Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi

Chương 22: Chương 22: Hát tặng một bài




"Tôi muốn món này, thật chỉ năm mươi đồng sao?"

"Chớ giành chớ giành, ai cũng có phần cả, mỗi món năm mươi đồng, chọn món xong thì trở về phòng thay đồ, nhớ mặc áo khoác, sau đó tôi sẽ dẫn mọi người du lịch bờ biển, tất cả đều miễn phí!"

"Khách sạn các người thật tuyệt, tôi thích rồi, chuyến đi này thật không uổng công!"

Nhìn mọi người chạy lên phía trước tranh đoạt đồ bơi yêu thích, ba Hạ ôm chầm bả vai Lạc Vân Hải thở dài nói: "Nếu như cậu là con chú, chú nhất định đem quán ăn giao cho cậu!"

Lạc Vân Hải xấu hổ gãi gãi đầu: "Chú nói đùa!"

"A Hải, kể từ khi cậu đến nhà họ Hạ, cái nhà này liền thay đổi, cậu xem dì của cậu, ngày nào miệng cũng cười toe toét, nghe nói hôm nay cậu và Mộng Lộ đi chế tạo dây chuyền cho nó?" Tại sao ông đưa cho con mình thì lại nghĩ có dụng ý khác, còn người ngoài đưa thì cảm thấy rất đẹp?

"Vâng, không tốn tiền nhà!" Hạ Mộng Lộ lấy khối vàng kia chế tạo sợi dây chuyền, có lẽ trong lòng cô, người một nhà bình an quan trọng hơn so với vinh hoa phú quý, người hiếu thuận như thế, anh không nghĩ được có chỗ nào hư, ở chung càng lâu, phát hiện nha đầu này càng làm người khác ưa thích, trước kia là anh hiểu lầm cô.

Hạ Hưng Quốc tiếc hận lắc đầu một cái, nếu như có thể, ông thật hy vọng gả con gái cho cậu ta, đáng tiếc!

"Đã chuẩn bị xong chưa? Lên đường nào!" Hạ Mộng Lộ kích động phất phất lá cờ, thì ra thay đổi phương thức làm ăn, cũng vui sướng như vậy, giống như trở lại tuổi thơ vậy.

Các du khách cũng có tính trẻ con không kém, khi còn bé lúc cha mẹ nấu cơm thì sẽ chạy đi cùng các bạn chơi đùa, chơi mệt rồi, về đến nhà món ngon mẹ làm, Hạ gia cho bọn họ có cảm giác gia đình, nếu như điều kiện cho phép, thật muốn ở đây mười ngày nửa tháng.

"Oa, nước thật là xanh, thật mát nhanh, mau xuống đi mọi người!"

"Ào….. dám tạt tôi, các chị em, lên đi nào…..!"

Các du khách không cần sắp xếp, nam nữ tự động tách ra, sau đó xuống nước đánh trận với nhau, Hạ Mộng Lộ khiêu khích nhìn Lạc Vân Hải đưa ra ngón cái, sau đó chậm rãi quay ngược xuống.

Lạc Vân Hải buồn cười, đưa ngón tay giữa ra tỏ vẻ khi dễ, không tới chốc lát, đội ngũ hai bên liền xảy ra cuộc chiến dưới nước, cô lấy ra bản lĩnh dùng chậu nước rửa mặt của mình chứa đầy nước hung hăng tạt qua người kia, những người đàn ông khác cũng không chịu thua kém, mấy phút trôi qua làm các quân lính của các cô gái tan rã.

"Ha ha ha ha ha!" Lạc Vân Hải thấy Hạ Mộng Lộ té phịch trong nước liền sảng khoái cười to, cô bị hắt chống vó đến không bò dậy nổi, những người đàn ông khác càng vỗ tay nhiệt liệt, cùng nhau đưa ngón tay giữa khi dễ.

Một cô gái đã hoàn toàn bị chọc giận, nhổ ngụm nước biển đứng lên giận dữ hét: "Các chị em, người chúng ta nhiều hơn bọn họ, hung hăng dội cho tôi, để cho bọn họ nhìn một chút phụ nữ chúng ta không phải dễ khi dễ như vậy!"

