Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi

Chương 47: Chương 47: Tìm Lạc Vân Hải tính sổ




Hai đứa nhỏ hơi sợ người lạ, đứng sát vào nhau, mắt to trừng mắt nhỏ với hơn mười người lớn trong phòng.

Mẹ ơi! Cái nhà này sao mà nhiều ông nội bà nội dữ vậy?

“Đây là bà Ma Tử, bà Lăng! Toa Toa tới đây! Đây là bà Toa Toa!” Trình Thất kéo một người có mái tóc xám trắng tới.

Toa Toa cười vô cùng dễ gần, vô cùng....... Ngây thơ, khiến hai đứa nhỏ ngạc nhiên.

Bà Toa Toa nhìn cứ như đứa trẻ.

Toa Toa ngồi xổm xuống đất đất nghiêng đầu tự giới thiệu, “Bà tên là Toa Toa, chào hai đứa!” rồi giơ tay ra.

“Chào bà! Con tên là Lạc Đào Đào! Đây là Lạc Khanh Khanh!” Kỷ Đào Đào rất sợ em trai nói bậy, bèn cướp trả lời.

Nếu để bọn họ biết thật ra hai cậu đã có cha, nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài! Nhưng những người này cũng không giống người xấu!

“Đào Đào và Khanh Khanh! Tên rất hay!” Toa Toa ngồi bệt xuống đất, móc ra rất nhiều đồ chơi, “Đây đều là những món bà thích chơi nhất, giờ tặng cho hai con!” Toa Toa hào phóng đưa ra hai con búp bê tinh xảo.

Kỷ Đào Đào vốn định từ chối, nhưng khi thấy trên thân búp bê có gắn rất nhiều kim cương, thì lập tức nói, “Cám ơn bà Toa Toa!”

Bà Toa Toa thật kỳ lạ! Không biết còn tưởng bọn họ là bạn bè bằng tuổi!

Trình Thất biết bọn nhỏ đang nghĩ gì, bất đắc dĩ cười nói, “Trí tuệ của bà Toa Toa quả thật không tới mười tuổi. Bà Toa Toa rất thích trẻ con, về sau hãy chơi với bà Toa Toa nhiều hơn, biết không?”

Hả? Già như vậy, mà chưa tới mười tuổi?

Khâu Hạo Vũ đỡ vợ lên, “Được rồi, để cho anh chị nói chuyện với bọn nhỏ trước đi! Chúng ta đi! Anh chị, tụi em đi trước đây!”

“Không đi! Đó là cháu nội của chị Thất, cũng chính là cháu của em, em muốn chơi với hai đứa, anh buông ra!” Toa Toa ra sức giãy giụa, cuối cùng vẫn bị bắt ra khỏi nhà họ Lạc, đứng trong sân bất mãn nhìn chằm chằm chồng, “Tại sao không để em chơi với bọn nhỏ? Em nhìn Tiểu Hải lớn lên, giờ đến lượt con của Tiểu Hải, em cũng phải nhìn chúng lớn lên!”

“Chờ Nguyên Phượng có con, tùy em muốn chơi thế nào thì chơi! Ngoan! Giờ về nhà thôi!”

Toa Toa ức uất cong môi, “Chừng nào Nguyên Phượng mới có? Lúc nào cũng nói nhanh nhanh, nhưng mãi vẫn không thấy! Không ai chơi với em, mỗi ngày chỉ có mạt chược, buồn chết, em muốn có cháu nội!”

Thằng nhóc xấu xa, nhiều năm rồi vẫn không chịu có con, sinh cháu cho bà chơi, còn không kết hôn, có phải đợi bà chết mới chịu cưới vợ sinh con?

Khâu Hạo Vũ thở dài, “Nó không chịu, anh biết làm sao?” Ngày nào cũng ăn chơi trác táng lại không để có con, còn nhốt cô gái kia mãi. Hoặc tha thứ nhau, hoặc tự đi tìm hạnh phúc cho mình, dằn vặt nhau như vậy, không thấy mệt sao? Nhưng ông không khuyên được, mỗi lần đề cập tới, Nguyên Phượng đều nói để tự mình xử lý, hoặc trốn tránh không gặp.

“Hu hu đã lâu nó không về..... Hu hu nó không quan tâm em nữa! Chỉ có hai chúng ta thật chán! Có phải nó không quan tâm chúng ta nữa rồi? Anh nói đi?” Trước kia chẳng phải rất nghe lời? Nếu có thể bà thật hi vọng Nguyên Phượng không cần lớn lên, vĩnh viễn chỉ là trẻ con, để có thể chơi với bà mỗi ngày.

“Sẽ không! Nào có con cái không cần cha mẹ? Đừng khóc, chờ lúc rảnh, anh sẽ nói với nó, nếu nó không nghe, chúng ta không cần nó nữa, để nó sống cô đơn một mình cho biết!” Khâu Hạo Vũ nhẹ nhàng lau nước mắt cho vợ.

