Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi

Chương 43: Chương 43




Lạc Vân Hải thấy Kỷ Đào Đào cầm tấm hình, mày nhíu chặt, tiến lên chụp lấy, “Ai cho hai đứa.... ...”

‘Có thể....... Nể mặt mẹ con.... ...’

Ngoài cửa, đám Nhạc Tử Tuyền nghe nói Lạc Vân Hải nổi giận, rối rít tiến đến giải vây giùm Đông Phương Hoàng.

Hứa Trí Viễn thấy Lạc Vân Hải không nói lời nào, bèn đi vào nhìn thử hai đứa nhóc, bỗng kinh ngạc há to mồm, “Ôi trời ơi!” Rất giống anh Hải!

Lạc Vân Hải siết chặt tấm hình, vẻ mặt vốn lạnh lùng biến thành kinh ngạc, chậm rãi ngồi xổm xuống, “Hai đứa gọi người này là gì?” đôi mắt tràn đầy vẻ mong đợi.

“Mẹ, sao ạ?” Kỷ Đào Đào lui về sau một bước, vẻ mặt khó hiểu. Cậu chỉ là trẻ con, chú này lại tìm nhiều người như vậy tới giúp? Cửa bị nhiều người vây chặt, làm sao chạy trốn được đây?

“Hai đứa mấy tuổi?” Nhạc Tử Tuyền bước vào, nở nụ cười hiền lành, quả nhiên, giống như đúc tấm hình A Hoàng cho bọn họ nhìn.

Kỷ Khanh Khanh hút mũi, “Bốn tuổi rưỡi!”

Lạc Vân Hải đưa tay vuốt ve mặt Kỷ Đào Đào, lông mày rậm, mắt dài xếch, mũi cao, miệng hồng hồng. Lạc Vân Hải đỏ mắt, nhìn tiếp Kỷ Khanh Khanh cười hỏi, “Mẹ ở đâu?”

“Chú định kiện tụi con? Nên muốn gặp người lớn?”

“Ha ha! Đứa nhỏ này thật dễ thương!” Nhạc Tử Tuyền che miệng cười khẽ.

“Sao ta lại muốn kiện hai đứa?” Lạc Vân Hải dở khóc dở cười, làm gì có chuyện cha kiện con mình? Còn là hai đứa bé đáng yêu như thiên sứ thế này?

Kỷ Đào Đào chỉ vào tờ tư liệu trên đất, “Tụi con không cố ý! Mẹ nói phải thiết kế phòng cho chủ tịch của công ty này, nên tụi con tới khảo sát giúp mẹ, muốn biết chủ tịch thích phong cách gì!”

Lạc Vân Hải cười hiền lành, cố gắng để không hù dọa bọn nhỏ, gật đầu nói, “Tốt! Còn nhỏ đã biết giúp mẹ! Mẹ hai con không nói cho hai con biết chủ tịch công ty này là ai sao?”

“Không ạ!”

Lạc Vân Hải co quắp khóe miệng, “Không có ai nói cho hai con, ba hai con là ai?”

“Ba đã chết không toàn thây rồi!” Kỷ Khanh Khanh giành đáp.

Chết...... Hạ Mộng Lộ thật là.......

Lạc Vân Hải tiếp tục cười nói, “Chết thế nào?”

“Đi tới đi lui tự nhiên chết, sau đó bị xe hơi đè bẹp, lại bị xe lửa cán, rồi bị máy bay nổ tung!”

“Ha ha!”

Chết đúng thảm! Mấy người phía sau cố nén cười tới mức đỏ bừng mặt!

Lạc Vân Hải trông như đang cười, nhưng trong người đã cuồn cuộn lửa giận, không ngờ, ngày ngày cô đều nguyền rủa cho anh chết sớm. Lạc Vân Hải vỗ vỗ mặt hai đứa nhỏ, nghiêm túc nói, “Nghe kỹ, ta tên Lạc Vân Hải, là chủ tịch của công ty này, là cha của hai con! Mau kêu cha!”

Hai cậu bé ngẩn người, cha? Ai biết chú là ai chứ? Kỷ Khanh Khanh lau nước mắt, trợn to mắt, “Gọi chú là cha, có ích gì không? Có đồ ăn ngon không? Con rất đói!”

Kỷ Đào Đào nhanh trí đáp, “Có MacDonald không ạ?” Hôm nay thật may, ra cửa đụng phải đồ ngốc, có hamburger ăn, còn có tiền về nhà, không tệ!

“Dĩ nhiên, muốn ăn MacDonald đúng không? Đi, cha dẫn hai con đi!” Lạc Vân Hải khom lưng mỗi tay ôm một đứa, mỉm cười bước ra khỏi tầm mắt của mọi người.

“Nhưng hợp đồng còn chưa.......” Hứa Trí Viễn chỉ vào đống tài liệu nằm trên đất.

Đông Phương Hoàng liếc Hứa Trí Viễn một cái, “Cậu cảm thấy hiện tại anh ấy có tâm tư quản những việc này sao?”

“Đúng vậy. Anh Hải thật thông minh! Biết Hạ Mộng Lộ chắc chắn không chịu gặp anh ấy, nên mới bắt đầu từ hai đứa bé! Một phần MacDoald là có thể dụ được, có phải dễ dàng quá không?”

Anh Hải, anh phải cảm tạ trên thế giới này còn có MacDonald, nếu không.... .....

Đỗ Vương thấy hai đứa nhỏ đeo máy chụp hình trước ngực, vả lại trông rất quật cường, không thể nào là kiểu dễ dụ như vậy được, bèn kêu to một tiếng đuổi theo Lạc Vân Hải.

“Cha, con muốn nước chanh, bánh quế, hamburger, khoai tây chiên phần lớn.... ......”

“Cha, con muốn gà cuộn, phần ăn của trẻ con, khoai tây phần lớn, gà chiên nước sốt.... .....”

Hai đứa bé không cần nhìn bảng thực đơn cũng kêu món được, dường như toàn bộ sản phẩm của MacDonald đã được khắc sâu vào đầu.