"Cố lên cố lên!" Hạ Nguyệt Đình không còn u sầu nữa, cô đã buông ra hoàn toàn, vui đùa hét lên: "Giết cho tôi!"

Mới bắt đầu một vòng chiến đấu, xa xa nhìn đến, trên bờ cát một nhóm người chơi đùa cực kỳ vui vẻ, khiến cho nhóm người khách khác cũng tiến lên tham gia cuộc chiến, đám lái buôn trợn mắt hốc mồm, bãi biển lớn như thế, đây là lần đâu tiên có cảm giác thân thiện như vậy, cái loại vui vẻ mênh mông như vậy làm bọn hắn cũng muốn tiến lên chơi đùa.

Trận chiến dưới nước diễn ra trong hai giờ, không ít người đã kiệt sức, Hạ Mộng Lộ vứt bỏ chậu nước rửa mặt nằm trên bờ cát thở hỗn hển, nghiêng đầu người đàn ông nằm bên cạnh, nước dính vào làm dáng người anh hiện ra thật rõ, quần bơi thắm ướt, xuống chút nữa, ‘ừng ực’ cô nuốt nước miếng mãnh liệt, nghiêng đầu khiển trách: "Chỗ ấy của anh quá rõ ràng rồi!"

Lạc Vân Hải không hiểu, vừa cúi đầu nhìn, xác thực chỗ đó của anh rất dễ làm người khác chú ý, trêu chọc nói: "Cái này gọi là hùng vĩ, là kiêu ngạo đàn ông!" Cô gái nhỏ đỏ mặt, cô cũng sẽ đỏ mặt, như nghĩ đến cái gì, cố làm kinh ngạc: "Chẳng lẽ cô chưa từng thấy qua?"

"Tôi….. tôi không phải người cuồng xem cái đó!" Cô cũng không phải là biến thái, làm sao có thể xem chỗ đó của đàn ông? Xong rồi xong rồi, ở đây nói chuyện gì chứ? Quá sắc tình rồi.

"Nếu như cô muốn nhìn, khi trở về tôi không ngại cho cô xem thoải mái!" Một tên con trai kê vào lỗ tai cô gái cố ý thổi hơi mập mờ.

Hạ Mộng Lộ ‘vụt’ một cái ngồi dậy, tay chân luống cuống, lần đầu tiên bị đàn ông trêu đùa như vậy, trái tim nhỏ bé của cô không thể chịu đựng được nữa, hai gò má đỏ lên, giày xéo đôi tay ai oán nói: "Tôi biết anh biết tôi thích anh, nhưng là A Hải, anh nói anh có thể có nhà, tôi tuân thủ quy tắc, anh không được nhĩu loạn tôi…..tôi không phải loại cô gái tùy tiện như anh nghĩ, nếu như không có điều gì cam kết, cũng đừng nói những lời như vậy nữa!" Cắn môi dưới muốn đứng dậy né ra, nhưng lại bị một cái tay nắm thật chặt, cô không hiểu nghiêng đầu, lần nữa hít khí lạnh, bởi vì không biết lúc nào khuôn mặt anh đã phóng đại trước mặt cô, gần gũi có chút quá mức.

Lạc Vân Hải lật người kiềm cô lại thật chặt, vặn lông mày không dám tin hỏi: "Cô yêu thích tôi?"

Ở Hạ Mộng Lộ xem ra, anh là đang chất vấn cô, đáng chết, miệng rách này, sao lại nói ra, nên vội ho khan nói: "đàn ông và phụ nữ, hấp dẫn lẫn nhau vốn là thiên tính, không có gì là kỳ quái, anh yên tâm, tôi sẽ không có ý nghĩ quá phận với anh!" Làm thế nào bây giờ? Về sau thế nào ở chung? Chắc sẽ rất lúng túng? A Hải có cảm thấy đó là gánh nặng rồi sau đó lặng lẽ rời đi hay không?

Đều nói dám yêu dám hận là cô gái kiên cường, thật ra thì có lúc, thích cũng không đại biểu cả đời sẽ ở cùng với nhau, nhưng tại sao lại sợ như vậy? Lúc nào đã sinh ra lệ thuộc vào A Hải rồi?

