Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi

Chương 37: Chương 37: Động phòng




Đỗ Vương vừa huýt sáo vui vẻ vừa đi về phòng mình. Thời gian quả thật khiến người ta quen dần với mọi thứ, Đỗ Vương không còn thấy khó chịu khi sống ở đây nữa, gần như quên đi cuộc sống tranh đoạt trước kia, hoàn toàn thả lỏng.

Trong khách sạn, không khí rất hòa thuận, mỗi khi kiếm được món lời nho nhỏ, mẹ Hạ sẽ làm thêm vài món ăn ngon, rồi cả nhà quây quần thưởng thức. Bầu không khí đó tuyệt đối không có được khi ở Long Hổ!

“Anh chưa ngủ à?” Đột nhiên một cái đầu nhỏ với mái tóc ướt nhẹp ló vào cửa hỏi.

Đỗ Vương gật đầu, “Cô cũng chưa ngủ hả?”

Hạ Nguyệt Đình ngượng ngùng đi vào, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu mím môi nâng hai tay lên cao, “Cho anh nè!”

“Hả?” Đỗ Vương mở cái hộp trong tay Hạ Nguyệt Đình ra, thấy là một đôi giày đi chơi khoảng hai ngàn nhân dân tệ thì lập tức gõ đầu Hạ Nguyệt Đình nói, “Cô dư tiền không có chỗ tiêu hả?” Bình thường ăn một bữa cơm bảy tám mươi đồng còn lầm bầm nửa ngày! Hôm nay uống lộn thuốc?

Hạ Nguyệt Đình xoa xoa ót, cười hì hì nhét đôi giày vào trong ngực

Đỗ Vương, “Mua theo cỡ chân của anh! Còn nữa.... .... Sinh nhật vui vẻ!” Nói xong, đỏ bừng mặt, chạy nhanh ra khỏi phòng. Đỗ Vương ngẩn người nhìn theo bóng Hạ Nguyệt Đình. Nếu nói cho cô biết giày cỡ vạn nhân dân tệ ở nhà mình chất đầy chừng hai hộc tủ.... ...... Và trong phòng để quần áo riêng của mình, cho dù là một cái cà vạt cũng giá trị xa xỉ....

Nhưng trong đó không hề có bất kì một vật nào có giá trị kỉ niệm cả! Đột nhiên cảm thấy đôi giày này thật nặng!

Sinh nhật vui vẻ? Ha ha, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên có người chúc mừng sinh nhật mình.

Không phải người thân bạn bè không nhớ rõ mà chủ yếu là mọi người thấy không cần thiết, dần dần cũng quên mất luôn, không ngờ cô gái này chỉ xem qua chứng minh nhân dân của mình một lần từ nửa năm trước mà nhớ mãi tới giờ. Bình thường mua quần áo cho mình đều không cần hỏi kích cỡ, lần nào cũng vừa người, có phải bất kỳ thói quen hay tật xấu nào của mình, cô ấy đều rõ như lòng bàn tay?

Có đáng không? Biết rõ thân phận của mình, nhưng chưa bao giờ hỏi xin gì hết, thậm chí còn trả lại một vạn mình đã cho! Rốt cuộc cô ấy là người thế nào? Không hỏi nhà mình có mấy căn, xe có mấy chiếc, chỉ quan tâm cha mẹ mình tính tình thế nào, thích kiểu con dâu gì. Trong khi người khác theo mình nửa năm, chỉ sợ đã được cho biệt thự tới mấy căn!

Nửa năm qua, thật sự cô ấy không nhận được bất kỳ thứ gì từ mình cả, thậm chí còn tiêu phí khá nhiều! Hay tất cả là bẫy rập của cô ta? Biết rằng giờ bỏ ra, tương lai sẽ nhận được hồi báo lớn hơn gấp nhiều lần?

Ngoại trừ lý do đó, mình không nghĩ ra được lý do nào khác nữa. Nếu nói do thích mình, thì càng kỳ lạ, con gái ra khỏi cửa không phải đều bắt đàn ông móc tiền túi sao? Có kiểu con gái thích đàn ông tiêu tiền của mình sao? Cho nên kết luận chỉ có thể là vậy.

Trong tình yêu, nếu có lẫn những toan tính, thì đó không còn gọi là tình yêu nữa. Có lẽ nếu mình chỉ là A Đỗ, Hạ Nguyệt Đình sẽ không phí nhiều tâm tư cho mình như vậy! Bỗng thấy rất chán ghét vẻ ngoài hoa lệ của mình!

Nhưng..... Đôi giày này đúng kiểu mình thích, nếu cô ấy đã đưa, có lý nào lại không nhận?

Đỗ Vương vô tình thấy một bóng đen đang lấp ló ở chỗ nhà tắm, nhìn kỹ mới biết đó là Lạc Vân Hải. Đỗ Vương yên lặng tiến đến gần thấy trong nhà tắm có người, bèn nghiến răng nói, “Anh Hải, anh…”

Lạc Vân Hải giật nảy mình, sau đó bụm miệng Đỗ Vương kéo ra trước sân, “Suỵt!”

