Mây đen che khuất sao trời, ở một góc yên tĩnh của Vương phủ, một con bồ câu đập cánh ngơ ngác bay đi.
Tiểu Thúy mở đôi sưng đỏ giống hạch đào của mình mà một tấc cũng không rời canh giữ bên cạnh Hoa Tưởng Dung, thỉnh thoảng kéo chăn, thỉnh thoảng mà sờ cái trán của nàng. Đôi mắt lơ đãng đảo qua vết thương trên cổ Hoa Tưởng Dung, lại nghĩ đến tin tức vừa mới mua được từ hạ nhân là Nam Dương Vương đang cùng Cúc phu nhân hoan ái ở cúc viên.
Tiểu Thúy liền cảm thấy xúc động muốn đi giết người.
Rốt cuộc, người trên giường đã chậm rãi tỉnh dậy, Tiểu Thúy lập tức bưng nước trà tới cho nàng uống.
“Tiểu” vừa muốn nói chuyện, Hoa Tưởng Dung liền cảm thấy như có một con dao đang trong cổ họng nàng, cắt cho yết hầu nàng đau đớn không thôi.
“Tiểu thư,yết hầu người có phải bị đau hay không?”
Hoa Tưởng Dung gật gật đầu.
Tiểu Thúy lại nói: “Vậy tiểu thư có cảm thấy nơi nào khác không thoải mái hay không? Nếu không em đi cầu Vương gia tìm đại phu đến xem.”
Hoa Tưởng Dung nghe nói Tiểu Thúy muốn đi tìm Triệu Đoạt, vội vàng giữ chặt Tiểu Thúy, lắc lắc đầu.
Tiểu Thúy khó hiểu, vội la lên: “Chẳng lẽ để mặc cho từ tiểu thư chịu đựng khó chịu như vậy sao? Đơn giản chỉ là một cái viện nho nhỏ, hôm nay cho dù Tiểu Thúy có liều mạng cũng muốn xông vào.”
“Đừng, đừng đi” Hoa Tưởng Dung chịu đựng cảm giác đau đớn trong cổ họng, vẻ mặt cầu xin mà nhìn Tiểu Thúy, nói nhỏ, “Ngàn vạn lần đừng đi.”
Tiểu Thúy có lòng như vậy, nàng đã thực cảm kích, nàng tuyệt không thể trơ mắt mà nhìn Tiểu Thúy đi vào chỗ nguy hiểm. Chính mình đường đường tiểu thư tướng phủ mà lại có kết cục như,còn lấy thân phận nô tỳ như Tiểu Thúy mà dám phạm đến uy nghiêm của Triệu Đoạt, chỉ sợ là không chết cũng bị lột da.
Hoa Tưởng Dung gắt gao lôi kéo vạt áo Tiểu Thúy, làm nàng ta rời đi mà không được, ngay sau đó quay mặt qua chỗ khác ngơ ngác mà nhìn ngoài cửa sổ một mảnh đen tối.
“Tiểu Thúy, ta trở về đây như thế nào?”
“Trác thị vệ ôm người trở về, hắn sợ bệnh của người nghiêm trọng, còn truyền chân khí cho người nữa.”
Trác thị vệ? Trác Ngôn? Là người ngày đại hôn thay thế Triệu Đoạt cùng nàng bái đường sao? Hoa Tưởng Dung nhíu nhíu mày, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh ngày đó, hắn người mặc hỉ bào đỏ thẫm đứng đối diện với mình.
Có thể thế Triệu Đoạt bái đường, lại có thể vào ban ngày ôm mình trở về, nói vậy Trác Ngôn này cùng Triệu Đoạt sớm đã vượt qua quan hệ chủ tớ.
Tuy rằng không cùng hắn tiếp xúc người,nhưng có thể nhận ra hắn ta là người có hành vi hào hiệp lại rất trung thành.
Nghĩ đến đây, Hoa Tưởng Dung bỗng nhiên nhíu mày, gọi Tiểu Thúy đến nhỏ giọng phân phó: “Sáng sớm mai, em nghĩ cách đi gặp Trác thị vệ, nói với hắn ta không thể nói chuyện nhờ hắn đi mua chút thuốc.”
Tiểu Thúy nhìn bộ dạng cau mày khổ sở của Hoa Tưởng Dung, biết là Hoa Tưởng Dung nói chuyện nhiều thì yết hầu đau chịu không nổi, vội vàng đồng ý, Hoa Tưởng Dung lúc này mới uống trà, im lặng không nói nữa.
Sắc trời mới tờ mờ sáng, Tiểu Thúy liền đẩy cửa đi ra ngoài ước chừng nửa canh giờ mới trở về.
Bởi vì yết hầu đau, Hoa Tưởng Dung một đêm đều không có ngủ, nghe thấy tiếng cửa mở, biết là Tiểu Thúy đã trở lại, vội vàng ngồi dậy, mặc quần áo vào.
Tiểu Thúy từ trong lòng ngực móc cái hộp nhỏ, Hoa Tưởng Dung cầm ở trong tay, đặt ở mũi ngửi ngửi, trong hộp tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt, ít vào một hồi thế nhưng lại cảm thấy yết hầu thoải mái không ít.
Tiểu Thúy cười rót một ly trà, mở hộp thuốc lấy ra một viên thuốc nhỏ, bỏ vào trong ly, sau một lát viên thuốc liền tan ra, tiếp theo mùi hương từ trong ly bay ra, làm cho cả căn phòng đều thơm ngát.
Tiểu Thúy một bên bưng lên ly, quơ quơ, một bên giải thích nói: “Tiểu thư, trác thị vệ nói, yết hầu của người bị đau không thể nói chuyện là do ngoại thương gây ra cho nên không thể uống thuốc bậy bạ được. Đây là tuyết đan do sư phó của hắn bào chế, đối với bệnh trạng của người rất có lợi, chỉ là số lượng không nhiều lắm, người nên tiết kiệm mà dùng.”
Hoa Tưởng Dung nhìn hộp thuốc kia, đếm đếm quả nhiên, chỉ còn lại có bảy viên thuốc,cảm thấy thuốc này nhất định là rất quý, trong lòng cảm kích không thôi, thầm nghĩ đã nợ Trác Ngôn một ân tình, về sau có cơ hội chắc chắn sẽ báo đáp cho hắn.
Dùng thuốc xong, Hoa Tưởng Dung cảm thấy yết hầu thoải mái rất nhiều, vừa muốn mặc áo mà ngủ, lại nghe thấy ngoài cửa âm thanh cung kính của nhóm thị tỳ: “Tham kiến Vương gia.”