Người phục vụ thấy vậy thầm khen, hai đứa nhỏ thật giỏi, còn nhớ rõ món hơn cả cô, hơn nữa cha của hai đứa cũng rất đẹp trai!

Lạc Vân Hải nghe hai đứa gọi cha, sướng như điên, nói “Như hai đứa chọn!”

“Vâng! Xin quý khách đợi một lát!”

Kỷ Đào Đào thấy chị phục vụ còn đang tính sổ, bèn giơ máy tính nói, “Chị! Không cần tính nữa, tổng cộng ba trăm hai mươi đồng!”

“A, em giỏi quá!”

“Con trai của quý khách thật thông minh! Quý khách thật biết dạy con!”

Lạc Vân Hải lúng túng tằng hắng một tiếng, ôm lấy hai đứa lên lầu hai, ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, nhìn hai đứa nhỏ không chớp mắt. Lông mày giống anh, lỗ mũi giống anh, đôi môi giống anh, khuôn mặt giống Hạ Mộng Lộ. Còn thông minh giống anh!

Anh không chỉ có con trai, còn là hai đứa!

Nhìn món ngon đầy bàn, Kỷ Đào Đào và Kỷ Khanh Khanh liếm liếm môi, bắt đầu ăn điên cuồng.

“Ăn từ từ, mẹ không dạy hai đứa phải nhai kỹ nuốt chậm sao? Uống từ từ, bị sặc làm sao!” Lạc Vân Hải không thể tin được con của anh lại đói như vậy. Anh dịu dàng lau vết mỡ trên khóe miệng hai đứa, khuyên, “Trẻ con không nên ăn nhiều đồ ăn nhanh, không tốt cho sức khỏe!”

“Dạ!” Kỷ Khanh Khanh nghe lời gật đầu, “Cha, cha thật là đẹp trai, là người cha tốt nhất trên thế gian này!”

Nghe vậy, Lạc Vân Hải tự hào hếch cằm lên. Anh không đẹp trai thì sao có thể sinh ra hai đứa con đẹp trai như vậy được? “Mấy năm nay hai con sống tốt không? Ở đâu?”

“Berlin ạ! Tụi con sống rất tốt, cha...... Mẹ rất yêu tụi con, muốn ăn cái gì mẹ đều mua, cho nên cha không cần lo lắng!” Chẳng lẽ nhận nhầm người?

Berlin...... Hạ Mộng Lộ, em trốn thật kỹ, nhưng sống tốt là được rồi!

Nghe vậy áy náy trong lòng Lạc Vân Hải cũng giảm bớt, “Hai con yên tâm, từ nay về sau, cha sẽ chăm sóc các con thật tốt!”

Thôi đi! Người cha hung dữ thế này, bọn họ không thèm! Dĩ nhiên những lời này không thể nói ra, nếu không sẽ không có tiền về nhà! Kỳ lạ! Tại sao những người kia không chịu ăn mà cứ nhìn hai cậu hoài? Chẳng lẽ biết hai cậu đang gạt người? Không được! Phải ăn nhanh về nhanh thôi!

Kỷ Đào Đào rất sợ bị bắt bồi thường, nên ăn xong vội nói, “Con ăn xong rồi!”

Lạc Vân Hải lập tức ôm hai đứa xuống lầu, đến cửa, hai đứa giùng giằng đòi xuống, anh khó hiểu hỏi, “Không về nhà với ba sao?”

“Tại sao tụi con phải về nhà với chú? Hiện tại chú đang bị tình nghi bắt cóc trẻ con, tụi con có thể tìm cảnh sát bắt chú!” Kỷ Đào Đào chép miệng, không gọi ba nữa.

Lạc Vân Hải sửng sốt, “Hai con đã gọi cha, ăn no rồi, giờ không muốn về nhà với cha?”

Kỷ Khanh Khanh cười hiền lành, “Chú mời tụi con ăn cơm, không phải là vì tụi con đáng yêu sao?”

Đáng yêu? Lạc Vân Hải cắn răng hỏi, “Chú? Không phải vừa rồi còn gọi cha?”

Kỷ Đào Đào đáp, “Mẹ từng nói, có sữa chính là mẹ, giờ tụi con không cần sữa nữa, tụi con phải về nhà với cha đây, tạm biệt!” Đã lâu chưa được ăn no như vậy, vừa thoải mái, vừa giúp mẹ tiết kiệm được một số tiền lớn, “Chú không cảm thấy tụi con đáng yêu?”

Đáng yêu! Đáng yêu tới mức anh muốn đánh mông hai đứa! Lạc Vân Hải không ngờ mình sẽ bị hai đứa nhỏ lừa, mặt tái xanh, “Trong mắt hai đứa, cha lại là kẻ ngu dễ dụ?”

Coi như chú thông minh! Kỷ Đào Đào lắc đầu, “Là chú tự nói đó! Hơn nữa tụi con tên Kỷ Đào Đào và Kỷ Khanh Khanh, cha của con họ Kỷ, chú sao có thể là cha tụi con được? Đừng cho rằng chúng con dễ lừa, hừ, đi thôi!” Kỷ Đào Đào kéo em trai chạy đi.

Lạc Vân Hải tức giận đứng nhìn theo bóng lưng hai đứa.

“Anh Hải, hai đứa nó không phải thiên sứ, là ác ma mới đúng!” Đỗ Vương tiến lên lắc đầu nói, có thể lừa gạt người đứng đầu băng xã hội đen, xem như có bản lĩnh, quả nhiên, sau nụ cười thân thiện đều là những linh hồn tà ác!

“Ác ma? Một ngày nào đó sẽ cho hai đứa nó biết, thế nào là ác ma đích thực!”

Đỗ Vương gật đầu, “Nếu cô ấy chính là người thiết kế cho nhà mới của anh, vậy không lo không có cơ hội gặp, anh Hải, đừng nóng!”

“Sau khi về, không được nói chuyện hôm nay với cha mẹ, biết không? Nếu cha mẹ biết chúng ta lừa người, sẽ bị nhốt vào nhà vệ sinh đó!” Kỷ Đào Đào dặn Kỷ Khanh Khanh.

