hạ Nguyệt Đình cười nói, “Không có gì, chỉ là muốn.... .....” Cố Vân Nam dừng một chút, đổi thành vẻ mặt nịnh nọt rồi tiếp, “Nguyệt Đình, anh biết sai rồi, thật đó, em tha thứ cho anh được không? Em xem, kể từ lần đó, anh không đi tìm bất kỳ cô gái nào nữa, lòng anh vẫn không quên được em, chúng ta làm hòa được không?”

Hạ Nguyệt Đình cười nhạt đẩy Cố Vân Nam ra, “Những lời này anh đã nói vô số lần rồi!” Lần nào cũng vậy, nhưng trước kia mình bị che mắt mới ngoan ngoãn nghe theo lời anh ta, giờ sau khi thấy được tình cảm thật sự giữa anh rể và chị họ, mình sẽ không bao giờ tin anh ta nữa!

“Nguyệt Đình, anh thề, nếu anh lại đánh em, mắng em nữa, hoặc là bỏ rơi em, anh sẽ bị trời đánh tan xác, em xem, anh mua cả nhẫn luôn rồi này!” Cố Vân Nam nhìn xung quanh một vòng, sau đó cười cười quỳ xuống đất, giơ chiếc nhẫn lên cao, “Gả cho anh nha? Về sau anh sẽ chăm sóc em, tiền anh kiếm được đều giao cho em giữ hết!” Cũng đến tuổi phải kết hôn rồi, xem mắt nhiều lần đều bị thất bại, thôi thì cưới cô ta cho xong!

Hạ Nguyệt Đình nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Cố Vân Nam.

Được một người đàn ông quỳ gối trước mặt cầu hôn không phải là ước mơ lớn nhất đời mình sao? Nhưng tại sao người cầu hôn mình lại là một kẻ như thế? Không ai thèm muốn mới tìm đến mình! Chẳng lẽ anh ta cho là mình không biết nửa năm qua anh ta vẫn liên tục xem mắt nhưng không một lần thành công sao?

Trước mặt mọi người, được một người đàn ông quỳ gối cầu hôn có phải mình nên cảm động đến mức chảy nước mắt? Đã có lúc mình cho rằng anh ta là hoàng tử trong mơ, nhưng anh ta lại không hề biết quý trọng, giờ khi chỉ nghĩ đến anh ta thôi mình đã thấy ghê tởm, anh ta lại cầm nhẫn tới cầu hôn! Tại sao chứ?

Đúng lúc này, mấy người bạn của Cố Vân Nam đồng thời huýt sáo cỗ vũ. “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Chẳng mấy chốc, người đi đường tụ tập lại thành vòng tròn, để cổ vũ cho Cố Vân Nam.

Bỗng một cánh tay xuất hiện, kéo mạnh Hạ Nguyệt Đình ra sau.

“Muốn cướp hôn hả?”

“Mau xem này, có người tới cướp hôn!”

Mấy người khách kích động la to, đây là tiết mục do núi Phổ Đà cố ý dàn dựng? Nhưng người đến cướp hôn quả là đẹp trai hơn nhiều!

Lúc này cảnh tượng trở thành, Cố Vân Nam giơ nhẫn lên cầu hôn Đỗ Vương, Đỗ Vương giơ tay ra tiếp nhận chiếc nhẫn, rồi lập tức ném vào đám đông.

“Khốn khiếp! Muốn chết hả?” Cố Vân Nam tức giận hét.

Đỗ Vương xoay xoay cổ, cười không nói.

Ba tên đàn ông đứng sau lưng Cố Vân Nam đồng thanh hỏi, “Mày là ai?”

Hạ Nguyệt Đình sợ gây chuyện phiền phức bèn tiến lên nói, “Được rồi, Cố Vân Nam! Anh đi đi, tôi không muốn kết hôn với anh!”

“Tại sao?” Cố Vân Nam kinh ngạc trợn to mắt. Bị từ chối? Bị Hạ Nguyệt Đình từ chối? Sao có thể? Con nhỏ này ngay cả trong mơ cũng ao ước được kết hôn với mình không phải sao?

Đỗ Vương không giả bộ trầm mặc nữa, kéo cằm Hạ Nguyệt Đình lại gần, cúi đầu, biểu diễn một nụ hôn nóng bỏng.

