Từ lòng bàn tay
truyền đến ấm áp dịu dàng làm người khác muốn tới gần, , Hoa Tưởng Dung
cảm thấy dường như mọi thứ xung quanh đều trở nên đặc biệt đẹp đẽ sặc sỡ thật giống như trong mơ, mặc cho Triệu Đoạt lôi kéo nàng từng bước một
về phía bên trong nội điện thẳng đến đứng ở trước mặt thái phi cùng
Hoàng Thượng, Triệu Đoạt buông tay nàng ra quỳ xuống cuối lạy thì nàng
mới khôi phục ý thức.
Hoa Tưởng Dung hoảng sợ lập tức quỳ theo
cúi thấp đầu xuống, chỉ nghe được âm thanh của Triệu Đoạt mạnh mẽ vang
vang: “Thần, khấu kiến thái phi, khấu kiến Hoàng Thượng.”
Triệu
Cờ cùng thái phi thấy bọn họ nắm tay mà vào, thì vui mừng trao đổi ánh
mắt xong Triệu Cờ mới nói: “Tam đệ đa lễ, trẫm không phải đã nói thời
điểm không có người ngoài không cần tự xưng vi thần.”
Triệu Đoạt
cũng không có ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Quân thần có khác, có người
ngoài hay không cũng nên giữ lễ. Hôm nay vào cung là muốn vì kính trà
cho thái phi cùng Hoàng Thượng để tạ ân mai mối.”
Thái phi gật
đầu cười nói: “Lúc trước, bổn cung còn vì hôn sự Đoạt nhi mà lo lắng sợ
là mai mối sai, hiện giờ xem phu thê các người ân ái như vậy, bổn cung
cũng an tâm rồi.”
Nói xong, thái phi liếc mắt nhìn bọn thị nữ,
lập tức có cung nhân bưng lên hai ly trà. Triệu Đoạt cùng Hoa Tưởng Dung mỗi người cầm một ly tiến lên kính trà xem như bày tỏ hiếu tâm. Sau đó, Hoa Tưởng Dung cùng Triệu Đoạt trả lời những hỏi han an cần của Hoàng
Thượng cùng thái phi xong hết mới ra khỏi cung.
Cũng giống như
lúc tới, Triệu Đoạt chủ động giữ chặt tay Hoa Tưởng Dung từng bước một
mà đi ra ngoài. Hoa Tưởng Dung đỏ mặt đi theo phía sau, yên lặng nhìn
tấm lưng dày rộng của hắn, hoàn toàn không để ý dưới chân có bao nhiêu
gồ ghề.
Nàng nghĩ nếu hắn có thể dắt tay nàng như vậy cả đời thì thật là tốt.
Ra khỏi cửa cung, Triệu Đoạt bỗng nhiên dùng sức ném tay nàng ra, bước chân không dừng không mang theo nửa điểm lưu luyến.
Vừa mới đắm chìm trong nhu tình hắn bây giờ lại nhận được sự lạnh lùng của
hắn, Hoa Tưởng Dung đột nhiên ngẩng đầu, nhịn không được kêu nhỏ: “Vương gia”
Triệu Đoạt dừng bước chân quay đầu, con mắt nheo lại tràn đầy khinh thường, hừ lạnh một tiếng nói: “Như thế nào? Chân bị què?”
Hoa Tưởng Dung ngẩn ra: “Không, không có”
“Tự mình đi nhanh lên, bổn vương không thích chờ người khác, nếu theo không kịp tự mình trở về đi.”
Nhìn hắn dứt khoác rời đi, Hoa Tưởng Dung trong lòng đau xót, lập tức thanh
tỉnh mà ý thức được ôn nhu của hắn chỉ là diễn cho Hoàng Thượng cùng
thái phi xem, mà bản thân mình lại không nhận ra mà rơi vào trong đó.
Không cam lòng nhưng không còn cách khác hắn là Vương gia cũng là phu quân của nàng. Nàng đành phải nhấc váy mà chạy theo hắn.