Kỷ Khanh Khanh nằm vắt ngang qua hai băng ghế, không ai chen thật là thoải mái! Vừa vỗ vỗ bụng, vừa nói, “Anh nghĩ ai cũng ngốc như ông chú kỳ lạ đó sao?” Cậu có phải thằng ngốc đâu? Kỷ Khanh Khanh tiếp tục cười nói, “Chờ sau này em kiếm được nhiều tiền, sẽ mua cho mỗi người một chiếc xe hơi, không phải giành xe buýt với ai!” Lúc đi chen lấn tới mức mặt đỏ bừng, rất vất vả!

Mấy người ngồi ghế sau nghe vậy đều phì cười, trẻ con bây giờ thật lanh lợi.

Kỷ Đào Đào liếc em trai một cái, “Hừ! Chờ anh có tiền, sẽ mua cho mỗi người một chiếc trực thăng, đỡ bị kẹt xe!” Ghét nhất kẹt xe, ước chừng về nhà phải mất cả tiếng đồng hồ, về sau kêu mẹ mua cho một chiếc xe đạp, bảo đảm nhanh hơn xe buýt nhiều.

“Ha ha ha ha!”

Mấy người đằng sau cười ngất ngưỡng.

Hoàng hôn, mây mù chiếm cả bầu trời, chỉ còn chút xíu tia nắng chiếu xuống.

Trước tòa nhà ba mươi tầng, một chiếc Rolls - Royce đang đậu dưới tàng cây. Lạc Vân Hải vừa hút thuốc là vừa ôm ngực đứng đợi dưới đèn đường.

Lạc Vân Hải đang chán đến chết thì thấy một người đi ra cửa. Cô mặc áo sơ mi màu đỏ nhạt, quần tây dài, giày cao gót, tóc uốn xoăn, phong cách hoàn toàn khác với năm đó, khiến mắt anh bỗng sáng lên.

Trước kia, cô không mang giày cao gót, tóc dài thẳng, luôn đội khăn trùm đầu, ăn mặc tùy ý, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh không thể tin được đây chính là cô gái nông thôn ngày đó! Ba mươi rồi, Hạ Mộng Lộ, em đã thay đổi, trên mặt dù có cười, nhưng tôi lại thấy sau nụ cười kia là lạnh lùng khó gần.

Rất muốn lại gần nghe giọng của cô, nghe cô gọi anh ‘chồng à’, gọi anh A Hải, tuyên bố anh là A Hải của cô, không ai giành được.

Em nói với con, cha đã chết. Chẳng lẽ trong lòng em, A Hải đã chết rồi sao?

Hạ Mộng Lộ mở khóa xe đạp, đang định đi bỗng quay đầu lại. Ảo giác? Nhưng người kia đang đứng đó nhìn cô, cười với cô, không phải là ảo giác, bởi vì A Hải sẽ không cười với cô như vậy, nụ cười của A Hải rất tinh khiết, còn nụ cười này đầy phức tạp.!

Tại sao anh ta lại ở đây? Chờ ai? Dù gì chắc không phải chờ cô rồi, có lẽ là chờ vợ anh ta, Thái Bảo Nhi?

Lạc Vân Hải gãi gãi ót, tiến lên phía trước, “Đã lâu không gặp!”

“Xin chào! Chờ người?” Hạ Mộng Lộ lịch sự mỉm cười, thản nhiên như gặp lại một người bạn cũ.

Lạc Vân Hải sững người mấy giây rồi nhét hai tay vào túi quần, ưỡn ngực thở ra một hơi, gật đầu “Ừ!”

Hạ Mộng Lộ nhướng mày, “Tôi còn có việc, đi trước! Anh yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức thiết kế cho nhà anh! Tạm biệt!” Cô siết chặt tay cầm, đẩy xe tới trước.

Gặp lại sau năm năm, chỉ như vậy? Không hỏi xem mấy năm qua tôi sống thế nào? Không nói cho tôi thật ra tôi có hai đứa con trai?

Lạc Vân Hải hỏi, “Em không cảm thấy chúng ta có rất nhiều lời cần nói sao?”

“Tôi không thấy giữa chúng ta có gì để nói hết!” Hạ Mộng Lộ không quay đầu lại, bước nhanh hơn.

Lạc Vân Hải kéo cổ tay Hạ Mộng Lộ, “Hôm nay em phải nói chuyện với tôi!” Nói xong kéo cô đến tiệm cà phê phía trước.

Hạ Mộng Lộ giãy giụa, “Lạc Vân Hải, anh đừng quá đáng! Tôi cảnh cáo anh, mấy năm qua tôi có học Judo đó!” Đáng ghét, anh ta bị bệnh? Lúc trước, nói chia tay cũng là anh ta, giờ lại tới làm phiền cô, khinh cô dễ bắt nạt?

Nghe vậy, Lạc Vân Hải cười nhạt một tiếng.

Hạ Mộng Lộ tức giận đấm một cái.

Lạc Vân Hải nghiêng người, dễ dàng tránh thoát, thậm chí bắt được tay Hạ Mộng Lộ, kéo cô vào ngực anh, cười nói, “Quơ tay múa chân!” Dám múa rìu qua mắt thợ! Từ lúc năm tuổi anh đã bắt đầu học với không biết bao nhiêu võ sư, đừng nói một Hạ Mộng Lộ, cho dù một ngàn người, cũng chỉ là vui đùa với anh.

“Anh.... ..... Mau buông tay! Lạc Vân Hải, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Chẳng lẽ công sức học mấy năm nay của cô đều uổng phí hết?

Lạc Vân Hải nghiêm túc nói, “Không muốn biết cha mẹ em sống thế nào? Không muốn biết chuyện anh em?”

Hạ Mộng Lộ tỉnh táo lại, trừng Lạc Vân Hải.

Mười phút sau, hai người bình tĩnh ngồi trong một góc của quán cà phê. Lạc Vân Hải đẩy ly cà phê đã được thêm sữa đến trước mặt Hạ Mộng Lộ, sau đó sửa sửa gọng kính, nhìn chằm chằm cô.