Nguyên Phượng, con nỡ lòng nào tổn thương mẹ con? Con bất hiếu!

Toa Toa gật đầu một cái, “Ừ, không nghe lời thì không cần nó nữa, chúng ta đi thôi!”

Trong phòng khách, mọi người bị hai đứa nhỏ chọc cười không ngừng. Hai đứa đứng giữa phòng kể lại chuyện những năm qua. Kỷ Khanh Khanh khổ sở than, “Lúc ấy trên người bọn con chỉ có ba đồng tiền, lại đến kỳ giao tiền nhà, không đủ tiền nên bị chủ nhà đuổi ra, hết cách, mẹ chỉ còn cách dẫn tụi con đi ngủ vòm cầu!”

“Sau lại, ông chú người Trung Quốc vẫn luôn chăm sóc tụi con đành phải đem bức tranh chú ấy đang vẽ dở bán một nghìn đồng, lúc này mới có tiền mướn phòng. Sau đó, con tự mình quản tiền.... ....”

“Ồ! Đào Đào giỏi quá! Nhỏ vậy đã biết quản tiền?”

“Đúng vậy! Mẹ con cũng chịu cho con quản tiền?”

Kỷ Khanh Khanh chen ngang, “Anh hai rất giỏi! Đếm tiền vô cùng siêu! Anh hai, biểu diễn cho mọi người xem đi!”

Kỷ Đào Đào cười cười rút máy tính ra, nói, “Biễu diễn thì có thể, nhưng không thể biểu diễn không công! Mọi người bỏ ra bao nhiêu, con sẽ đếm bấy nhiêu, đếm xong rồi thì tiền về con hết!”

“Ông không tin!” Bạch Diệp Thành rút ra một sấp tiền giấy màu hồng để lên bàn. Lăng La Sát cũng không thua kém, lấy toàn bộ tiền mặt trên người ra.

Một đứa nhỏ chừng năm tuổi thì có thể đếm được bao nhiêu? Cùng lắm là tới một trăm, bà không tin nó có thể đếm tới hàng ngàn hàng chục ngàn được.

Kỷ Đào Đào ngồi xếp bằng, bắt đầu đếm tiền, “Năm....... Hai lăm.... ..... Một trăm!” Cứ tới một trăm lại tiếp tục lặp lại, không đến mười phút, tiền trên bàn đã chẳng còn mấy. Trình Thất cau mày, móc tiền của mình ra, nhân tiện lấy luôn tiền của Lạc Viêm Hành để xuống bàn. Đông Phương Minh thấy vậy cũng bỏ thêm tiền lên.

Kỷ Khanh Khanh thấy vậy sém chảy nước miếng. Các ông bà thật có tiền, ra tay hết sức hào phóng! Anh hai cố lên! Gần đây hình như vận may đang ập tới, chẳng những được hai mươi triệu từ cha, thêm chỗ này ít nhất cũng có hơn mười vạn. Mẹ biết hai cậu có thể kiếm tiền như vậy, nhất định sẽ rất vui.

Mẹ, tụi con có thể nuôi mẹ rồi!

“Xong!” Kỷ Đào Đào giơ máy tính lên, “Không sai chứ ạ?”

Mười vạn lẻ bốn trăm!

Mọi người ngạc nhiên trợn tròn mắt, vừa đúng không thừa không thiếu!

Nhưng Trình Thất là ai? Há có thể bị một đứa bé lừa? Bà sờ sờ cằm nói, “Chúng ta không biết chữ, con nói cho tụi ta biết rốt cuộc là bao nhiêu tiền?”

Quả nhiên, Kỷ Đào Đào nuốt nước miếng, nhìn máy tính, cậu không biết số này là bao nhiêu!

Kỷ Đào Đào đảo mắt, lập tức đè tay lên bụng, “Ôi.... ... Con đau bụng quá, đợi con một chút, con lập tức quay lại!” Cậu chạy tới một căn phòng, thấy không có ai, bèn trốn vào, móc điện thoại ra, “Mẹ, một, hai số không, bốn, hai số không, đọc thế nào?”

‘Còn biết có mẹ à? Tưởng hai đứa quên mất mẹ luôn rồi chứ!”

“Mẹ, là ba ba bảo tụi con đến, hơn nữa, bọn họ đối xử với tụi con khá tốt, thật! Mẹ nhanh nói cho con biết đi!”

‘Mười vạn lẻ bốn trăm!’

“Cám ơn mẹ!” Kỷ Đào Đào cắt điện thoại, về phòng khách lại, nói, “Tổng cộng mười vạn lẻ bốn trăm, Khanh Khanh, còn không mau cất tiền?”

Kỷ Khanh Khanh lập tức mở cặp ra, nhét tiền vào cặp.