Xung quanh bỗng im phăng phắc. Cố Vân Nam siết chặt hai quả đấm, trừng mắt nhìn.

Hạ Nguyệt Đình gần như nín thở. Lần này hoàn toàn khác với lần trước, Đỗ Vương vói cả lưỡi vào trong miệng cô, hôn một cách dịu dàng và cẩn thận, như là sợ làm cô đau. Khi hai chân Hạ Nguyệt Đình mềm nhũn, chuẩn bị trượt xuống thì một vòng tay mạnh mẽ siết chặt hông cô, giữ cô đứng vững.

Đỗ Vương hôn xong, liếm liếm môi, trên gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, “Tại sao hả? Bởi vì tôi là người đàn ông của cô ấy, trên thế giới này, cô ấy chỉ có thể tiếp nhận lời cầu hôn của tôi!” Đỗ Vương cười khinh bỉ hai tiếng rồi kéo Hạ Nguyệt Đình băng qua đám người.

Đột nhiên, Đỗ Vương quay đầu lại tung ra một đá. Cố Vân Nam chưa kịp đánh lén thì bị Đỗ Vương đá văng ra xa vài mét, nằm bẹp dưới đất không dậy nổi.

Ba người bạn của Cố Vân Nam thấy thế vội hung hăng xông lên.

“A!” Hạ Nguyệt Đình chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đẩy ra xa, sau khi xoay tròn một vòng nhìn lại thì thấy bốn người bọn Cố Vân Nam đã nằm bẹp dưới đất.

Tốc độ của Đỗ Vương hoàn toàn không thua gì anh rể!

Đỗ Vương nắm cánh tay một người lên, kéo mạnh, đạp mạnh xuống hõm vai của hắn ta, một tiếng “Rắc” vang lên tuyên bố hắn ta đã bị trật khớp vai.

“A a a a!”

Mấy người khách lập tức lùi về phía sau, la lên sợ hãi.

Không tới mười giây, Đỗ Vương đã hạ gục bốn người kia trong khi bản thân không chút sứt mẻ, thậm chí còn lộ vẻ mặt tiếc hận vì đánh chưa đã tay, sau đó tiếp tục kéo Hạ Nguyệt Đình vẫn đang ngây ngốc đứng nhìn đi.

Hạ Nguyệt Đình không theo kịp bước chân của Đỗ Vướng, mấy lần suýt té, lúc này mới phát hiện hình như Đỗ Vương đang giận, chẳng lẽ anh đang ghen? Đến bờ cát, Đỗ Vương đẩy mạnh Hạ Nguyệt Đình ra nhờ vậy cô mới chắc chắn anh đang giận thật, bèn hỏi “Tại sao anh lại xen vào chuyện của tôi?”

Đỗ Vương đen mặt nhìn Hạ Nguyệt Đình, “Cô là đồ ngốc hả? Mấy ngày trước tôi còn thấy tên kia đang trái ôm phải ấp hai tiếp viên trong quán bar đi rêu rao trên đường kìa! Đàn ông tốt trên thế giới chết sạch rồi sao? Hay là cô có khuynh hướng tự ngược?”

Còn tưởng anh ta đang ghen chứ!

Hạ Nguyệt Đình tức giận ngồi dậy, hai tay vòng lại ôm đầu gối, nhìn chằm chằm mặt biển nói, “Tôi nói muốn gả cho anh ta lúc nào? Anh không tới tôi cũng sẽ từ chối mà!”

Đỗ Vương cau mày, ra vẻ không tin ngồi xuống bên cạnh Hạ Nguyệt Đình, “Tôi thấy rõ ràng cô hưng phấn tới mức sắp khóc luôn!”

Hạ Nguyệt Đình cười khổ, “Tôi chỉ đang suy nghĩ, tại sao khi muốn thì không được, khi không muốn nó lại tới mà thôi!”

“Trước kia quả thật hai người có lui tới?”

“Quen nhau hơn ba năm, nhưng đã chia tay rồi!”

“Vậy tại sao hắn ta còn vô cùng tự tin mà cầu hôn cô ngoài đường? Chẳng lẽ vì hắn ta biết cô nhất định sẽ đồng ý?”

Nghe vậy, Hạ Nguyệt Đình lúng túng vặn vặn ngón tay, cắn chặt môi dưới, cúi đầu, ngập ngừng nói, “Bởi vì tôi và anh ta đã từng.... .... Từng ngủ một lần!” Hạ Nguyệt Đình không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Đỗ Vương.