Hạ Mộng Lộ nôn nóng như ngồi trên đống lửa, không biết Lạc Vân Hải tìm cô có mục đích gì, chẳng lẽ anh đã biết sự tồn tại của Đào Đào và Khanh Khanh, muốn tới giành con? Thấy anh cứ nhìn chằm chằm, cô bèn hỏi, “Anh nhìn cái gì?” Chưa từng thấy người đẹp?

Lạc Vân Hải lắc đầu nói, “Không có gì, chỉ cảm thấy em đeo kính rất đẹp!”

Đẹp? Hạ Mộng Lộ cười nói, “Chẳng lẽ anh giống những kẻ tầm thường khác, thấy người đẹp là chảy nước miếng? Còn là vợ trước?” Ba mươi lăm tuổi rồi vẫn không đứng đắn! Chẳng lẽ một Thái Bảo Nhi còn không đủ? Lúc trước sao cô lại thích người như vậy được chứ? Đúng là sỉ nhục!

“Vợ trước? Nếu tôi nhớ không làm, chúng ta chưa từng ly hôn!” Lạc Vân Hải móc ra tờ đăng ký kết hôn đặt lên bàn, mặc dù trên đó viết tên Hoắc Hâm, nhưng cũng chính là anh.

Hạ Mộng Lộ cau mày. Tự nhiên anh ta cầm tờ giấy này theo người làm gì? Biến thái? Vậy chẳng khác gì phản bội Thái Bảo Nhi? “Trong lòng tôi, chồng tôi đã chết. Hơn nữa, trên tờ đăng ký này không phải tên anh, theo lý mà nói, cũng đồng nghĩa với đã ly hôn, cho nên anh chỉ được xem là chồng trước!”

Cố ý chọc giận anh? Lạc Vân Hải đáp, “Chồng trước thì chồng trước, chỉ cần em không phủ nhận tôi là được, Hạ Mộng Lộ, nếu chưa từng ly hôn, vậy trên pháp luật, em chính là vợ tôi! Đó là sự thật không thể chối cãi!”

“Lạc Vân Hải, rốt cuộc anh muốn gì? Nếu anh cảm thấy có hứng thú với tôi của hiện tại, thì tôi sẽ xem thường anh!”

“Tôi ly hôn rồi!”

Hạ Mộng Lộ run tay, giả vờ khuấy ly cà phê, “Liên quan gì tới tôi?”

“Đã ly hôn từ năm năm trước. Sau khi trở về, trong ba tháng, không ngày nào tôi không nhớ em, nhớ từng phút từng giây! Đến khi tôi ý thức được không cách nào buông tay được nữa, phải đi tìm em, thì em đã biến mất. Tôi tìm em suốt năm năm ở khắp các nước, nhưng không thấy. Mộng Lộ, hôm nay gặp lại, biết em đã sinh cho tôi hai đứa con trai, tôi thật sự rất kích động, hạnh phúc tới mức quên cả hít thở, cảm thấy mình thật may mắn.... ...”

Hạ Mộng Lộ cảm thấy mũi cay cay. Hèn chi, Thái Bảo Nhi không ở nhà hiếu thuận cha mẹ chồng mà tới công ty phỏng vấn, thì ra trong năm năm này đã có nhiều biến động như vậy.

“Hiện giờ tôi đang sống rất tốt. Nếu anh đã gặp hai đứa nhỏ thì tôi cũng không giấu nữa. Đúng! Hai đứa nhỏ là con anh, nhưng anh chưa từng nuôi dưỡng tụi nó ngày nào, cho nên anh không có tư cách gì giành quyền nuôi dưỡng với tôi, dù anh có nói gì, tôi cũng không giao hai đứa nhỏ cho anh đâu!”

Lạc Vân Hải gật đầu một cái, chống cùi chỏ lên bàn, đan chéo mười ngón tay, để lộ chiếc đồng hồ khảm kim cương số lượng có hạn, “Tôi sẽ không tranh với em. Mộng Lộ, chúng ta....... Thật sự không thể quay lại sao?”

“Anh cảm thấy có thể sao?” Hạ Mộng Lộ cười nhạt nói.

“Vì năm đó tôi bỏ đi khiến em hận suốt năm năm không tha thứ? Hạ Mộng Lộ, tôi nói rồi, ba tháng sau đó tôi đã trở về tìm em, và ly hôn với Bảo Nhi, vì em mà bỏ Bảo Nhi......”

“Anh sai rồi! Giờ tôi không hề hận anh!”

“Vậy tại sao vẫn không chấp nhận tôi?”

“Bởi vì anh không phải là A Hải, anh là Lạc Vân Hải! A Hải mà tôi yêu đã chết! Thế giới của A Hải rất đơn giản, không có bất kỳ gánh nặng nào, là một người đàn ông đáng để tôi tin tưởng! Còn anh thì không, anh chỉ tốn ba tháng để bỏ rơi người anh yêu hơn mười năm, vậy tương lai có thể anh cũng chỉ mất ba tháng để bỏ rơi tôi! Lạc Vân Hải, tính tàn nhẫn, quyết tuyệt của anh chính là điều tôi rất ghét!” Khiến cô không có được cảm giác an toàn.

Lạc Vân Hải nói, “Đó mới chính là tôi! Hay ý em nói, tôi còn không bằng một kẻ ngu?”

Hạ Mộng Lộ đáp, “Đây là chỗ khác nhau giữa anh và A Hải. A Hải không phải kẻ ngu, anh ấy là người đàn ông tốt nhất thế giới! Lạc Vân Hải, anh cho rằng mình rất xuất sắc? Anh già rồi! Trong mắt tôi, anh là người không sống được bao nhiêu năm nữa, tôi cần gì phải lãng phí thời gian của mình trên người anh?”

“Hạ Mộng Lộ! Tôi ba mươi lăm tuổi vẫn độc thân không phải do em sao? Tôi nói trước, hai đứa nhỏ cũng là con của tôi, không có tôi, một mình em làm sao sinh được? Chỉ vì em, mà chủ tịch Long Hổ tôi đây đợi em tận năm năm! Em đúng là có phúc mà không biết!” Dám nói anh già?