Anh hai thật biết kiếm tiền! Được rồi, cậu thừa nhận về mặt này cậu không bằng anh hai, anh hai không lúc nào quên kiếm tiền. Mẹ nói, sau này anh hai lớn lên sẽ là một người buôn bán, còn cậu chỉ là kẻ lang thang!

Mọi người không ngu, tự nhiên biết bọn nhỏ đang làm trò, nhưng có thể sử dụng máy tính tính được vậy là giỏi rồi. Trình Thất nói, “Mẹ hai con thường dạy hai con thế nào mà giỏi vậy?”

“Anh hai là trời sinh, không phải do anh hai thông minh, cũng không phải do con ngu!” Kỷ Khanh Khanh thấy mọi người đều nhìn Kỷ Đào Đào, lập tức lên tiếng. Cậu mới là tiêu điểm!

Mọi người nghe vậy đều ôm bụng cười lăn.

Chẳng mấy chốc đã tới giờ cơm, mọi người ngồi vây quanh một cái bàn lớn, vui vẻ ăn cơm nói cười.

Kỷ Khanh Khanh bỗng nói, “Có mẹ ở đây thì vui rồi!”

Trình Thất thấy vẻ mặt khổ sở của Lạc Vân Hải bèn chế nhạo, “Ngay cả một đứa con gái cũng không giải quyết được, còn dám nói mình làm mưa làm gió một cõi! Chuyện này cứ giao cho mẹ!”

“Hả? Không cần, để con tự giải quyết!” Lạc Vân Hải giật mình nói. Hạ Mộng Lộ đã không giống như năm đó, giờ miệng lưỡi bén nhọn, hai người mà gặp nhau, chắc chắn sẽ đánh nhau!

“Yên tâm, người thế nào mẹ mày chưa thấy qua? Chỉ là một con nhóc! Mày đứng một bên nhìn là được rồi!” Trình Thất trừng mắt nhìn Lạc Vân Hải.

Lạc Vân Hải không thể không thỏa hiệp. Có lẽ mẹ thật có thể giúp anh dỗ Hạ Mộng Lộ!

Lạc Vân Hải rất sợ hai đứa nhỏ lỡ miệng nói lộ Kỷ Lăng Phong, lại phát hiện hai đứa nhỏ rất thông minh, nhỏ vậy đã biết làm thế nào lấy lòng người khác, lớn lên nhất định sẽ rất thành công!

“Trời ạ, nó là con trai của Hạ Mộng Lộ và Tiểu Hải, chị Thất, Hạ Mộng Lộ không chỉ sinh đôi, còn gạt chúng ta!” Ma Tử niết mặt Kỷ Khanh Khanh nói, “Sao không về tìm bà nội sớm hơn?” Có biết chị Thất mong cháu đến sắp điên rồi không?

Kỷ Khanh Khanh lắc đầu, “Mẹ nói bà nội là người tốt, ông nội cũng là người tốt nhưng ông bà nội không thích mẹ!”

Kỷ Đào Đào ôm cổ Trình Thất làm nũng, “Mẹ nói là bà nội là người tốt nhất thế giới! Ông nội là người tốt nhất thế giới!”

Nghe vậy, Lạc Viêm Hành cười lắc đầu nói, “Đúng là nghiệp chướng! Tiểu Hải, nếu nó đã có con với con, con không kết hôn, mà nó cũng chưa, vậy hai đứa cưới đi!” Lạc Viêm Hành hôm lấy Kỷ Khanh Khanh từ tay Ma Tử.

Trình Thất cau mày, cô gái đó có lẽ xung khắc với nhà họ Lạc. Lần đầu tiên gặp bà đã không thích! Nếu không do cô gái đó, con trai bà đã không ly hôn với con dâu? Cả nhà đang vui vẻ lại bị nó làm cho không khí ngột ngạt. Nhưng Viêm Hành nói cũng đúng, nếu người ta đã sinh con cho Tiểu Hải, không thể không có trách nhiệm! Chỉ là, lúc đầu bà chính miệng nói, nhà họ Lạc không cách nào tiếp nhận cô gái đó, giờ lại muốn thu hồi lời đã nói, khẳng định rất mất mặt!

Nhưng bà là mẹ chồng, biểu hiện tốt một chút là được! Nếu không để con lại, nó muốn đi đâu thì đi, bà là người đứng đầu bang Phi Vân, chẳng lẽ phải ăn nói khép nép với người khác? Giỡn à?

“Bà nội, có thể làm bài tập với tụi con không? Tụi con phải cố gắng học tập, để cha dẫn tụi con đi Disneyland!” Kỷ Đào Đào hơi mất tự nhiên, mọi người đều muốn ôm hai cậu, xem ra mẹ nói đúng, ông bà nội rất thích trẻ con.

“Được, được!”

