Tiền Thế Kim Sinh Hệ Liệt

Chương 27: Chương 27




Thấy Cao Kính đang húng hắng giọng đi tới, Cao Tiến và Tôn Tử Hoa có một chút sợ hãi. Cao Tiến bước tới nhỏ tiếng thưa: "Thiếu gia, chuyện Tiểu Cửu đang giữ khoản tiền đó trước mắt chắc cũng không có gì phải băn khoăn, cậu cũng biết hiện tại cậu ta... không có gì cả, giữ lại chút của phòng hờ về sau cũng là chuyện thường tình, cũng tỏ ra là cậu ấy đã có ý muốn thoái ẩn..."

Cao Kính khẽ nghiêng đầu, khẩy môi cười lạnh: "Hắn biết hắn không thể nào ra đi, nên không cần chuẩn bị tiền đâu."

Cao Tiến những muốn nói thêm gì nữa, Tôn Tử Hoa đã nôn nóng cắt ngang anh ta: "Cao lão đại, anh đừng ngụy biện nữa, chúng ta đều đã biết Tiểu Cửu nhiều năm như vậy, anh có từng thấy qua hắn hành động việc gì thừa thãi chưa hả?"

Cao Kính đưa tay day day huyệt thái dương của mình, rồi lại thả tay xuống thở một hơi dài: "Lục soát nhà Đường Ngân Kiệt có tìm ra được gì không?"

"Không có, thiếu gia!"

Cao Kính suy nghĩ một chút rồi nói với Cao Tiến, "Anh đi theo tôi tới Đường gia thêm lần nữa." Cậu ta quay lại bảo Tôn Tử Hoa: "Anh ở lại đây, đề phòng đừng để cho Đới Lạp giết chết Đường Ngân Kiệt." Tôn Tử Hoa vội vàng gật đầu.

Cao Tiến bước vòng qua bờ tường đi vào trong, mở cửa nhà họ đường ra cho Cao Kính. Bọn họ vào trong, Cao Tiến nói: "Thiếu gia, nhà Đường Ngân Kiệt chúng tôi đã rà soát rất kỹ, căn bản không phát hiện bất cứ đầu mối gì có liên quan đến Tiểu Cửu cả." Anh ta thấy Cao Kính im lặng nhìn quanh quất bốn bề thì tỏ vẻ gấp gáp mà nói: "Thiếu gia, lão Đới Lạp đó độc ác có tiếng, Đường Ngân Kiệt ở trong tay lão ta không chết cũng thành tàn phế, nếu như Tiểu Cửu biết được việc này..."

"Sao, anh sợ à?" Cao Kính nghiêng mặt đi nhoẻn một cái cười hơi mai mỉa. Cậu ta hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại sợ Tiểu Cửu tới như vậy. Có lý nào là vì hắn ta biết rõ anh là tay chân ngầm của tôi mà còn để anh bên người thân cận lâu như vậy?" Cậu ta bước tới gần Cao Tiến, Cao Kiến thấy làn môi mỏng hơi nhếch lên của cậu ta càng làm cho chột dạ hoảng hốt hơn nữa, phải lùi về sau mấy bước. "Rốt cuộc là chuyện gì, chuyện gì khiến anh sợ hãi hắn?" Cao Kính vẫn tiếp tục áp sát, Cao Tiến không biết phải làm sao, đành nói: "Thiếu gia, cậu có việc gì, việc gì vậy?"

"Nếu như hắn chết đi rồi có phải anh sẽ hết sợ không?" Cao Kính trừng mắt hỏi Cao Tiến.

Cậu ta vừa nói xong, Cao Tiến còn chưa kịp phản ứng lại, một tiếng động đã vang lên từ chạn bát. Cao Kinh rút nhanh khẩu súng ra, chậm rãi áp sát chạn bát, nhẹ nhàng mở chốt súng. Thoắt cái cậu ta mở toang cửa tủ, chĩa súng vào người đang co dúm ở bên trong. Nhưng chỉ thấy Phạm Văn Hinh đang ôm đầu rấm rứt khóc: "Cao gia ca ca, đừng mà!"

Cao Kính thất thần một lúc mới kêu lên: "Tiểu Hinh!"

Cậu ta thấy Phạm Văn Hinh vẫn đang nghẹn ngào khóc thì rút súng về, đưa tay ra cười: "Tiểu Hinh ra đây đi, sao em trốn trong ngăn tủ?"

Phạm Văn Hinh nhìn bàn tay vững chãi kia, ánh mắt cô hắt lên chút điều là lạ nhưng vẫn nhanh chóng cầm lấy bàn tay ấy. Cao Kính kéo Phạm Văn Hinh từ trong ngăn tủ ra ngoài.