“Củ cải trắng trọc đầu, còn dám nói mình có nhiều sức hút !” Đúng là tự kỷ! Tại sao A Hải của cô lại biến thành như vậy?

Lạc Vân Hải nghe vậy càng tức giận hơn, siết chặt nắm tay. Nếu nói nữa không chừng sẽ có án mạng! Anh đứng dậy nói, “Em mới là trái khổ qua!” xong bước đi.

Lần đầu gặp lại đã tan rã trong không vui.

Trái khổ qua? Hạ Mộng Lộ siết chặt chiếc muỗng trong tay, dám nói cô là trái khổ qua, vô duyên vô cớ kéo cô tới đây là để giễu cợt cô? Loại đàn ông này đáng bị cô đơn tới già! Tức chết người! Đúng là ra cửa quên thắp nhang! Hừ, cô phải ‘cố gắng hết sức’ để thiết kế nhà cho anh ta, đúng, phải ‘cố gắng hết sức’!

Bên này, mặt Lạc Vân Hải âm trầm tới mức người qua đường đều tự giác nhường đường, sợ bị đánh.

Cô đã hoàn toàn thay đổi, trở nên độc mồm độc miệng, không hề để ý tới cảm nhận của người khác! Người đàn bà đanh đá!

Lạc Vân Hải thấy Hạ Mộng Lộ đang đạp xe phía trước, bèn nhấn mạnh chân ga, xông tới vũng nước bên cạnh cô.

Hạ Mộng Lộ tức giận đến mức run cả hai tay, cúi đầu nhìn thử, quả nhiên, trên bắp chân dính đầy bùn dơ. Cô hung tợn nhìn theo chiếc Rolls - Royce đang chạy xa kia, bỗng có xúc động muốn quăng chiếc xe đạp của mình vào nó, nhưng cô cố nhịn, bởi vì đến lúc đó, xe hơi thì chẳng sứt mẻ gì, còn chiếc xe đạp của cô thế nào cũng bị nát bét. Tệ hơn, có thể sẽ bị anh ta bắt bồi thường!

A Hải của cô tuyệt đối sẽ không ác đến vậy, đừng nói là làm bắn nước lên người cô, ngay cả nói nặng cô cũng không dám. Quả thực khác nhau một trời một vực!

Lạc Vân Hải nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Hạ Mộng Lộ đang khom người chùi vết bùn, thì vui vẻ nở nụ cười, sau đó đột nhiên thấy mình thật ngây thơ, hoàn toàn không giống với tác phong chững chạc thường ngày. Trên thế giới này, cũng chỉ có Hạ Mộng Lộ mới có thể khiến anh xúc động, làm những chuyện mà ngay cả lúc mười tuổi anh cũng không làm thế này!

Hay là đi xin lỗi? Không được, vậy chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình? Làm gì có chuyện chủ tịch tập đoàn lớn phải ăn nói khép nép với một người phụ nữ? Buồn cười!

Nếu không phải vì hai đứa bé, anh đã chẳng thèm để ý tới trái khổ qua kia! Hừ, đợi hai đứa nhỏ chịu về nhà với anh rồi, xem cô có tới tìm anh không!

Nghe thấy chuông điện thoại reo, Lạc Vân Hải bắt máy, “Nói!”

‘Anh Hải, tìm được rồi! Cô ấy sống ở khu Triêu Dương, số nhà ba lẻ hai! Nghe giọng anh, chẳng lẽ đàm phán thất bại?”

“Tôi có nên khen lỗ tai cậu rất thính?” Lạc Vân Hải lạnh lùng nói.

“Không cần! Nếu đàm phán thất bại, sao anh không trực tiếp tới nhà cô ấy? Lý do là thăm hai đứa nhỏ. Dù gì hai đứa cũng là con anh, cô ấy không có lý do gì để từ chối. Vì con, có lẽ cô ấy sẽ tha thứ cho anh, nếu anh có thái độ tốt, nói không chừng cô ấy sẽ cho anh ở lại qua đêm. Người mẹ nào chẳng hi vọng con mình có một gia đình đầy đủ? Chỉ cần hai đứa nhỏ tiếp nhận anh, cô ấy không thể không suy nghĩ vì hai đứa nhỏ mà quay lại với anh. Nhớ mua thêm một bó hoa hồng đỏ. Phụ nữ rất dễ dụ!”

Lạc Vân Hải lái xe chậm lại, lắng nghe một cách cẩn thận. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, cười nói, “Cậu càng ngày càng lanh! Cứ vậy đi!” Phải mua đồ chơi cho hai đứa nhỏ! Trẻ con thích chơi gì?

Lạc Vân Hải bắt đầu nhớ lại những thứ mình từng chơi hồi nhỏ.......

Trên phố ăn vặt, Hạ Mộng Lộ và Thái Bảo Nhi lựa rất nhiều món xong tìm chỗ ngồi, bắt đầu nhấm nháp.

“Đồ ăn chỗ này không tệ!” Hạ Mộng Lộ nói, không biết tại sao Thái Bảo Nhi lại tìm cô, từ khi biết Thái Bảo Nhi và Lạc Vân Hải đã ly hôn, cô luôn thấy rất lúng túng, tính ra, hai người đều là vợ cũ của Lạc Vân Hải, vợ cũ và vợ cũ nói chuyện với nhau, nghe thấy kỳ kỳ.

Thái Bảo Nhi ăn một miếng rồi nói, “Quả thật không tệ! Biết tại sao tôi tìm cô không?”

Biết! Đơn giản là giống như trong phim, cầu xin cô rời khỏi chồng tôi, nếu không có anh ấy tôi sẽ chết, vân vân và vân vân, chứ gì!

Đến nay Thái Bảo Nhi vẫn chưa kết hôn, chứng tỏ, cô ấy vẫn chưa quên được Lạc Vân Hải.