Cô mặc bộ đồ bơi đơn giản, ngực nâng cao lên nhưng lại bị cánh tay anh đè xuống, tóc bởi vì dính nước mà dính vào hai bên má, những hạt nước trên mặt chuyển động nhè nhẹ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi khẻ hở, răng trắng tinh như ẩn như hiện, xương quai xanh trắng nõn theo tiếng hô hấp dồn dập mà phập phồng, quần cực ngắn làm lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết, đối với bất kì người đàn ông bình thường nào mà nói, không thể nghi ngờ là cảnh xuân rung động.

Lạc Vân Hải đưa tay lau đi những giọt nước, ngón cái vuốt ve đôi mày thanh tú của cô, không hề có ý trêu ghẹo nữa, mà khàn khàn nói: "Nếu như nói….. Tôi nói nếu như mà tôi chỉ là một tên nghèo, tên là A Hải, cô sẽ nguyện ý ở cùng tôi sao?"

Có ý tứ gì? Hạ Mộng Lộ không dám nhìn tới ánh mắt của anh, anh ta có ý gì chứ? Lại muốn chọc ghẹo mình nữa sao? Nghĩ vậy mới hung ác nhìn anh, mới phát hiện trong mắt anh trong suốt, không có nửa điểm tình dục, cô cho là anh ta là muốn cùng cô làm chuyện kia, nếu thật như vậy, cô sẽ xem thường anh ta, nên cười gật đầu một cái: "Tôi nguyện ý!"

"Tại sao? Không muốn gả cho người có tiền nữa sao?"

"Trước kia tôi không biết cảm giác yêu là gì, biết rồi, bây giờ tôi mới biết cảm giác yêu một người, hắn chính là người có tiền nhất trên đời, vô luận hắn làm gì, hắn ngủ nướng, cũng không có người nhẫn tâm đi gọi tỉnh, hắn ngáy ngủ, cũng là một loại nhịp điệu tuyệt vời, hắn mê mang nhìn biển rộng thì tôi sẽ nghĩ cách dời đi sự chú ý của hắn, đùa cho hắn vui, hắn vui vẻ thì tôi sẽ len lén cười, luôn muốn đem những món ăn ngon nhất trên thế giới để dành cho hắn, mới bắt đầu thì luyến tiếc cho hắn ăn, đến cuối cùng mình lại không nỡ ăn, trong lòng tôi, A Hải là người chính trực, dám làm dám chịu, chưa bao giờ nói dối, lời hứa đáng giá nghìn vàng, hắn là người tốt!" Vậy tôi đây? Ở trong lòng anh, Hạ Mộng Lộ tôi chỉ biết tham tiền thôi sao? Người có ý nghĩ ăn bám xã hội sao?

Lạc Vân Hải không ngờ cô nói ra những lời này, sau đó nằm ngang trở về, nhìn vầng trăng khuyết cười khổ: "Nhưng tôi là ma đầu giết người!"

Hạ Mộng Lộ lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Tôi thích A Hải bây giờ, tôi mặc kệ trước kia anh là người nào!" Cô tin tưởng A Hải tuyệt đối không phải là một người vong ân phụ nghĩa, người đàn ông có mới nới cũ: "Vậy còn anh? Nghĩ thế nào?"

"Tôi nghĩ cái gì?"

"Anh thích tôi không?"

Anh nhắm mắt mím chặt môi mỏng, sau một hồi mới gật đầu một cái: "Ừ!" Nhưng không cách nào bảo đảm một đời một thế.

Điểm này Hạ Mộng Lộ cũng hiểu, có lẽ giữa cô và anh hữu duyên vô phận, cũng có lẽ không bao lâu nữa anh ta sẽ rời đi, nhưng không sao, anh thích cô như thế đủ rồi, dù sao cũng hơn là yêu đơn phương chứ ? Thích anh chính trực, thích anh nói một không hai, thích anh thỉnh thoảng bướng bỉnh thỉnh thoảng im lặng, thích hơn vì dũng cảm giúp em gái cô hả giận, thích anh khi bất lực sẽ ôm lấy cô tìm kiếm an ủi, cô biết anh không phải người đàn ông biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không kỳ vọng anh trả lời tại sao thích cô.