Nhất định anh ta đang cảm thấy mình lẳng lơ, rất hối hận vì đã hôn mình!

Đỗ Vương không nói gì nữa, móc thuốc lá ra hút, nhìn xa xa về phía chân trời.

Cô ta có quan hệ với người khác thì liên quan gì tới mình, tại sao mình lại tức giận chứ?

“Dù chị Mộng Lộ và cô vẫn xem tôi là người thân, nhưng dù sao cũng không phải con ruột. Có khi nào anh thấy cô quan tâm đến tương lai của tôi như quan tâm chị Mộng Lộ chưa? Cô chưa từng nói sau này sẽ cho tôi một phần khách sạn, cũng chưa bao giờ lo lắng tìm cho tôi một người chồng tốt, có lẽ một này nào đó khi tôi làm ra chuyện khiến cô không cách nào tha thứ được, cô sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà không thương tiếc mà không giống như con gái ruột dù có làm gì sai cũng sẽ được tha thứ.

Tôi muốn có một gia đình của riêng mình, do chính mình làm chủ, không cần lo lắng sẽ bị đuổi đi. Nhưng tôi không có! Tôi cảm giác mình thật nhỏ bé trong hơn một tỉ người ở Trung Quốc này, không biết tương lai ra sao. Tôi vẫn luôn tìm kiếm! Cố Vân Nam nói nhà của hắn ta chính là nhà của tôi, tôi muốn làm gì cũng được.... .... Tôi đã tin tưởng hắn ta, nghĩ rằng hắn ta sẽ cho tôi một gia đình mà tôi luôn mơ ước. Nào ngờ, ngay sáng hôm sau khi tôi trao cho hắn ta thứ quý giá nhất đời mình, hắn ta lại nói ngủ với tôi không thích bằng ngủ với mấy cô gái bao!”

Hạ Nguyệt Đình che mặt nức nở.

Khi nghe chuyện những người con gái khác bị lừa tình, mình luôn cười họ ngu, nhưng không ngờ chuyện như vậy cũng sẽ xảy ra với mình.

Đỗ Vương lẳng lặng nghe, an ủi, “Không phải cô muốn một mái nhà, mà là một người có thể cho cô cảm giác an toàn, một người có thể làm cho cô hoàn toàn tin tưởng. Nhưng tên kia chỉ biết làm tổn thương cô. Nếu một ngày nào đó cô làm ra việc khiến hắn ta không cách nào tha thứ được, hắn cũng sẽ đuổi cô đi không thương tiếc. Khi đó cô sẽ phát hiện người chứa chấp cô sẽ chỉ có người cô mà cô không tin tưởng thôi!”

“Tôi còn có hi vọng sao? Đàn ông các anh có phải rất để ý đến chuyện vợ mình không còn trong sạch không?” Đêm đó quả thật là lần đầu tiên của cô, nhưng Cố Vân Nam lại không hề tin.

“Dĩ nhiên là không! Nếu một người đàn ông thật sự yêu cô, anh ta sẽ chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô. Con gái bọn cô khi tìm chồng, chẳng lẽ nhất quyết phải tìm những người đàn ông chưa bao giờ yêu? Hoàn toàn không thực tế! Những người đàn ông thành công ai mà không từng có vài mối tình, trừ khi là một người nghèo kiết xác, hoặc sinh lý bất thường mới vậy.”

“Anh có không?” Hạ Nguyệt Đình lau nước mắt, nghiêng đầu hỏi.

“Tôi.......” Đỗ Vương phiền muộn đốt thêm một điếu thuốc nữa, rồi nghiêm túc giải thích, “Tôi luôn đặt công việc lên hàng đầu, cả ngày lo đánh đánh chém chém, làm gì có thời gian mà đi dỗ dành con gái? Con gái rất phiền!”

“Vậy anh là người sinh lý không bình thường sao?”

Cô ngốc này, rõ ràng mình tốt bụng tới an ủi cô ta, vậy mà cô ta lại thắc mắc lung tung!

Hạ Nguyệt Đình ý thức được mình hỏi phải vấn đề không nên hỏi, bèn lúng túng giải thích, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi!”

