Triệu Đoạt nói làm Hoa Tưởng Dung tìm không ra một sơ hở, không cãi lại được nửa câu.
Triệu Đoạt oán hận mà nhìn Hoa Tưởng Dung, mới vào cửa mấy ngày,liền không
chờ được mà liên lạc với phủ thừa tướng sao? Hắn thật không nên xúc động như vậy mà tiến đến để khỏi binh vấn tội, nhưng đây chỉ là một lá thư
nhà, nếu là nàng có chứng cứ thông ngoại của nàng, như vậy, hắn liền có
thể danh chính ngôn thuận mà phế truất nàng, không phải sao?
Đáy
mắt hiện lên một tia sát ý, nguy hiểm tựa như một thanh đao đã lấy ra
khỏi vỏ. Nếu chuyện đã như vậy cũng không thể buông tha: “Người đâu, đem nàng ấy kéo ra ngoài, đánh hai mươi roi da, sau này trong phủ lại
có người âm thầm truyền tin ra ngoài thì đây chính là kết cục!”
Tiếng nói vừa dứt, liền có người hầu từ bốn phương tám hướng chạy tới, ba
chân bốn cẳng mà muốn đem Hoa Tưởng Dung kéo đi ra ngoài, Tiểu Thúy liều mạng mà lôi kéo tay Hoa Tưởng Dung thề sống chết không bỏ, lại cũng chỉ có thể bị một trận đau đớn rồi tách ra.
Trác Ngôn không đành
lòng nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên từ phía sau Triệu Đoạt đứng ra chắp
tay ôm quyền cúi đầu, khẩn cầu nói: “Vương gia, tân phu nhân vốn dĩ
trong người không khỏe chắc chắn sẽ không chịu nổi hai mươi rơi, xin
Vương gia khai ân.”
Triệu Đoạt nhìn bộ dạng nghiêm trang của Trác Ngôn, hắn không vui mà hừ lạnh một tiếng nói: “Trác Ngôn, hôm nay ngươi nói quá nhiều.”
Trác Ngôn sợ hãi, cuối cùng không có nói nữa mà chỉ có thể trơ mắt mà nhìn mọi người đem Hoa Tưởng Dung kéo đến hình viện.
Trong hình viện trống không,chỉ có hai cọc tiêu lớn cả hai điều có xiềng xích từ đỉnh cọc tiêu đỉnh rũ xuống, làm cho người khác nhìn vào đều sởn tóc gáy.
Một trận gió thổi tới, trên mặt đất hạt cát bay lên làm mơ
hồ tầm mắt của mọi người, chỉ có Triệu Đoạt mặc áo bào trắng đứng trong
gió có vẻ bắt mắt.
Thật sự muốn trách phạt tân phu nhân sao? Hình cụ
trong vương phủ chưa đánh qua người trong phủ nha. Mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cùng uy nghiêm của Triệu Đoạt.
“Đem nàng ấy cột lên đi.” Triệu Đoạt vươn ngón tay thon dài, chỉ chỉ vào cọc tiêu cách đó không xa mà không có một tia run rẩy.
Các sợi tóc của Hoa Tưởng Dung bay lung tung trong gió, nàng quật cường mà
cắn môi, trong mắt tràn đầy bi phẫn làm người khác nhìn vào cũng đau
lòng.
Nhóm người hầu dùng sức đem nàng cột lên cọc tiêu. Nàng quỳ rạp trên đất, bọn họ kéo ra xích sắt từ hai bên tới cột vào cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng.
Không khí trầm trọng làm cho mọi người hít thở không thông, sợi xích kia giống như con rắn đốc quấn chặt lấy
cổ tay nàng làm cho cơ thể nàng đứng yên không thể động đậy.
Một
người người hầu tay cầm roi da, từng bước một đi về phía giữa sân. Trên
bờ cát, lưu lại hai hàng dấu chân thẳng tấp. Cuối cùng, hắn ta dừng bước ở chỗ Hoa Tưởng Dung rồi dùng sức đánh roi trên mặt đất phát ra tiếng
ba ba thật lớn khiến mọi người sợ hãi.
Trác Ngôn nhíu mày, hắn
nhớ tới lúc Hoa Tưởng Dung ở trong lòng ngực mình, gương mặt tái nhợt
kia lại làm lòng hắn bất an cùng thương tiếc. “Vương gia” rốt cuộc nhịn
không được, Trác Ngôn lại một lần mở miệng nói, “Vương gia, phu nhân
nàng”
“Nếu ngươi muốn nói thân thể nàng suy yếu không chịu nổi
hình phạt thì không cần nói nữa.” Triệu Đoạt lạnh lùng liếc nhìn Trác
Ngôn, hắn thấy được một tia giãy giụa trong gương từ trước tới nay vẫn
lạnh lùng của Trác Ngôn, ngay sau đó không vui hỏi, “Bổn vương cảm thấy
có chút kỳ quái, ngươi là thị vệ luôn luôn trung thành đối bổn vương,
đối mặt với những trường hợp như vậy cũng sẽ không chớp mắt một cái, thế nhưng hôm nay lại tình nguyện đứng ra cầu xin cho nàng ta, là vì sao?”