Trong phòng tắm, Hạ Mộng Lộ không hề biết chuyện diễn ra bên ngoài, đang vui vẻ ngâm nga một khúc hát, kỳ cọ sạch sẽ.

Ngày mai là sinh nhật mình rồi, A Hải đã hứa sẽ cho mình một ngày khó quên, cho nên tối nay mình sẽ trao hết cho A Hải, để ngày mai khỏi gò bó.

Trước sân, Đỗ Vương nhìn Lạc Vân Hải một cách khinh bỉ nói, “Anh Hải, anh đang làm gì vậy? Nhìn lén người ta tắm? Chẳng lẽ nửa năm qua hai người chưa ‘làm’ gì hết?” Không phải chứ? Còn tưởng hai người sắp có em bé luôn rồi!

Lạc Vân Hải thản nhiên nói, “Nhìn vợ mình tắm thì có gì sai?”

“Đây không phải là điểm chính, quan trọng anh là chủ tịch của… Nói tóm lại, sao anh có thể làm chuyện hạ lưu như vậy được?” Biết nhiều chuyện xấu của anh Hải như vậy, ngày nào đó anh Hải nhớ lại chắc chắn sẽ giết chết mình mất!

Lạc Vân Hải lắc đầu thở dài, “Nửa năm rồi, ôm vợ yêu trong ngực mà không tiến được đến bước cuối cùng, làm sao mà sống nổi? Cô ấy có thể tự nhiên ngủ thẳng đến sáng, nhưng anh thì không được, muốn nhìn một chút lại không thể nhìn, cứ tiếp tục như vậy, chắc anh điên mất!”

Đỗ Vương giận nói, “Dù vậy anh cũng không thể rình xem người ta tắm được!”

“Chẳng lẽ cậu muốn tôi nhìn trực tiếp? Không bị giết chết mới lạ đó!” Lạc Vân Hải gãi gãi đầu.

“Cô ấy là vợ hợp pháp của anh sao anh lại không dám…”Đỗ Vương khinh bỉ nói tiếp, “Nửa năm rồi còn không làm ăn được gì, em không tin, sau khi anh ‘làm’ xong cô ấy lại cắt đứt quan hệ với anh!”

Lạc Vân Hải cười khẽ lắc đầu, vỗ vỗ vai Đỗ Vương, “Con gái ấy hả, cậu phải nghiên cứu từ từ, họ rất nhạy cảm với chuyện đó, nếu họ không muốn mà cậu cứ ép buộc, vậy chẳng khác nào cường bạo! Đặc biệt đối với vợ mình, càng phải thận trọng, cô ấy cho phép mới được. Không nên cho rằng cậu thích thì họ cũng thích, sau đó xem phản kháng của họ thành giả bộ từ chối, sau cùng có lẽ học sẽ không cự tuyệt, nhưng tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng!”

Thôi đi, cứ ra vẻ như anh hiểu lắm ấy! Đỗ Vương cười nói, “Đàn ông cưới vợ là vì cái gì? Không phải vì để nối dõi tông đường? Để thỏa mãn đàn ông sao? Bằng không cưới làm gì? Nếu là em, cô ấy không chịu được thì trực tiếp trói lại luôn, thử xem cô ấy phản kháng thế nào?” Phiền phức!

“Ha ha, chờ ngày nào đó cậu gặp được người cô gái khiến cậu có cảm giác sợ cô ấy bị tổn thương như tôi thì hẵng bàn tiếp!” Lạc Vân Hải nói xong bèn đi vào phòng ngủ.

Cái gì? Giờ mình chưa đủ tư cách sao? Anh Hải à, trước kia anh nhất định sẽ không chịu đựng như vậy đâu!

Không được, phải tìm cách cho anh Hải sớm khôi phục trí nhớ thôi! Buồn cười! Vợ chồng làm chuyện đó mà sợ tổn thương gì chứ?

“Anh vẫn chưa ngủ à? Ngày mai em sẽ đi!”

“Đi? Anh Hải còn chưa nhớ lại, mà cậu đi đâu?”

Tiểu Hứa nói: “Hiện giờ máu bầm đã tan gần hết rồi, muốn anh ấy nhớ lại thì chỉ cần có một kích thước nhẹ, hoặc bị đánh mạnh vào đầu như lúc trước là khỏi hoàn toàn. Nhưng em không có bản lĩnh kích thích anh ấy, cũng không dám đập đầu anh ấy, nên chuyện còn lại, anh xem rồi làm đi!”

Đỗ Vương vui mừng nói: “Thật sự chỉ cần một kích thích nhỏ là được?”

“Đúng, khi bị kích thích máu sẽ dồn nhanh lên não, hòa tan chút máu bầm còn sót lại, lúc đó anh ấy sẽ nhớ ra mọi chuyện!”

“Vậy còn đánh mạnh vào đầu là sao?”

“Đấm mạnh xuống huyệt Bách hội của anh ấy một cái, nhưng không thể dùng vật cứng nhọn, chỉ có thể dùng vật tròn, cũng không thể quá mạnh, nếu không sẽ phản tác dụng, cho nên em mới nói anh xem rồi làm đi!”