Trình Thất hôn một cái trên mặt cháu trai, xoay người đi về phía lầu hai, “Bà nội cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hai đứa. Ma Tử, kêu đầu bếp chuẩn bị cơm tối, làm thêm mấy món bọn nhỏ thích ăn. Còn nữa, tối nay tôi muốn ngủ với hai cháu nội, ông già, ông đi ngủ ở phòng sách đi!”

Lạc Viêm Hành nghe vậy, mặt tối sầm, “Không ngờ bà chỉ cần cháu nội, không cần tôi!” Có cháu nên không cần chồng?

“Được rồi! Tôi biết bà mong cháu mong tới bạc đầu luôn! Ngủ với bọn nó đi!”

Lạc Vân Hải rối rắm nghĩ, đó là con anh, không phải nên ngủ với anh sao? Bèn nói, “Tối nay hai đứa ngủ với con!”

Trình Thất cười, “Có bản lĩnh thì đi tìm cô gái kia sinh đi, không ai giành với mày!”

Đúng là không có thiên lý! Trong nhà, lời nói của anh không hề có chút trọng lượng nào! Ai bảo anh có một người cha sợ vợ làm chi! Sớm biết đã không dẫn hai đứa nhỏ về.

Trong nháy mắt, hai đứa nhỏ đã nhìn ra, trong nhà này, bà nội là lớn nhất, ông nội và cha không là cái đinh gì!

Nghĩ vậy, hai đứa nhỏ bắt đầu gắp lia lịa đồ ăn vào chén Trình Thất.

“Bà nội xinh đẹp, ngày mai tụi con nghỉ, có thể để ba dẫn tụi con đi khu vui chơi không?”

“Bà nội, tụi con muốn đi khu vui chơi!”

Lạc Vân Hải lập tức đen mặt “Bớt nịnh hót đi! Ngày mai cha phải làm việc!”

Kỷ Khanh Khanh dứt khoát gắp một cái móng heo lớn nhất bỏ vào chén Trình Thất, “Bà nội, được không ạ?”

Trình Thất gật đầu nói, “Được, Tiểu Hải, ngày mai không cần đi làm, cha mày sẽ làm giúp, dẫn hai đứa nhỏ đi chơi đi, không được phép nói không!”

Hai đứa nhỏ không thèm quan tâm cha và ông nội, chỉ để ý lấy lòng bà nội, “Bà nội vạn tuế, bà nội vạn tuế!”

“Bà nội tuyệt nhất!”

Lạc Vân Hải nhìn về phía Lạc Viêm Hành, “Cha nói gì đi!”

Lạc Viêm Hành nhún vai, “Cha có thể nói gì?” Mặc dù so về sức ông mạnh hơn bà nhiều, nhưng sợ nhất là chiến tranh lạnh! Đúng là mệt muốn chết!

Trình Thất cứ đụng chuyện là chạy tới nhà Ma Tử. Ông không đi đón, bà sẽ không trở lại. Lần đầu tiên, ông không xuống nước, bà cứ ở mãi đến ba tháng. Đến lúc ông không chịu nổi, tới nhà Ma Tử đón, kết quả bà đang sống sung sung sướng sướng, nửa điểm đau khổ cũng không có. Giận nhau mười lần, lần nào cũng do ông cúi đầu trước.

Nếu không muốn tổn hại tôn nghiêm, vậy ở nhà cố mà chịu đựng, đừng tự ôm đá đập chân mình. Có một lần chiến tranh lạnh đến nửa năm, là lần gây gổ gần đây nhất, ông kiên quyết không đi đón, không tin bà không trở lại, kết quả? Bà với người tình cũ đi chơi hết sức vui vẻ, sợ rằng nếu cứ tiếp tục, bà thật quên ông luôn, cho nên ông lại phải ba chân bốn cẳng đi đón về!

Con trai, hi vọng vợ con là một cô gái có tri thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền thục! Tôn nghiêm của đàn ông nhà họ Lạc toàn dựa vào con đấy!

Lạc Vân Hải thấy bộ dáng khổ không thể tả của Lạc Viêm Hành thì dùng ánh mắt châm chọc trả lời, ‘cha yên tâm, cô ấy dám lộn xộn, con sẽ bỏ cô ấy ngay!’, đừng nói là cãi nhau xong về nhà mẹ đẻ, cô có chân đi, thì có chân trở lại!

Lạc Viêm Hành thở phào một hơi.

Con trai, toàn dựa vào con, để mẹ con biết, cái thế nào gọi là vợ, mà học tập!

Đời này, nguyện vọng lớn nhất của Lạc Viêm Hành là được vợ rửa chân, đấm bóp, bưng trà rót nước cho, nhưng không cần nấu cơm xào rau gì, vì khó ăn muốn chết! Nhà khác, chồng có thể ngày ngày hưởng thụ, đối với ông lại thành hi vọng xa vời!

Lạc Vân Hải thở dài.