"Mẹ em bệnh nặng lắm, em đi qua Cao gia nhưng anh hai em không có ở đó. Em chỉ còn biết đến đây tìm Tiểu Kiệt thôi, nhưng Tiểu Kiệt cũng không có ở nhà, em nghĩ có khi nào hai anh ấy đi với nhau không..."

Cô nói còn chưa xong hết, Cao Kính đã ngắt ngang. Cậu ta khẽ khom lưng xuống nhìn thẳng vào mắt Phạm Văn Hinh, dịu dàng nói: "Tiểu Hinh, em nói cho tôi biết, sao em có được chìa khóa của nhà Đường Ngân Kiệt.... Còn nữa, sao em phải trốn trong ngăn tủ?"

Phạm Văn Hinh ngưng mắt nhìn khuôn mặt khôi ngô trước mắt cô, ấp úng: "Em, em..."

Cao Kính nhìn cô, dịu dàng hết sức có thể: "Nói cho tôi biết, Tiểu Hinh."

Môi Phạm Văn Hinh run rẩy hồi lâu, rồi mới nói: "Anh hai kêu em đến bảo Đường Ngân Kiệt đi lánh về quê."

"Sao phải như vậy?" Cao Kính mỉm cười.

Phạm Văn Hinh nhìn cậu ta một lúc lâu rồi cúi đầu xuống: "Em, em không biết đâu, chỉ có một lần em nghe anh hai nói chuyện với Tiểu Kiệt...." Giọng cô càng lúc càng nhỏ dần, đến sau cùng thì không còn nghe gì được nữa.

"Nói gì?" Cao Kính cầm lấy đôi bàn tay của Phạm Văn Hinh, có vẻ đôi chút bức thiết: "Hắn ta nói gì?"

"Anh hai nói, đã tới lúc kết thúc tất cả rồi." Phạm Văn Hinh ngước lên, bình tĩnh nhìn Cao Kính.

"Tới lúc kết thúc tất cả rồi." Cao Kính nhẹ nhàng cười mà lặp lại câu nói ấy.

Phút giây đó trong gian nhà mọi thứ đều im lặng đến lạ lùng, hầu như có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc luồn qua đám cây lá ngoài kia. Cao Kính vươn người thẳng dậy, nhìn vào Phạm Văn Hinh mà hỏi: "Em đã từng nói với tôi, em đã chứng kiến buổi chiều muộn khi bố tôi chết, em thấy Tiểu Cửu đi ra khỏi bệnh viện, là vì sao?"

Phạm Văn Hinh khẽ run giọng: "Vì sao là vì sao?"

Cao Kính nghiêng nghiên đầu, hỏi: "Hắn ta là anh hai của em không phải sao, vì sao em muốn bán đứng hắn?"

Phạm Văn Hinh im lặng hồi lâu, rồi cô ngước mắt lên, ầng ậng nước: "Đến giờ này thì anh muốn bảo vệ cho anh hai sao, cho nên anh mới chất vấn em đúng không? Chính anh biết câu trả lời rõ nhất cơ mà?" Dường như cô muốn khóc, nhưng cô ráng sức để ghìm lại không cho nước mắt rơi. "Vì sao, vì sao ư..." Côp ngước lên nhìn thẳng vào Cao Kính: "Vì em yêu anh, vì em ghen tị với anh hai em, vì em biết dù em có làm gì đi chăng nữa, anh cũng không thể nào thật sự dứt bỏ được với anh hai. Bởi vì... bởi vì em đã không thể nào yên lòng, khi giữa anh và anh hai, lúc nào anh cũng quan trọng hơn trong em, em sợ anh bị tổn thương hơn cả anh hai bị tổn thương, em là đứa con gái vô ơn bạc bẽo như thế đấy, anh hài lòng chưa?"

"Canh cửa." Cao Kính thấp giọng lệnh cho Cao Tiến, Cao Tiến lập tức đẩy cửa ra ngoài.

Cao Kính đến gần kề Phạm Văn Hinh, đưa ngón tay lau đi nước mắt ngân ngấn trên mặt cô, rồi khẽ khàng, êm dịu, hôn lên môi cô, thì thầm vào tai cô: "Chúng ta lấy nhau đi em."

Thấy Phạm Văn Hinh không có phản ứng, Cao Kính buông cô ra, ngắm nhìn sắc mặt bàng hoàng của cô: "Để anh nói cho em một điều bí mật." Bất chợt cậu ta khựng lại, đôi mắt dưới bóng trắng mờ nhòa hoe hoe đỏ lên, khẽ khàng: "Thật ra, Cao Phủ Cẩm là do anh giết, vậy anh đã đủ thành ý với em chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.