Từ lúc Triệu Liên công nhiên dùng ẩn vệ đổi đánh cuộc để đổi lấy Hoa Tưởng Dung ở Nam
Dương Vương phủ thì quan hệ giữa Triệu Đoạt và Triệu Liên đã trở nên
căng thẳng. Trên triều đình, ý kiến của bọn họ lúc nào cũng trái ngược
nhau lại không ai chịu nhường ai dẫn tới hoàng đế Triệu Cờ cũng phải khó xử.
Triệu Phi và Triệu Thanh đều âm thầm lo lắng. Ở trong mắt
bọn họ , Triệu Liên thật là đáng thương, rõ ràng là Vương phi của mình
lại vô duyên vô cớ mà gả vào Nam Dương Vương phủ làm thiếp, sao hắn có
thể cam tâm.
Nhưng Triệu Đoạt cũng không có sai nha, hắn đầu
tiên là cự hôn nhưng bởi vì thái phi cùng Hoàng Thượng tạo áp lực mới
đáp ứng cưới Hoa Tưởng Dung. Bọn họ là cưới hỏi đàng hoàng, hiện giờ hắn phát hiện được sự tốt đẹp của Hoa Tưởng Dung muốn sủng nàng thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chuyện này chung quy là bởi vì Hoa Tưởng Dung. Trong lúc nhất thời, Hai người Triệu Phi và Triệu Thanh đều thầm
nghĩ nàng chính là hồng nhan họa thủy.
Sau khi ta triều, Triệu
Đoạt trước sau như một mà đi nhanh ra ngoài, đến nửa đường thì bị một
tiểu thái giám ngăn lại giao cho hắn một tờ giấy. Hắn nghi hoặc mà mở tờ giấy ra, lại thấy là kia một hàng chữ hẹn hắn găp mặt trong rừng cây
Ngự Hoa Viên.
Hắn hơi do dự nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ như điên mà chạy về phía rừng cây.
“Mi Nhi, Mi Nhi, muội ở đâu vậy? Mau ra đây đi!” Mới vừa bước vào rừng cây, Triệu Đoạt liền gấp không chờ nổi mà tìm kiếm cái người mà hắn ngày đem thương nhớ. Mùi hương quen thuộc kia thì ở quanh đây nhưng đôi mắt lại
nhìn không thấy một bóng dáng nào cả.
“Ha hả, Đoạt ca ca, huynh
thật ngốc, cũng không biết ngẩng đầu nhìn xem.” Mi Nhi ngồi ở trên ngọn
cây híp mắt, cười đến hết sức sáng lạn, nàng ta mặc quần áo màu đỏ rực
rất là tươi sáng làm cho khuôn mặt nhỏ của nàng ta cũng ửng đỏ.
Triệu Đoạt ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sủng nịch mà nhìn chằm chằm nàng, bỗng
nhiên hắn vươn đôi tay, ôn nhu nói: “Xuống dưới, ta sẽ đở muội.”
Mi Nhi nở một nụ cười xinh đẹp, ngay sau đó từ trên cây nhảy xuống lọt vào vòng tay ấm áp của Triệu Đoạt.
Triệu Đoạt ôm Mi Nhi thật chặt, trong mắt toàn hắn toàn là nhu tình: “Hôm nay lại cùng mẹ của muội tiến cung? Khi nào thì trở về?”
“Không sớm đâu, thái phi truyền mẹ muội tiến cung nói chuyện, chỉ sợ là đến trời tối còn chưa nói xong đâu.”
Ngửi được mùi hương tỏa ra từ trên người Mi Nhi, Triệu Đoạt liền động tâm,
không khỏi càng ôm chặt nàng ta: “Mi Nhi, ta nhớ muội.”
Mi Nhi thẹn
thùng mà cúi đầu: “Đoạt ca ca, muội cũng nhớ huynh. Muội vốn dĩ không
nghĩ sẽ không tìm huynh, nhưng muội lại nhịn không được”
“Mi Nhi” không đợi Mi Nhi nói hết, Triệu Đoạt liền dùng sức mà đem nàng áp tren
thân cây, hắn gấp không chờ nổi mà chặn lời của nàng lúc môi lưỡi chạm
nhau.
Môi răng trằn trọc, triền miên không thôi, từng tiếng thở
dốc nặng nề, thân cây lay đọng không thôi, xua tan toàn bộ sự tối tăm
của rừng cây.
Âm thanh rên rỉ dồn dập, còn có ngẫu nhiên có âm
thanh của nụ hôn làm người miên man bất định, ngay cả chim chóc trong
rừng cũng đều xấu hổ với không gian xung quanh. Sau một lúc lâu, lá cây
kia rốt cuộc cũng không hề lay động, bốn phía lại yên tĩnh như trước.
Mặt Mi Nhi ửng hồng, tay nàng ta nắm ấy quần áo từ đầu vai chảy xuống, thở
gấp không ngớt mà dựa vào trong lòng ngực Triệu Đoạt. Triệu Đoạt nhẹ
nhàng lấy xuống những chiếc lá dính trên tóc nàng ta rồi để cho nàng ta
dựa vào lòng mình.
“Đoạt ca ca, huynh gần đây có tốt không? Tân phu nhân có làm huynh vừa lòng?”
“ Sao lại nhắc đến chuyện này?” Nhắc tới Hoa Tưởng Dung làm cho Triệu Đoạt không khỏi mím chặt môi.
Tay Mi Nhi càng nắm chặt quần áo Triệu Đoạt: “Mi Nhi nghe nói, nàng ở trong Mai Viên,còn nghe nói Đoạt ca ca rất cưng chiều nàng”
“ Những
thứ này đều danh cho muội” Triệu Đoạt giúp nàng ta kéo lạ vai áo sau đó
đem dấu tất cả chua xót vào trong lòng hít sâu một hơi nói: “Chính là
muội lại khinh thường không nhận.”
“Đoạt ca ca ta” Mi Nhi thoát khỏi ôm ấp của Triệu Đoạt rồi nhìn lên đường cong cương nghị trên gương mặt hắn.
“Mi Nhi, thời gian không còn sớm, ta cần phải trở về, muội cũng nên đi
gặp thái phi đi. Muội nếu có việc tìm ta thì kêu người đi vương phủ
truyền tin, ta nhất định sẽ đến, nhất định sẽ”
“Đoạt ca ca”
“Mi Nhi, nghe lời.”
Đây là trong cung, không nên ở lâu, hắn cuối cùng đã đi rồi. Mi Nhi muốn
kéo hắn lại kéo không kịp, chỉ có thể đứng nhìn hắn rời đi.
Trong bóng tối có người đã thấy tất cả sự việc,người nọ cong khóe miệng trong măt mang theo một tia quỷ dị, chờ Triệu Đoạt đi khỏi, hắn mới chậm rãi
đi ra, cùng Mi Nhi nói điều kiện( Triệu Đoạt lại cùng Mi Nhi không nói
gì bỏ đi )