Cha! Chờ xem con dâu phục vụ con trai cha thế nào, uy phong của đàn ông nhà họ Lạc sẽ được con chấn chỉnh, thay đổi quy củ phụ nữ là chủ của cái nhà này!

Đến đêm, hai đứa nhỏ dốc hết tất cả bản lĩnh, xoa bóp, nắn vai, đấm chân, cho Trình Thất. Trình Thất yêu thương ôm hai đứa nhỏ ngủ.

Bà đã có hai đứa cháu..... Cảm tạ trời xanh rủ lòng thương!

Bên này Hạ Mộng Lộ nằm một mình ngủ trong phòng, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được. Cô nên làm gì đây? Bọn nhỏ nói người ở đó khá tốt với chúng, có vẻ rất vui, không đợi cô nói xong đã cúp điện thoại. Cảm giác nguy cơ khiến cô ăn ngủ không yên, nhưng cô có thể nói gì? Kỷ Lăng Phong nói đúng, Lạc Vân Hải ba lăm rồi, quyền cao chức trọng, lại mỗi ngày chờ bọn nhỏ tan học chỉ vì để liếc mắt nhìn bọn nhỏ một lát.

Anh cái gì cũng có, không thiếu thứ gì, lại thương hai đứa nhỏ, khát vọng chúng đến vậy. Có lẽ trong lòng anh, hai đứa nhỏ thật sự rất quan trọng! Sao cô có thể nhẫn tâm chia rẽ? Nhưng cô cũng không thể không có hai đứa, càng sẽ không giống như cha mẹ cô, chia mỗi đứa một nơi, như vậy quá tàn nhẫn.

Chẳng lẽ phải vì hai đứa nhỏ mà quay lại với anh? Rất nhiều cặp vợ chồng cũng vì con cái mới chịu đựng không ly hôn, nhưng thật sự sống rất khổ sở, rõ ràng ghét nhau, vẫn phải miễn cưỡng ở chung một chỗ.

Hạ Mộng Lộ, nếu hai đứa nhỏ thích Lạc Vân Hải, vậy mày có muốn giống những cặp cha mẹ kia.... ...

Lạc Vân Hải, tại sao anh bắt tôi phải lựa chọn? Khốn kiếp! Tên khốn kiếp, anh hại nhà tôi thành như vậy, ép Nguyệt Đình bỏ đi, còn bắt tôi phải tha thứ anh, tôi làm không được, thật sự làm không được!

Giờ cô không còn con đường nào khác, có lẽ sẽ giống như cha mẹ cô, dù ở chung, nhưng tình cảm vẫn không như trước. Cô chỉ có thể vì hai đứa bé làm đến mức đó. Muốn cô ra vẻ như không có gì xảy ra là tuyệt đối không thể nào!

Bên nhà tang lễ, Đỗ Vương đang ngồi xổm trước cửa hút thuốc lá liên tục.

Tình cảm, nói quên là quên dễ vậy sao? Chờ mong năm năm, đợi năm năm,giờ anh phát hiện việc đó đã trở thành chấp niệm, đôi chân không tự chủ mà đi tới đây! Nhưng anh không thể vào, như vậy rất mất mặt!

Hôm nay người chết quá nhiều, nên đến giờ Hạ Nguyệt Đình đến giờ vẫn chưa xong việc. Cô bước ra ngoài hóng mát, bỗng thấy trước cửa khói mù mịt.

Trời tối thế này ai lại tới đây hút thuốc? Chẳng lẽ là người nhà tới thắp hương?

Hạ Nguyệt Đình thấy được bóng dáng quen thuộc, bèn lên tiến hỏi, “Là anh?” Tại sao Đỗ Vương lại ở đây?

Đỗ Vương vứt tàn thuốc xuống đất, “Tôi tới đưa các anh em lần cuối! Giờ tôi đi đây!” Anh đứng dậy thọt tay vào túi, bước đi.

“Anh cố chấp vậy làm gì?”

Đỗ Vương đứng lại, lắc đầu nói, “Tôi thích!” Ngồi ở đây dù sao cũng hơn nằm một mình trên chiếc giường lạnh lẽo, không tìm được thì thôi, tìm xong biết đang ở chung một thành phố, càng thấy trong nhà lạnh lẽo, lạnh đến mức anh không muốn về. Trong nhà vốn không có người giúp việc, mỗi ngày về, nhà cửa tối thui, trông chẳng có chút sinh khí nào.

Hạ Nguyệt Đình nhìn về phía chân trời, khẽ thở dài, “Tôi và Cố Vân Nam, thật ra thì....... Thật ra thì chỉ mướn phòng chung. Lúc đầu anh ấy nói muốn thay đổi bản thân, nên rời khỏi Phổ Đà với tôi. Chúng tôi sống nương tựa nhau cho tới giờ. Anh ấy quả thật đã thay đổi rất nhiều. Tôi.... .... Giữ chúng tôi không có gì cả!” Được rồi, nếu không phải thấy anh đã ba mươi hai vẫn chưa lấy vợ sinh con bị cha mẹ nói thành con bất hiếu....... Cô tuyệt đối sẽ không có bất kỳ giao tiếp gì với anh.