“Ha ha! Nhìn vẻ mặt cô kìa! Thật ra tôi biết cô và anh ấy đã gặp nhau, chính mắt tôi nhìn thấy!”

Thái Bảo Nhi suy nghĩ một chút rồi tiếp, “Vân Hải là một người đàn ông tốt. Tối thiểu, lúc chúng tôi còn ở bên nhau, anh ấy đối với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi tình nguyện vì anh ấy mà buông tha ước mơ của mình. Bình thường anh ấy rất ít nói, nhưng chưa bao giờ quên tặng quà cho tôi vào những ngày lễ! Rất lịch sự và dịu dàng!”

Lịch sự và dịu dàng? Anh ta cố ý chạy xe cho nước bùn bắn lên người cô đây này!

“Tôi hi vọng, hai người có thể nhanh chóng quên đi khúc mắc lúc trước, quay lại với nhau!”

“Khụ khụ khụ khụ khụ.... ....” Hạ Mộng Lộ kinh ngạc trợn to mắt, không phải tới khuyên cô nên rút lui sao? “Cô....... Cô có ý gì?”

“Hạ Mộng Lộ, chúng ta chẳng còn nhỏ nữa, không có nhiều thời gian để lãng phí! Đừng để đến khi nhắm mắt xuôi tay mới thấy hối hận, hãy quý trọng người trước mắt! Tôi thấy anh ấy rất yêu cô, năm năm qua, anh ấy không tìm bất kỳ cô gái nào khác, một mực chờ cô, tìm cô khắp nơi.

Anh ấy có thể vì cô mà vứt bỏ tình cảm hơn mười năm của chúng tôi, đủ chứng minh anh ấy thật lòng. Anh ấy tình nguyện đeo cái danh kẻ bội bạc cũng muốn ở bên cô. Lúc đó, anh ấy nói, dù cô vĩnh viễn không trở lại, anh ấy cũng muốn ly hôn với tôi vì không thể chịu đựng được việc phản bội cô một phút một giây nào, chỉ có ly hôn, anh ấy mới có tư cách ở đây chờ cô trở về. Hạ Mộng Lộ, cô thật hạnh phúc, hạnh phúc tới mức khiến tôi hận không thể giết chết cô!” Thái Bảo Nhi cầm nĩa lên, giả làm vẻ mặt dữ tợn.

Hạ Mộng Lộ nghe vậy, sững người, cô đã từng rất ghét Thái Bảo Nhi, dù biết rõ mình mới là người cướp chồng của người ta, một phút trước còn đang nghĩ đối phương đến để chê trách mình, giờ mới phát hiện thì ra mình là kẻ lòng dạ hẹp hòi, “Cô không còn yêu anh ta nữa sao?”

Thái Bảo Nhi nhún vai, “Có lẽ còn cũng có lẽ không! Năm năm rồi, tôi vẫn nhớ anh ấy, những đã không mãnh liệt như trước. Có lẽ cô không thích nghe câu này, nhưng anh ấy không xứng với tình yêu của tôi, kể từ lúc anh ấy nói yêu cô, anh ấy đã không đáng để tôi trao một chút yêu nào nữa, thậm chí còn khinh thường liếc mắt. Tôi là phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt, sao có thể giống thời phong kiến xem đàn ông là trời?

Anh ấy nói yêu thì tôi phải yêu anh ấy, anh ấy nói không yêu thì tôi phải đi, rồi đòi quay lại thì tôi quay lại, làm như cả thế giới chỉ có một người đàn ông? Đây chỉ là ý tưởng của riêng tôi chứ không có ý chê bai gì. Tôi biết tại sao cô không tha thứ cho anh ấy, cô cảm thấy anh ấy chỉ mất ba tháng để bỏ rơi tôi, giả sử có một ngày, anh ấy lại mất trí nhớ, có lẽ cũng chỉ mất ba tháng để quên cô, nhưng trên thế giới lấy đâu ra nhiều giả sử như vậy? Chúng ta sống được bao lâu đâu!”

“Tôi phát hiện cô là người có suy nghĩ rất tích cực!” Đúng! Ai nói phụ nữ không có đàn ông thì phải nửa chết nửa sống? Ai nói bị vứt bỏ thì phải đau khổ cầu quay lại?

Thái Bảo Nhi tiếp, “Chẳng lẽ anh ấy không còn quan tâm tôi nữa thì tôi phải cả ngày lấy nước mắt rửa mặt? Sau đó chết vì buồn bực? Mơ đi!” Thật ra, lúc mới đầu quả thật cô rất khổ sở, tốn ba năm mới bình tâm lại được, đến khi không cảm thấy đau khổ nữa bỗng phát hiện thế giới thật ra rất tốt đẹp, chỉ do cô không đi tìm hiểu, vì anh mà buông tha tất cả, suốt ngày vây quanh anh. Cô muốn tìm lại ước mơ và khát vọng. Còn kết hôn lại, quả thật cô chưa nghĩ tới, Lạc Vân Hải đã cho cô thấy tình yêu không hề bền chắc, thậm chí yếu ớt đến đáng sợ, cô đã không còn tin tưởng đàn ông.

Thật ra không kết hôn cũng rất tốt, dù sao hiện giờ cha mẹ cũng không khuyên cô nữa, cứ vậy thôi!

Về phần Hạ Mộng Lộ, trước kia cô từng oán, từng hận, nhưng giờ đã không còn cảm giác gì, cô rất khâm phục vì Hạ Mộng Lộ còn kiên cường hơn cô nhiều, từ khi Hạ Mộng Lộ nói ra lời khen bản vẽ của cô thì mọi oán giận đã trở thành hư không, một người phụ nữ biết dùng người tài, chắn chắc không phải là rắn rết!

Giúp hai người họ quay lại, cũng xem như triệt để chấm dứt mọi chuyện.

“Không sai! Để bọn đàn ông cuồng vọng đi chết hết đi! Cô đừng khuyên tôi nữa, người tôi yêu là A Hải, không phải Lạc Vân Hải! Cô không biết Lạc Vân Hải đáng ghét tới cỡ nào đâu! Vì trả thù bị tôi mắng, anh ta cố ý làm bắn nước bùn lên người tôi, cô còn nói anh ta rất lịch sự và dịu dàng?”