“Thuộc hạ” Trác Ngôn cúi đầu, cắn môi, cuối cùng không đem nửa câu sau nói ra.
“Tiểu thư, tiểu thư” Tiểu Thúy đau đớn kêu la muốn chạy lại để bảo vệ Hoa
Tưởng Dung, lại bị nhóm người hầu bắt lại làm nàng ta không tiến lên
được nửa bước.
Cát bụi bay mù mịt, trong không khí như thoang
thoảng mùi máu, đã từng có vô số người đổ máu tại nơi này rồi thấm vào
thật sâu trông đất, cảnh tượng trước mắt cũng đủ làm cho mọi người kinh
hãi.
Triệu Đoạt nhìn chằm chằm vào mặt Hoa Tưởng Dung, hắn muốn
tìm thấy sượ hãi ở trên mặt nàng nhưng chỉ thấy nàng nở ra một nụ cười
quỷ dị.
Nàng đang cười, nàng thế nhưng đang cười, Triệu Đoạt bỗng dưng cảm thấy trong lòng buồn bực. Bởi vì hắn phát hiện, hắn thế nhưng
lại rất muốn dò xét xem phía sau nụ cười của nàng giấu cái gì. Mà loại
này dục vọng càng thêm lớn mạnh, nàng càng đối với hắn khinh thường,
càng kháng cự hắn thì hắn càng muốn tới gần nàng, nghiêm trọng hơn là
hắn lại có dục vọng với nàng.
“Hoa Tưởng Dung, ngươi còn có cái
gì để nói?” ân thanh uy nghiêm lại một lần nữa vang lên, Triệu Đoạt
trừng mắt, muốn đem cái ý nghĩ kỳ quái này đuổi đi, cho nên hắn cố nói
lớn hơn làm cho toàn bộ hình viện như muốn rung chuyển.
Hoa Tưởng Dung ngẩng đầu ngạo nghễ, khóe miệng cười càng sâu: “Vương gia nếu muốn chấp hành gia quy, Tiện Thiếp không còn gì để nói?”
Triệu Đoạt cau
mày, trong lòng lửa giận lại bùng lên. Nữ nhân này, thế nhưng lại không
chịu cầu xin tha thứ, còn tươi cười châm chọc hắn. Hắn sao có thể chịu
đựng nàng năm lần bảy lượt khiêu khích hắn?
“Một khi đã như vậy,các ngươi hãy bắt đầu hành hình đi.”
Nghe xong, mọi người đều nhịn không được mà kêu lên, lùi về phía sau một
bước. Tên người hầu tay cầm roi hung hăng nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung
đang quỳ trên mặt đất. Hắn đi vòng quanh nàng ba vòng rồi quất một roi
lên mặt đất, như nhắc nhở mỗi người nàng sắp sửa chịu đau đớn.
Rốt cuộc, hắn dừng bước chân đứng yên ở sau lưng Hoa Tưởng Dung. Bốn phía
đều yên lặng, Hoa Tưởng Dung nhìn gương mặt không có biểu tình gì của
Triệu Đoạt,nàng âm thầm mà cắn chặt khớp hàm, đôi tay cũng nắm chặt
xiềng xích.
Phía sau hơi thở càng ngày càng nặng. Một trận gió từ bên tai xẹt qua,phía dưới vang lên một tiếng, chiếc roi kia giống như
một con rắn đen không lưu tình mà dừng lại trên lưng Hoa Tưởng Dung.
Một vệt máu như nở rộ ra trên làn da trơn bóng của nàng, roi cắt qua quần
áo, máu loãng dọc theo miệng vết thương thấm ra tới, nhiễm đỏ cả quần
áo.
Phía sau lưng đau nhức như tê tâm liệt phế, Hoa Tưởng Dung
nắm chặt xích sắt,trong nháy mắt nàng tựa hồ như mất đi hết sức lực.
Nàng cau mày, dùng sức mà nắm chặt xích sắt. Nàng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng và an tâm khi chỉ có mình nghe thấy tiếng hừ này. Nàng chịu
đựng đau nhức, run rẩy ngẩng đầu mày nàng hơi nhăn lại nhìn Triệu Đoạt
rồi nở ra một nụ cười.
Triệu Đoạt cảm thấy lòng mình như bị ai
cào một cái, đặc biệt lúc nàng cười, hắn thấy trong miệng nàng một chút
máu. Giờ khắc này, hắn tựa như biết rõ thứ nàng giấu sau nụ cười của
nàng chính là ý chí kiên cường.
Trác Ngôn nắm tay thành nắm đấm,
cảm giác như cái roi kia đánh lên người mình, hắn nghiêng đầu nhìn Triệu Đoạt, sườn mặt kia kiên nghị không nhìn ra chút dao động nào.