Đỗ Vương không lập tức quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, từ từ nở nụ cười, sau đó quay lại, kéo Hạ Nguyệt Đình vào lòng, cúi đầu nói, “Thật xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ em! Tôi thừa nhận, tôi quá coi trọng thể diện! Nhưng em yên tâm, ở nhà em chính là tổ tông của tôi, bên ngoài, chúng ta sóng vai bước đi!” Đỗ Vương móc ra một chiếc nhẫn, lui về sau một bước, quỳ một chân xuống, “Hạ Nguyệt Đình, xin hãy gả cho tôi, được không?”

Chiếc nhẫn được thiết kế hết sức tinh xảo, đính kim cương màu xanh, giống như nước biển tinh khiết ở Phổ Đà. Hạ Nguyệt Đình vốn định cự tuyệt, bỗng tò mò hỏi, “Tại sao là kim cương xanh?”

Đỗ Vương móc ra một cái khác, “Đây là chiếc nhẫn tôi thấy trong hộp bút của em, là cái em định tặng tôi ngày đó, nhưng tôi lại suýt chút khiến nó chìm xuống biển, cộng thêm từ nhỏ đến lớn em sống bên bờ biển, giờ tôi chỉ cần thấy biển sẽ nhớ tới em, cho nên cố ý đặt làm chiếc nhẫn này, hi vọng em thấy được nó sẽ luôn nhớ tới tôi!”

Hạ Nguyệt Đình nhún vai, “Thật xin lỗi, anh còn chưa đạt tới tiêu chuẩn kén chồng của tôi!”

“Tiêu chuẩn kén chồng?” Đỗ Vương trợn mắt nói, “Em có tiêu chuẩn gì? Được tôi cưới, không phải là ước mơ lớn nhất của em sao?”

“Anh.... ...” Hạ Nguyệt Đình nghiến răng, “Tôi nói rồi, tôi không còn là Hạ Nguyệt Đình ngốc nghếch của ngày nào nữa! Biến đi!” Quỷ mới thấy anh đáng thương! Anh ta thật sự cho rằng cô rất khao khát ngả vào vòng tay anh ta sao? Đáng ghét!

Đỗ Vương bất đắc dĩ cất nhẫn vào.

Con gái đúng là mưa nắng thất thường! Anh có lỗi với cô sao? Là cô tự mình chạy tới nói cô và Cố Vân Nam không có gì, vậy chẳng phải hi vọng anh cưới cô sao? Còn làm bộ làm tịch gì nữa!

Tuy nghĩ vậy, nhưng Đỗ Vương vẫn thỏa hiệp, “Được, được! Nghe theo em hết!” vừa nói vừa bước theo Hạ Nguyệt Đình.

Hạ Nguyệt Đình không thèm quay đầu lại, đuổi người, “Tôi phải đi làm!”

“Để tôi giúp em!”

“Anh đi theo tôi làm gì?” Được voi đòi tiên!

Đỗ Vương nghênh ngang bước vào, “Em không thích anh ta, không có nghĩa là anh ta không thích em. Đà điểu nhỏ, em đã tỏ rõ hai người không có gì, về sau mặc kệ em nói thế nào, tôi cũng không rời đi nửa bước, cho đến khi em chịu theo tôi về nhà mới thôi!” Nói xong, Đỗ Vương cầm bút vẽ lên, nhìn về phía xác chết.

Nhiều quá! Vốn muốn vào nhà nói chuyện tâm sự với cô, xem ra vô vọng rồi!

Đỗ Vương cầm cọ vẽ lên mặt xác chết, “Thế này phải không?”

Hạ Nguyệt Đình lắc đầu, buồn cười nói, “Vẽ như vậy sẽ bị mắng chết! Anh làm ơn tôn trọng người chết một chút được không? Vẽ thế này, chỉ một chút thôi!” Cô nắm tay Đỗ Vương chỉ anh vẽ, sau đó cảm thấy anh càng ngày càng xích gần tới, cuối cùng dính sát vào lưng cô, “Anh đừng áp sát như vậy!”

“Không muốn! Chỉ thế này, em mới có cảm giác an toàn!” Đỗ Vương đặt cằm lên vai Hạ Nguyệt Đình, thấy vành tai mịn màng của cô, bỗng xúc động muốn cắn một cái, dĩ nhiên anh phải tôn trọng công việc của cô, lúc này quả thật không thích hợp tán tỉnh, hơn nữa, người chết vẫn là cấp dưới của anh, “Có phải đậm quá không?”

“Không sao!” Hạ Nguyệt Đình lắc đầu.

Đỗ Vương học theo, chỉ chốc lát đã quen tay.