“Ha ha, từ trước đến giờ anh ấy không như vậy, luôn rất lạnh lùng và dùng lý trí để giải quyết vấn đề. Ngay cả tôi cũng không thể khiến anh ấy xúc động, chỉ có mình cô là làm được! Giờ tôi đột nhiên hiểu ra, tại sao anh ấy lại yêu cô rồi! À, hôm nay nghe nói, Kỷ Lăng Phong, họa sĩ nổi tiếng thế giới, đệ tử của thầy Mạc, ở cùng với cô?”

Hạ Mộng Lộ co rút khóe miệng, “Đừng nói với tôi là cô hâm mộ cậu ta?” Gì mà họa sĩ nổi tiếng thế giới, có tiếng không có miếng!

Thái Bảo Nhi ngạc nhiên hô, “Thật sự ở chung? Tôi rất hâm mộ anh ta, ở nhà tôi có rất nhiều bức tranh vẽ dang dở của anh ta, giới thiệu cho tôi đi!” Trời! Kỷ Lăng Phong thật sự ở chung với Hạ Mộng Lộ?

“Bảo Nhi, cậu ta không tài giỏi như cô nghĩ đâu! Thật! Cậu ta và thầy Mạc khác nhau một trời một vực! Cô gặp cậu ta rồi sẽ rất thất vọng!” Họa sĩ nổi tiếng thế giới chỉ là mánh lới, Kỷ Lăng Phong không hề kế thừa chút tài hoa nào của thầy Mạc, hơn nữa còn là kẻ khác người, vẽ tranh thì vẽ đi, nhất định phải cởi trần hết mới chịu. Bình thường thì lôi thôi lếch thếch, tóc tai lộn xộn, một tháng không ra khỏi cửa được một lần, lại thích nổ một bức tranh trị giá năm trăm ngàn nhân dân tệ, kết quả người ta chỉ trả năm ngàn, còn nói là vì nể mặt thầy Mạc mới mua.

“Không sao, không sao! Chỉ cần nói cho tôi biết địa chỉ nhà. Tôi muốn tự mình tới chào hỏi!”

Nghe vậy, Hạ Mộng Lộ sợ đến mặt trắng bệch, tên kia vừa thấy người đẹp đã chảy nước miếng, Thái Bảo Nhi làm vậy, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp?

Hạ Mộng Lộ nghĩ một chút, thấy vẻ mặt mong chờ của Thái Bảo Nhi, đành nói ra địa chỉ nhà.

“Ngày mai tôi sẽ đi tìm anh ta, Mộng Lộ, cảm ơn cô! Dù ra giá bao nhiêu, chỉ cần anh ta chịu vẽ một bức cho tôi, tôi nhất định sẽ mua!” Thái Bảo Nhi cẩn thận ghi lại địa chỉ. Cô rất khó hiểu, tại sao tranh của Kỷ Lăng Phong đều vẽ dở chừng, trên thị trường vẫn chưa có tác phẩm hoàn chỉnh nào của anh ta, thầy Mạc là thần tượng trong lòng cô, cô phải đi khích lệ Kỷ Lăng Phong mới được.

Cô tin Kỷ Lăng Phong là một người vừa nhanh nhẹn lại dịu dàng, thấm nhuần hơi thở nghệ thuật, tựa như Đường Bá Hổ vậy, lễ độ, nho nhã, học rộng biết nhiều. Cô rất mong chờ được gặp anh ta.

Hạ Mộng Lộ gượng cười, thầm nghĩ, chỉ mong sau khi cô thấy anh ta, sẽ không tức hộc máu mà chết là được rồi!

Nhà họ Kỷ.

“Xoay eo, quyến rũ, sờ chân.... ......”

Trong phòng khách, Kỷ Lăng Phong đang cả người không mảnh vải che thân, nhiệt tình lắc mông. Tại sao anh ta không đứng ở ban công vẽ? Là vì, sau sự kiện hai nhóc trốn ra ngoài, nên anh ta phải ở trong phòng khách trông chừng, cộng thêm đứng ban công thì phải vây khăn tắm, rất khó chịu!

Kỷ Đào Đào và Kỷ Khanh Khanh ngồi trong góc phòng chơi chơi game.

Mẹ nói bài hát cha đang hát chỉ có lưa manh mới hát, bọn họ nhất định không được học theo, chỉ còn cách che lỗ tai bằng bông, để không nghe.

Kỷ Lăng Phong ký tên ở góc bức tranh xong, đang không hài lòng với chữ ‘Phong’ định vo ném thì chuông cửa vang lên. Cậu ta nhíu mày, đi ra cửa nhìn thử.

Lạc Vân Hải? Anh ta tới đây làm gì? Sao anh ta tìm được chỗ này?

Kỷ Lăng Phong nhếch môi, mở cửa, cố ra vẻ khó chịu hỏi, “Anh tìm ai?”

Ngay cả Lạc Vân Hải làm mưa làm gió một cõi, thấy một người đàn ông trần trụi đứng trong nhà Hạ Mộng Lộ cũng không khỏi kinh ngạc. Theo lý, cô ấy phải về tới nhà rồi, chẳng lẽ cô ấy và người đàn ông này.... ... “Tôi tìm Hạ Mộng Lộ!”

“A, cô ấy không có nhà!” Kỷ Lăng Phong nhún vai.

Lạc Vân Hải thở phào nhẹ nhõm, híp mắt nhìn Kỷ Lăng Phong, ánh mắt kia thật giống như đang nói ‘biến thái’!

Kỷ Lăng Phong cười nói, “Hết cách! Lộ Lộ thích nhìn thân thể cường tráng của tôi, bình thường, cô ấy đều nhìn không chớp mắt!”

Vẻ mặt Lạc Vân Hải thoáng chốc lạnh băng như mùa đông khắc nghiệt, buông đống quà trong tay xuống, hất cằm, vặn cổ, tháo cà vạt, cởi áo khoác.