Đỗ Vương sờ sờ cằm, suy nghĩ.

“Suỵt!” Hạ Nguyệt Đình kéo Đỗ Vương quay lại, trách, “Anh làm gì vậy? Tối nay ai cũng không được đi làm phiền họ? Chị họ khó khăn lắm mới có dũng khí làm việc kia, anh rể cũng chuẩn bị tặng nhẫn vào tối nay, thời khắc lãng mạn như vậy, sao có thể cho người khác tới làm phiền?

“Tại sao?”

“Anh quên à? Anh rể vừa mới mua một chiếc nhẫn kim cương, chuẩn bị tặng cho chị họ vào tối nay đó!”

Đỗ Vương co giật khóe miệng, Hạ Nguyệt Đình vẫn cho rằng anh Hải sẽ sống cả đời ở nơi tồi tàn này với Hạ Mộng Lộ? Quá ngây thơ!

“Tôi có việc tìm anh Hải, không thì tối mai đi!”

Đỗ Vương đang định bước đi, thì phát hiện Hạ Nguyệt Đình chỉ mặc một bộ áo ngủ bằng voan mỏng tang, bộ ngực cao vút lúc ẩn lúc hiện, trong nháy mắt, Đỗ Vương cảm thấy máu trong người mình bỗng như sôi trào.

Hạ Nguyệt Đình theo bản năng đưa hai tay lên che ngực nhưng đột nhiên nghĩ, đây không phải là cơ hội tốt để tiến thêm một bước sao, bèn buông hai tay ra, kéo tay Đỗ Vương, “Em… không ngại…”

“Chuyện đó… Thôi để sau hãy nói đi!” Đỗ Vương cau mày bước đi.

Đáng lẽ có người tự động hiến dâng, Đỗ Vương sẽ không cự tuyệt, nhưng trong tiềm thức, anh lại không muốn làm như vậy. Còn tại sao không thể, thì chính anh cũng không hiểu được!

Vốn không phải là trinh nữ, không sợ bị quấy rầy bắt chịu trách nhiệm, nhưng tại sao mình vẫn cự tuyệt?

Hạ Nguyệt Đình uất ức chu môi.

Mình đã chủ động vậy rồi mà… Chẳng lẽ A Đỗ cũng gạt mình? Hoàn toàn không hề nghĩ đến việc tiếp nhận mình? Hay là do mình không có sức quyến rũ? Rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa?

Không! Cần gì phải bi qua như vậy? Nhất định là do anh ấy không muốn xảy ra quan hệ trước khi kết hôn, muối đợi đến đêm tân hôn, đúng!

Nghĩ vậy, Hạ Nguyệt Đình vui vẻ nhảy lên giường ngủ tiếp.

So với Cố Vân Nam thì quả là một trời một vực, vừa đẹp trai, vừa đàng hoàng!

“Chờ ngày nào đó cậu gặp được người con gái khiến cậu có cảm giác sợ cô ấy bị tổn thương…”

Quả thật mình sợ Hạ Nguyệt Đình bị tổn thương. Cô gái này trông có vẻ ngốc, nhưng nếu phát hiện trước giờ mình luôn giả vờ, chắc chắn sẽ rất khổ sở!

Dù vậy, thì tại sao chứ, cô ấy chẳng qua cũng như một người qua đường mà thôi! Chẳng lẽ giống như anh Hải nói, đây chính là tình yêu?

Nghĩ tới đây, Đỗ Vương gần như hóa đá.

Không! Không thể nào! Sao mình có thể ngây thơ tới mức thích một cô gái như vậy? Cả ngày chỉ thích mơ mộng, cố tình lấy lòng mình để được lợi!

Chắc chắn là do mình biết hai người sẽ không có tương lai nên không muốn dính líu nhiều, xuất phát từ lương tâm mà thôi! Mình đang càng ngày càng trở nên kỳ quái, ngày mai phải nghĩ biện pháp giúp anh Hải nhớ lại tất cả, rồi nhanh chóng rời khỏi, quên hết những chuyện ở nơi này thôi!

Trong phòng cưới, Hạ Mộng Lộ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cố ý mở rộng cổ áo, để lộ cặp chân trắng nõn,liên tục liếc mắt đưa tình với Lạc Vân Hải.

Hạ Mộng Lộ cứ đổi tư thế này rồi đến tư thế khác, nhưng Lạc Vân Hải vẫn không chút phản ứng.

Chẳng lẽ tư thế của mình không đúng, không đủ quyến rũ? Trên mạng đều nói những tư thế này đều có thể khiến mấy ông chồng phun máu mũi mà! Bình thường, nếu mình chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi anh ấy đã kích động rõ mồn một, hôm nay lại chẳng có chút phản ứng gì?

“Chồng à…!”

“Ừ!”

Lạc Vân Hải vẫn dán mắt vào tivi như trước.

Đây chắc chắn là cái bẫy đang chờ mình ngoan ngoãn nhảy vào! Nửa năm rồi, mỗi lần mình cố tình ám chỉ, đều làm bộ như không hiểu, hôm nay lại cố ý ăn mặc thế này, không phải bẫy thì là gì? Mình không có ngu đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.