Đỗ Vương tất nhiên biết tại sao đà điểu nhỏ vẫn chưa tiếp nhận anh. Vì cô vẫn thiếu cảm giác an toàn, và cảm giác được yêu. Cô luôn thích suy diễn lung tung, dù biết rõ còn thích anh, nhưng vẫn không dám tiến tới. Biện pháp duy nhất chính là để cô hiểu, anh đã không còn là kẻ ích kỷ của năm năm trước, giờ anh đã biết, yêu không chỉ là yêu, còn là trách nhiệm, là gánh nặng ngọt ngào.

Anh rất muốn cô sớm có con của anh, để vì đứa bé, cô không thể không tha thứ cho anh, nhưng vậy thì quá hèn hạ. Anh muốn cô cam tâm tình nguyện cùng xây dựng một tương lai tốt đẹp với anh.

Đỗ Vương nghĩ tới gì đó, lúng túng nói, “Cái đó...... Về sau trước mặt các anh em, em hãy chừa cho tôi chút mặt mũi! Nếu không tôi thật sự khó có thể trấn áp bọn họ, đừng hở tí là nói ‘biến đi’ gì đó!”

“Ừm!” Cô cũng không phải người đàn bà chanh chua.

“Ha ha! Tôi sẽ trở thành kiểu người hợp với tiêu chuẩn của em, một ngày không được thì một năm, một năm không được thì mười năm!” Chờ năm năm rồi, thêm mười năm nữa cũng chẳng sao!

Tim Hạ Nguyệt Đình đập mạnh, thiệt hay giả? Cô vờ vô tình hỏi, “Anh không sợ mẹ anh giận quá giết anh sao?”

Đỗ Vương nhún vai, “Bà mỗi ngày đều nói phải giết chết tôi, rốt cuộc có giết đâu! Yên tâm, sẽ không!”

“Anh....... Yêu tôi ở điểm nào?”

“Không biết! Tôi chỉ biết, trên đời này, ngoại trừ mẹ tôi, em là người tốt với tôi nhất, quan tâm tôi nhất! Tôi tin tưởng nếu một ngày tôi bị tàn phế hay tê liệt em vẫn sẽ không bỏ mặc tôi, sẽ ở bên tôi! Chỉ có Hạ Nguyệt Đình là làm được việc đó! Tôi cũng vậy, nếu có một ngày em xảy ra chuyện, cả đời không thể cử động, tôi cũng sẽ giống bác Trình Thất năm đó, sẽ không bỏ em ở bệnh viện. Thật ra yêu là một loại cảm giác, vợ chồng tuy hai mà một, ai cũng không thể bỏ ai, tin tưởng, giúp đỡ lẫn nhau!”

Hạ Nguyệt Đình dở khóc dở cười, “Không ngờ anh cũng nghiên cứu về tình yêu nhiều dữ!”

“Đây là những lời thật lòng của tôi!” Đỗ Vương liếc Hạ Nguyệt Đình một cái, “Em cho rằng tôi tới vì cái gì? Tôi cho em biết, ở Long Hổ có một nơi gọi là Trình Gia Trang, hơn mười cặp vợ chồng già sống ở đó, tình cảm của họ tuy gặp nhiều trắc trở, nhưng dù ông trời có giày xéo tới mức nào, cuối cùng họ vẫn ở bên nhau. Cảm động tới mức kinh thiên động địa!

Ví dụ như bác Trình Thất, bác ấy và bác trai có thể nói đã trải qua sống chết, ruột gan đứt từng khúc, cuối cùng mới được bên nhau! Lúc trẻ, có một quãng thời gian bác trai sống đời sống thực vật, chỉ có mình bác gái chèo chống Long Hổ, vì bác trai, bác gái không oán không hối. Bác sĩ nào cũng nói không thể cứu được, nhưng bác gái vẫn không buông tha, tiếp tục kiên trì, bác trai mới còn sống. Nếu không có bác gái, mọi người đã sớm từ bỏ, đó mới gọi là vợ chồng!”

Anh và đà điểu nhỏ cũng coi như khổ đến cùng cực, chịu hết gió táp mưa sa, hi vọng cuối cùng sẽ được mãi bên nhau, “Chờ đến lúc chúng ta có con, anh sẽ kể chuyện của chúng ta cho bọn nhỏ nghe!”

Hạ Nguyệt Đình mặc kệ Đỗ Vương, “Tôi nói rồi, anh vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn kén chồng của tôi!” Chỉ cần anh có bản lĩnh khiến cô cam tâm tình nguyện, cô sẽ đồng ý, vì cô chưa từng quên anh. Có lẽ có một ngày cô cũng sẽ giống Trình Thất, nếu anh ngã, cô vẫn luôn ở bên chăm sóc anh, sẽ không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội lợi dụng, dù như vậy sẽ rất khổ sở, nhưng cũng hơn không có người đáng giá để mình bảo vệ!