“Tóm lại, cô phải tin tưởng vào bản thân mình, lần sao mở to mắt ra mà nhìn, không nhất định phải có tiền, hay có nhà, chỉ cần người đó đặt cô ở vị trí thứ nhất, không trêu hoa ghẹo nguyệt là đủ rồi! Đừng yêu cầu quá cao, gì mà không nhà không xe là kéo vào danh sách đen. Cứ nhìn cấp dưới của tôi mà xem, có mấy ai không phải từ tay trắng mà lên? Giờ thì biệt thự mấy trăm vạn, xe sang mười mấy chiếc! Chỉ cần chịu tiến tới, không lười biếng, rồi sẽ giàu thôi!”

Hạ Nguyệt Đình cười gật đầu, không buồn phiền nữa, thẹn thùng hỏi thăm, “Tôi có thể theo đuổi anh không?” Hạ Nguyệt Đình ý thức được mình nói quá lộ liễu, bèn vội vàng bổ sung, “Tôi không nói anh nhất định phải đồng ý, tôi chỉ hỏi thử thôi, nếu anh không đồng ý tôi không trách anh đâu....... Chỉ là....”

Làm sao bây giờ? Phải giải thích thế nào anh ấy mới không hiểu lầm đây?

Đỗ Vương nghẹn lời, cuối cùng đành nói một câu, “Tôi rất khó theo đuổi!”

Tuy mình chỉ lớn hơn cô ngốc này ba tuổi, nhưng trong mắt mình, cô ấy chỉ là đứa em gái chưa lớn, suy nghĩ còn rất ngây thơ, mình với cô ấy là người của hai thế giới, hoàn toàn không có tiếng nói chung.

Hạ Nguyệt Đình nghe vậy, lại tưởng rằng Đỗ Vương đã gián tiếp chấp nhận, chỉ cần cô chịu cố gắng, nhất định sẽ thành công.

Phải làm sao đây? Tim mình đập nhanh quá, một người đã nói sẽ đặt vợ lên vị trí thứ nhất, tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt đang cổ vũ mình theo đuổi anh!

“Em sẽ cố gắng!” Hạ Nguyệt Đình nói xong, thẹn thùng chạy nhanh về nhà.

Đỗ Vương tự đập mạnh vào ót một cái. Đành tới đâu hay tới đó vậy! Dù sao mình ở đây cũng không lâu, về thành phố F thì sẽ không còn liên quan gì tới nơi này nữa. Người muốn kết hôn với mình không biết bao nhiêu mà kể, nhưng người dám nói trước mặt sẽ theo đuổi mình cũng chỉ có cô ngốc này thôi!

“Chị, em đã thổ lộ với A Đỗ! Em nói muốn theo đuổi anh ấy! Chị dạy em làm cách nào theo đuổi được đi!”

“Phụt! Khụ khụ khụ!”

Hạ Mộng Lộ suýt chết vì sặc Sprite, khụ đến đỏ mặt, trợn to mắt nhìn Hạ Nguyệt Đình, “Em khùng hả? Tiểu Hứa tốt như vậy không theo đuổi, theo đuổi tên lười biếng đó làm gì? Em nhìn cậu ta coi, rõ ràng trên người không có một đồng, phải ăn nhờ ở đậu, mà còn ra vẻ đại gia! Nguyệt Đình à, sao mắt em kém vậy?”

Hạ Nguyệt Đình bất mãn chu môi, “Em còn đang hi vọng anh ấy không có gì kia kìa!” Như vậy hai người sẽ cùng nhau xây dựng tương lai tươi đẹp.

“Em lầm bầm gì đó?”

“Không có gì! Chị đừng nói nữa, tóm lại em thích A Đỗ, không cần biết A Đỗ là ai! Anh ấy lười, thì em siêng hơn một chút là được! Chị , lần này em rất nghiêm túc, chị phải tin tưởng em! Chị không biết đâu, vào lúc em đau khổ nhất, cho rằng mình sẽ cô độc cả đời, thì chính A Đỗ đã cho em hi vọng để yêu.......” Hạ Nguyệt Đình kể lại những điều Đỗ Vương đã nói rồi kết luận, “Nếu anh ấy có thể nói được những lời đó, chứng tỏ anh ấy không thể là người xấu được!”