Nhiêu đó đủ rồi, Hạ Mộng Lộ cô vẫn có người thích, làm người nha, sao có thể đòi hỏi quá nhiều? Đứng dậy phủi mông một cái rồi đạp anh một cước: "Bọn họ chơi cũng mệt rồi, trở về ăn cơm thôi!"

"Cô đối xử với người trong lòng thế sao?" Lạc Vân Hải xoa bắp chân bất mãn oán trách.

"Thế nào? Anh cũng không phải người nào của tôi, đợi ngày nào đó anh có câu trả lời chắc chắn, anh không có người trong lòng, chị đây sẽ rất dịu dàng, đi thôi!" Lần nữa hung hăng đạp anh một cước.

Cô gái này thật là thô lỗ.

"Đến đây, cậu hát một bài đi, đừng khách khí, hãy xem như nhà của mình!" Mẹ Hạ thật lâu không vui sướng như vậy: "Những thứ này đều là ông lão nhà tôi tự mình xuống bếp làm!"

Ba Hạ vô cùng tự hào ưỡn ngực lên, rõ ràng cũng rất quan tâm ông mà.

Các lữ khách thủ sủng nhược kinh, ba mươi đồng ăn bao nhiêu món ngon cũng được, còn được du lịch tham quan thắng cảnh, những nơi khác chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy, vừa ăn vừa vỗ tay tán dương.

Hạ Mộng Lộ cầm micro nói thử vài tiếng, sau đó giải thích với mọi người: "Ngày mai đoàn người sẽ rồi khỏi nơi này, nói thật, trong lòng tôi thật không muốn chút nào, chỉ là trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, Mộng Lộ phải chào tạm biệt các chú các dì các anh các chị rồi, hôm nay nhận được rất nhiều lời khen ngợi làm tôi rất vui, cám ơn các người đã ủng hộ khách sạn chúng tôi, tiếp theo, tôi xin ca một ca khúc, coi như lời chào tạm biệt với các vị!"

"Được!"

"Bốp bốp bốp!"

Lạc Vân Hải vừa gắp thức ăn cho Hạ Hưng Quốc vừa huýt gió trợ uy, cuối cùng cũng không quên nói móc: "Đừng khi hát xong, đoàn người không muốn ăn!"

"Ha ha ha ha!"

Trong nháy mắt người đông như trẩy hội, nhốn nháo hò hét, vui sướng vây lượn.

"Đi đi đi, không cho quấy rối, tôi nói chứ không phải khoe khoang đâu nha, hồi còn đi học tiếng hát của bản cô nương đứng đầu đó nha, bêu xấu với mọi người rồi!" Cô ấn chốt mở điều chỉnh âm thanh, theo tiếng nhạc vui vẻ cô lắc lắc cái mông xoay người, thấy không ít người chờ cô làm trò cười, liền hắng giọng, cầm micro lên nhìn chân trời xa xôi khẽ mở môi đỏ mọng thâm tình hát lên: "Gió thổi cát, bướm yêu hoa, câu chuyện ngày xưa, như trăng trong nước, chuyện tình hoa trong kính!"

"Bốp bốp bốp!"

Tiếng vỗ tay như sấm, làm chấn động điếc cả tai, cả Lạc Vân Hải cũng không khỏi đi theo đoàn người cùng vỗ tay theo tiết tấu, rốt cuộc nha đầu này còn có bao nhiêu chuyện bất ngờ nữa đây? Mặc dù anh không thuộc bài hát này, nhưng anh biết không thể nào rời khỏi tiếng nhac đó, nghe rất cảm động, cuốn lấy lòng anh.

Hạ Mộng Lộ giống như đã sớm biết có kết quả này, nên có mười phần tự tin: "Hàng rào tre, tỳ bà gỗ, chấp tay dưới ánh trăng, ai ở đàn hát, nhớ thương phương xa, năm ấy giữa mùa hạ, người mang hành lý trên lưng rời nhà….. "

Rất nhiều cô gái đi theo cùng nhau giơ đũa lên đung đưa thân thể xướng theo bài hát, làm cho chiếc sân nhỏ trở nên vui vẻ, sung sướng theo âm nhạc, trên mặt mọi người đều nở nụ cười thật tươi .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.