Cô không muốn nhiều lắm, chỉ một mái nhà, một người chồng, và một đứa con. Chồng cô mỗi ngày đi làm kiếm tiền, còn cô ở nhà trông con, chờ chồng về.

Đỗ Vương có thể nói ra những lời này, chứng minh anh cũng muốn hướng tới hạnh phúc như vậy. Cô tin anh!

Thôi, cần gì suốt ngày rối rắm trong lòng, rốt cuộc là trong lòng anh, cấp dưới quan trọng hay vợ quan trọng? Nếu thật thương anh, thì phải hi vọng cấp dưới của anh luôn tin phục anh! Những người đang nằm ở đây đều là cấp dưới của anh, chỉ cần anh nói một câu, họ sẽ liều mạng vì anh, cô nên may mắn vì anh có nhiều anh em tốt như vậy!

Được rồi, cô tha thứ anh lợi dụng cô để trị lành cho anh rể. Vì nếu đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sẽ làm như vậy. Thật ra, chỉ cần đứng ở vị trí của anh mà suy nghĩ, thì sẽ thông cảm được. Về chuyện, cô bị đuổi đi, là do anh không ngờ mẹ chị Mộng Lộ sẽ đuổi cô đi, nói trắng ra là chưa đủ chín chắn.

Đột nhiên cô bỗng thấy nhớ cô dượng, và chị Mộng Lộ.

“Tôi sẽ trở thành người đàn ông tốt trong lý tưởng của em! Chờ anh Hải đón chị dâu về xong, chúng ta sẽ đi Bắc Kinh, đi Trường Thành, đi Hương Sơn, xem cố cung!” Đỗ Vương vừa nói, vừa hóa trang cho xác chết, nhưng tại sao càng hóa trang càng khó xem? Trông cứ như yêu quái!

Hạ Nguyệt Đình dừng tay, nhìn Đỗ Vương đang bận rộn hóa trang, trong nháy mắt, tim cô lại đập nhanh lần nữa, thì ra anh vẫn còn nhớ rõ lời hẹn của chúng ta! Đỗ Vương, chúng ta thật có thể đi tới cuối cùng sao? Anh ưu tú như vậy, có thể hô mưa gọi gió, là người đàn ông độc thân nổi tiếng, còn cô, không có gì cả, thật sự có thể sao?

Bên này, Kỷ Lăng Phong cũng đang thực hiện hứa hẹn của mình, sáng tác không ngủ không nghỉ.

Chỉ là một tòa nhà, vì sao luôn có cảm giác thiếu gì đó?

Kỷ Lăng Phong nhìn bức tranh hoàn chỉnh duy nhất từ trước tới giờ của mình, thầm nghĩ, dù là màu sắc hay phong cách đều giống thầy như đúc, so với một bức giá trị ngàn vạn, cảm giác không khác nhau bao nhiêu, rốt cuộc không vừa ý chỗ nào?

Kỷ Lăng Phong cứ nhìn bức tranh của mình lại nhìn bộ tranh thần quái của thầy Mạc rồi so sánh. Đó là bộ tranh được đặt tên ‘Quỷ ốc mị ảnh’, phong cách vẽ tranh từ trước tới giờ của thầy anh là như ẩn như hiện, không có người chuyên nghiệp chỉ dẫn, chắc chắn sẽ không nhìn ra sự kỳ diệu trong đó.

Đây là bức tranh thầy anh tâm đắc nhất trong đời, là kỷ vật duy nhất thầy để lại cho anh. Anh đã tự hứa với lòng, dù có đói chết, nghèo chết, bị người chém chết, anh cũng không bán bảo vật vô giá đó. Có lẽ là vì thầy anh không chịu bán nên một vài quý tộc và hoàng thất Anh đều ra giá trên trời. Đúng là một đống bệnh thần kinh, đây không phải là thứ có thể dùng tiền để cân đo!

“Rốt cuộc không đúng chỗ nào?”

Kỷ Lăng Phong xoay người, dựa cằm vào cửa sổ, nhìn tòa nhà đối diện dưới trời đêm. Đó là một tòa nhà hình tam giác, cao bốn mươi tầng, trước cửa tòa nhà, có một hàng ngô đồng xanh um tùm, nối liền không dứt. Lúc đầu anh bị thu hút bởi cảnh này mới chọn vẽ, đặc biệt là lúc hoàng hôn, mặt trời bị tòa nhà che giấu đi, chỉ thấy một vùng đỏ rực.

Dù là lúc sáng sớm hay hoàng hôn, anh đều vẽ rất nhiều rất nhiều, nhưng đều bỏ dở nửa chừng. Tất cả đều không đáng giá năm trăm ngàn! Năm trăm ngàn là con số thấp nhất có thể, thấp hơn nữa, anh thật sự không chịu được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.