“Anh muốn làm gì? Đánh nhau à?” Kỷ Lăng Phong bóp bóp nắm tay, “Tôi cảnh cáo anh, đai vàng đai đen gì tôi đều có đủ!”

Lạc Vân Hải thản nhiên dang mạnh hai tay, khiến ba chiếc cúc áo sơ mi rơi xuống liên tiếp, để lộ hai bả vai, cơ ngực và cơ bụng tám múi, sau đó cầm túi quà tặng nghiêng người đi vào nhà, ngang qua gương còn không quên tạo dáng kiêu ngạo, như muốn nói ‘đây mới gọi là cường tráng’.

Kỷ Lăng Phong nhìn Lạc Vân Hải, lại nhìn thân thể gầy yếu của mình, thầm mắng một câu, kéo khăn tắm vây quanh hông. Hừ, dám coi thường, nhà nghệ thuật vĩ đại!

“A? Ông chú kỳ lạ! Sao chú lại tới nhà tụi con?” Kỷ Đào Đào gỡ miếng bông trên tai xuống, ngửa đầu hỏi.

Lạc Vân Hải đen mặt nói, “Ta nói rồi, ta là cha của hai đứa, không phải ông chú kỳ lạ! Xem cha mua cho hai đứa cái gì này!” sau đó lấy ra một quyển sách, nghiêm túc tiếp, “Đây đều là đồ chơi khi còn bé của cha!”

Kỷ Khanh Khanh vừa nghe có quà thì rất vui, đến khi thấy là sách thật dày thì lạnh lùng hỏi, “Đây là gì?”

“Thuyết tương đối của Einstein, có thể giúp phát triển trí tuệ. Từ bốn tuổi cha đã bắt đầu đọc, tới bảy tuổi thì có thể nhớ hết toàn bộ, thích không?”

Kỷ Lăng Phong đưa tay đè bụng, không được cười, tuyệt đối không được cười!

Quả nhiên, hai đứa trẻ đồng thời lắc đầu, “Không thích!”

“Không thích?” Lạc Vân Hải tiếp tục móc một cái hộp thật to ra, “Ghép hình phát triển trí tuệ! Món đồ chơi cha rất thích khi còn bé.”

Hai đứa trẻ nhận lấy, chỉ trong năm phút đã ghép xong bức hình rộng hơn một mét. Kỷ Khanh Khanh bất mãn nói, “Không thích!”

Lạc Vân Hải nghiến răng, sao lại không thích? Vậy bọn chúng thích gì?

“Khanh Khanh, thích cái này không?” Kỷ Lăng Phong bỗng nhiên nhét một quyển sách vào tay Kỷ Khanh Khanh.

Kỷ Khanh Khanh vừa thấy hình cô gái ngực to trên bìa thì hoan hô, “Thích ạ! Cám ơn cha! To quá!” vừa nói vừa chảy nước miếng. Hôm nay cha thật hào phóng, trước kia chưa bao giờ cho cậu xem sách thế này.

Lạc Vân Hải định giật lấy, “Còn nhỏ không lo học cho giỏi, xem bậy bạ!”

“Chú kỳ quá! Tụi con có quen chú đâu! Con muốn xem cái gì, liên quan gì tới chú!” Kỷ Khanh Khanh ôm chặt quyển sách vào trong ngực, núp sao lưng Kỷ Lăng Phong.

“Cậu dạy nó xem những thứ này?” Lạc Vân Hải tức giận hỏi Kỷ Lăng Phong.

Kỷ Lăng Phong cười nói, “Hết cách! Vì nó thích mà!” Sau đó đưa cho Kỷ Đào Đào một bọc tiền xu, “Đào Đào, thích cái này không? Cho con!”

Hai mắt Kỷ Đào Đào lập tức sáng lên, nhanh chóng nhận lấy bọc tiền xu.

“Thấy không? Anh mãi mãi không cách nào khiến bọn nhỏ vui được! Có lẽ quả thật anh từng thích Thuyết tương đối của Einstein, xem đó là đồ chơi, nhưng không có nghĩa bất kỳ đứa bé nào cũng thích nó! Bọn nhỏ không thích anh, mời anh đi cho!” Kỷ Lăng Phong chỉ ra cửa.

Lạc Vân Hải hừ nói, “Thật sao?”, rồi móc khẩu súng lục bên hông ra, nhanh chóng mở chốt, tháo đạn, tháo súng, ngồi xổm trước mặt hai đứa trẻ, “Đây là súng thật, quốc gia cho phép sở hữu, thích không?”

“A, súng thật!”

“Chú giỏi quá! Có cả súng thật!”

Hai đứa trẻ lập tức thả quà trong tay xuống, nhào qua giành lấy khẩu súng. Quả nhiên, súng thật có khác, nặng hơn súng giả nhiều.

Ngầu quá!

Lạc Vân Hải để mặc hai đứa trẻ giày xéo vũ khí của anh, nói với Kỷ Lăng Phong, “Con gái thích gì, có lẽ tôi không biết, nhưng không một đứa con trai nào không thích súng, hơn nữa còn là súng thật!” xong tới sa lon ngồi xuống.

Hừ, Hạ Mộng Lộ! Em dám nuôi đàn ông? Lại loại trắng nhỏ này! Cường tráng? Buồn cười! Một ngày nào đó, tôi sẽ cho em xem cho đã, không khiến em một tuần không xuống giường được, thì tôi không tên Lạc Vân Hải nữa!

Hừ, Lạc Vân Hải không nói gì, nhưng trán nổi đầy gân xanh chứng tỏ đang hận không thể ghim toàn bộ đạn trong túi vào người mình chứ gì?

Hai người cứ ngồi trừng nhau, giống như hồn đã rời khỏi xác, đang bắt đầu đánh nhau kịch liệt.

Hai đứa trẻ không thèm đếm xỉa gì tới hai người lớn, tập trung lắp súng.

Hạ Mộng Lộ mở cửa vào nhà, thấy hai người đàn ông đang quần áo xốc xếch ngồi nhìn nhau không chớp mắt, bèn gầm nhẹ, “Hai người đang làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.