Hạ Mộng Lộ nghi ngờ nhìn chằm chằm Hạ Nguyệt Đình, lâu rồi mới thấy cô sung sướng như vậy, “Cậu ta nói vậy thật sao?” A Hải cũng từng nói, trong lòng anh, mình là người quan trọng nhất, có thể nói ra những lời giống như A Hải từng nói, vậy có lẽ.... ...

Mắt Hạ Nguyệt Đình sáng rỡ, “Dạ, nhưng anh ấy còn chưa đồng ý, chị giúp em được không?”

A Đỗ không đồng ý? Giỡn hả? Tại sao cậu ta lại không đồng ý? Chẳng lẽ có gì đó nhầm lẫn? Dĩ nhiên, chỉ cần Nguyệt Đình thích, mình sẽ ủng hộ, “Chị cũng chưa từng theo đuổi con trai mà, thôi, cứ để tự nhiên đi, ở chung lâu rồi sẽ phát sinh tình cảm thôi! Tục ngữ có câu, ‘Gần quan được ban lộc’, Nguyệt Đình, chị tin em nhất định thành công! Được rồi, giờ chị phải đi tìm cậu ta tới phụ A Hải lắp thuyền đây!”

“Hả?” Hạ Nguyệt Đình bất mán, “Lắp thuyền rất khó.... ....”

“Sao? Không muốn theo đuổi người ta nữa à? Chỉ có tiếp xúc với nhau nhiều, em mới có cơ hội, đi thôi! A Đỗ là anh em với A Hải, chúng ta lại là chị em, nếu hai đứa thành đôi được, vậy sẽ thân càng thêm thân! Chờ sau này có thời gian bốn người chúng ta sẽ đi du lịch nước ngoài với nhau! Hì, chỉ nghĩ thôi đã thấy vui rồi!”

Hạ Nguyệt Đình gật đầu một cái, nghe không tệ!

Tại sao A Đỗ không phải là A Đỗ mà lại là Đỗ Vương chứ.... ....

“Chúng ta sẽ hạnh phúc! Cực kỳ hạnh phúc! Nguyệt Đình, có phải đang có cảm giác mọi chuyện đang ngày càng tốt đẹp hay không?”

“Dạ! Hi vọng có thể mãi mãi như vậy, chị em ta không xa rời nhau, có phúc cùng hưởng!”

Nếu mình và Đỗ Vương đến được với nhau, tất cả thù lao có được sẽ cho chị Mộng Lộ đi học hết, giúp cả nhà kiếm thật nhiều tiền! Không phải đã nói chỉ cần cố gắng, mọi chuyện đều có thể sao?

Lạc Vân Hải đặt tua vít xuống, đẩy đẩy Hạ Mộng Lộ nói nhỏ, “Hai người kia hôm nay uống lộn thuốc hả?” Trước kia có nhờ cũng không chịu đi, giờ lại xung phong đến.

Hạ Mộng Lộ cười trộm, “Nguyệt Đình không nói em còn không chú ý! Hai đứa nó thật có tướng vợ chồng! Đừng hỏi nhiều nữa, làm việc thôi!” Mình mất hết sức mới kéo được A Đỗ đến đây làm việc, hỏi nhiều, cậu ta ngại chạy mất thì sao?

Hôm nay biển lặng, không có gió, xanh biếc một màu.

Mọi người đều cười đùa vui vẻ chỉ trừ Đỗ Vương. Tất nhiên Đỗ Vương biết ba người kia đang vui vì cái gì.

Hạ Nguyệt Đình quả thật không xấu, thậm chí có thể nói là dễ thương, nhưng thân phận hai người quá cách biệt, sao có tướng vợ chồng được? Hiện giờ, nhỏ mê tiền này cứ như được uống thuốc kích thích, cười mãi không ngừng! Chỉ làm việc chung với mình thôi mà, có cần phấn khích dữ vậy không?

Không phải anh Đỗ không thích em, mà là chúng ta hoàn toàn không có cơ hội, hi vọng sẽ có ngày em hiểu được cái gì gọi là ‘thực tế’. Đó không gọi là yêu mà chỉ là một loại ảo tưởng, đa số con gái đều có ảo tưởng, luôn cho một người đàn ông có đại vị xã hội thành hoàng tử trong mơ của mình, nhưng khi ở chung mới phát hiện, sự thật hoàn toàn ngược lại, thần tượng chỉ có thể là thần tượng mà không thể trở thành chồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.