Rốt cuộc đi đến xe, Hoa Tưởng Dung tiếp tục ngồi vào góc xe, đau lòng mà
mình vẻ mặt lạnh nhạt của Triệu Đoạt, trong lòng tràn đầy chua xót.
Hắn chung quy vẫn là vô tình, không muốn bố thí nửa phần quan tâm cho nàng. Nàng không biết nên làm thế nào để làm tan tảng băng trong lòng hắn,
giữa nàng và hắ có quá nhiều khúc mắc, hắn chán ghét nhìn nàng giống như chán ghét nhìn thấy con chuột chạy qua vậy.
Nghĩ đến đây, nàng ủy khuất mà cúi đầu, trong mắt dần mờ nhạt, nàng cắn chặt môi không cho giọt nước mắt kia chảy xuống.
“Thu hồi bộ dạng đáng thương của ngươi lại,nhìn bộ dạng giả tạo của ngươi càng làm cho ta chán ghét.”
Hoa Tưởng Dung giận dữ mà ngẩng đầu, nước mắt không thể kìm được mà chảy xuống.
Triệu Đoạt nhướng mày, hung tợn nói: “Như thế nào? Không thích nghe?”
Hoa Tưởng Dung không có trả lời, chỉ là vươn tay lau nước mắt trên mặt, quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn.
Nàng không muốn hắn thấy nàng đau lòng, nàng yếu ớt.
“Không phục? Dùng cách này chống đối với bản vương?” Biểu tình của Hoa Tưởng
Dung làm cho hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Hắn đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay trắng nõn của nàng, dùng sức mà kéo khiến cho nàng nửa
ngồi nửa bò mà ngã xuống đất. Tiếp theo, hắn cúi người xuống để mặt sát
với mặt nàng, âm ngoan mà nhìn chằm chằm đôi mắt ngấn lệ của nàng tức
giận nói: “Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, Bình Dương Vương sao? Mới gả đến Nam Dương phủ mấy ngày liền không chịu nổi tịch mịch, ngươi cùng
Bình Dương Vương là có gian tình?”
“Ta không có!” Lúc này đây,
Hoa Tưởng Dung quyết đoán mà phủ quyết. Hắn có thể không yêu nàng, có
thể nhục nhã nàng, nhưng tuyệt không có thể bôi nhọ trong sạch nàng.
“Không có?” Triệu Đoạt trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, hơi thở nguy hiểm lại một lần áp xuống nàng: “Ngươi cho rằng bổn vương là người mù? Giữa
ban ngày ban mặt, ngươi lại cùng Bình Dương Vương lôi lôi kéo kéo, ái -
muội như vậy, ngươi ngại bổn vương chưa đủ mất mặt sao?”
Đối mặt
với sự lên án của Triệu Đoạt, Hoa Tưởng Dung căn bản không còn sức để
cãi lại, nàng cắn cắn môi, oán hận mà từ trong miệng nói mấy chữ:
“Ta cùng ngài ấy không có quan hệ gì cả.”
“Không có? Mèo ăn trộm cá, sẽ trốn bặt vô tin tức, người xấu làm chuyện xấu sẽ chối như không có chuyện gì. Ngươi nói không có, ai có thể chứng minh?
Đúng rồi, bổn vương sao có thể quên ngươi trước kia là kỹ nữ, hoặc là
Bình Dương Vương là khách quen của ngươi, đã là như thế lúc trước vì sao ngươi không gả cho hắn? Tội gì mà đem thân đã là tàn hoa bại liễu chạy
đến Nam Dương Vương phủ để rước nhục nhã?”
Triệu Đoạt nói một
hồi, làm cho Hoa Tưởng Dung tức giận đến toàn thân run rẩy. Nàng không
nghĩ tới nam nhân này lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy. Ngẫm
lại vừa rồi, chính mình còn ngu ngốc mà sùng bái hắn, liền cảm thấy hết
thảy quả thực là quá buồn cười.
Nàng tự giễu mà nhếch môi lên,
đột nhiên đem tay áo kéo ra, trên cánh tay trắng nộn bóng loáng có một
dấu thủ cung sa đỏ tươi hết sức bắt mắt.