Lại là bang một tiếng, Trác Ngôn cảm thấy trong lòng càng đau. Hắn giương
mắt nhìn lên chỉ thấy trước mắt thân thể nhỏ bé nhu nhược kia như là một đóa hoa sắp tàn úa.
Mọi người đều sợ ngây người, nếu như không
phải là Hoa Tưởng Dung vẫn còn đang quỳ thì bọn họ cứ nghĩ rằng đang
đánh một người chết.
Lúc này đây, Triệu Đoạt kinh ngạc thật sự,nữ nhân yếu đuối này thế nhưng lại quật cườngcái này nhu nhược bất kham nữ nhân thế nhưng quật cường không rên một tiếng. Hừ, người do lão hồ ly
dạy dỗ quả nhiên không giống với người thường.
Hoa Tưởng Dung quỳ trên mặt đất. Nàng cắn răng, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán nàng rơi xuống mặt đất. Mồ hôi hòa chung với máu làm cho vết thương ngoại trừ
nóng rát ra, còn có đau đớn giống như thoa một lớp muối lên vết thương
vậy.
Nàng cho rằng bản thân có thể chịu đựng đến roi thứ năm, ai
ngờ mới đến roi thứ hai, nàng liền chịu không nổi, nỗi đau tựa như lớp
da bị cắt ra, làm nàng muốn kêu to ra tiếng.
Nhưng nàng lại kiên
trì và kiêu ngạo không cho phép bản thân mình kêu thành tiếng. Hắn nghi
oan nàng, nàng muốn dùng loại kháng nghị này để nói với hắn: hắn sai
rồi, hắn đã sai rồi.
Một roi, hai roi, ba roi, bốn roi, chưa đến
roi thứ năm, Hoa Tưởng Dung cắn nát đầu lưỡi của mình, máu từ khóe miệng chậm rãi chảy ra đỏ thắm chói mắt.
Những lúc trước mắt nàng tối
xầm muốn ngã xuống. Nàng đều bị xích sắt ở trên cổ tay kéo lại. Vật lộn
giữa ở tỉnh và mê, Hoa Tưởng Dung chỉ cảm thấy như chính mình đi qua núi đao, đạp qua biển lửa, trải qua vô số trắc trở.
Lúc mọi người ở
đây đều không đành lòng nhìn thêm, Vương công công đứng dậy thấp giọng
mà cầu xin: “Vương gia, phu nhân nói thế nào cũng là thiên kim tiểu thư
của tướng phủ, thân mình tinh quý, thân thể lại đang mang bệnh bây giờ
lại chịu phạt như vậy, chỉ sợ là...”
Triệu Đoạt nhướng mày nhìn
Vương công công. Nữ nhân này quả nhiên không đơn giản, đến Vương Hoàn
cũng cầu xin cho nàng, xem công phu lấy lòng người khác cũng không tệ.
Vương Hoàn nói không sai, nên đánh cũng đã đánh, nên phạt cũng đã phạt, nếu phạt tiếp cũng không tốt.
Triệu Đoạt hung ác mà nhắc nhở mọi người ở đây: “ Kết cục của nàng ta các
ngươi đều đã thấy , về sau nếu bất kỳ ai còn tái phạm ta quyết không
khoan thứ.”
Nói xong, hắn vung ống tay áo, sải bước rời đi.
Trác Ngôn nắm chặt tay, khóe miệng mím thật chặt làm như đang chịu đụng một
nỗi đau rất lớn. Hắn muốn tiến lên ôm Hoa Tưởng Dung đang yếu ớt trở về
Mai Viên, rồi lại không thể không đi theo phía sau Triệu Đoạt. Trác Ngôn rời đi trong nháy mắt, hắn thậm chí không có dũng khí liếc nhìn nàng
một cái.
Đêm khuya, trong Mai Viên thái giám thị nữ ra ra vào vào bận rộn, không cần nói cũng biết Hoa Tưởng Dung bị thương không nhẹ.
Triệu Đoạt lại không có hạ lệnh mời đại phu nên không ai dám nhiều chuyện chỉ ở bên cạnh tận tâm mà hầu hạ.
Tiểu Thúy ngồi khóc ở đầu giường, thay Hoa Tưởng Dung rửa sạch miệng vết
thương. Tiểu Thúy nhìn thấy từng vết roi rướm máu xấu xí bò trên sống
lưng non mịn của Hoa Tưởng Dung, bàn tay liền nhịn không được mà run
lên.
Ánh nến từ từ tối dần, Tiểu Thúy đứng dậy cầm lấy mồi lửa thì lại phát hiện có một người đang đứng ở ngoài cửa sổ.
Thích khách? Trong lòng Tiểu Thúy đột nhiên căng thẳng, trái tim liền đập điên cuồng.
“Tiểu Thúy cô nương mau mở cửa sổ, ta là Trác Ngôn.”