Tiên Tôn Phế Tài Quá Tức Giận

Chương 22: Chương 22: Đừng Tiến Vào, Tỷ Đang Tắm Rửa




“Các vị, bổn tiểu thư xử trí người ruồng bỏ tổ tông như vậy, mọi người không có ý kiến đi?” Vân Hi đứng dậy, một tu sĩ cảnh giới Thuế Phàm đại viên mãn, khoảng cách đó, lại ở dưới chân nàng đánh mất tánh mạng, trên mặt nàng nhưng không có dao động bao nhiêu, thật sự như chỉ giết chết một con kiến, một đôi phượng mâu, nhìn quét mọi người, bóng dáng thanh tú không giận mà uy.

Mọi người còn dám nói cái gì? Đều phụ họa, Vân Vận ác tặc, giết hại đồng tông, chết chưa hết tội!

“Sai! Vân Vận công tử, vì thu thập linh dược, trượt chân ngã xuống vách núi, là điển hình của một thế hệ trẻ tuổi Vân gia, cao thấp Vân gia, đều hẳn là nhớ kỹ công đức của Vân Vận công tử, bài vị của hắn, sẽ đặt trong từ đường ở gia tộc, nhận Vân gia hương khói cung phụng.” Vân Hi thu hồi tú chân, chậm rãi đi đến trước mặt mọi người, mỉm cười hỏi,“Mọi người nói, như vậy được không?”

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều hiểu được ý tứ của Vân Hi, gật đầu nói phải.

Chuyện Vân Vận bị nàng giết, tuyệt đối không thể cho người trong gia tộc biết, bằng không, chẳng những bí mật Tụ Linh Châu khó có thể giữ, hơn nữa, còn có thể có vô cùng phiền toái! Vân Vận chết cũng muốn chết hợp tình hợp lý!

“Việc hôm nay, còn thỉnh các vị giúp Vân Hi miệng kín như bình! Vân Hi làm hết thảy, đều là vì Vân gia, kính nhờ !” Vân Hi dứt lời, hướng mọi người thi lễ.

“Hảo nha đầu, ân uy cũng thi, ngự nhân có cách a! Thực nhìn không ra a!” Yêu nghiệt âm thầm tán thưởng.

Mọi người đều thề, quyết không nói ra chuyện hôm nay. Vân Hi không có nói thêm gì, nàng không làm cho những người này đều lưu ở nơi này được, như vậy liền thuận theo tự nhiên, nếu là chuyện này có một ngày sẽ bị người biết, nàng cũng tin tưởng nàng có thể thong dong ứng đối.

Vân Hi bảo người ta tìm đị phương bí ẩn vùi lấp thi thể Vân Vận, sau đó mang theo đoàn người chạy về gia tộc Vân thị.

Ngay tại bọn họ rời đi không lâu, trong sơn cốc yên tĩnh hoang vắng đột nhiên xuất hiện một bóng người, nhìn không ra hắn là từ chỗ nào đến, hắn liền như vậy đột ngột xuất hiện ở trong sơn cốc, rất là quỷ dị. Người này tiên phong đạo cốt, sau lưng mang một thanh trường kiếm, tóc dùng một cây mộc trâm cố định.

“Tới chậm một bước!” Đạo sĩ lầm bầm lầu bầu,“Đây là hơi thở của Tụ Linh Châu!”

Đạo sĩ ở trong sơn cốc tùy ý đi vài bước, mỗi bước, liền đột ngột xuất hiện ở một chỗ, không giống đi đường, càng như là thuấn di.

“Quả nhiên!” Đạo sĩ loát loát chòm râu, trên mặt lộ ra mỉm cười, lẩm bẩm,“Xa ở ngàn dặm, liền cảm ứng được nơi đây có linh bảo hiện thế, nguyên lai là Tụ Linh Châu. Tuy rằng thất chi giao tí, nhưng xem tình hình này, hẳn là có người dùng bảo bối này độ kiếp, người độ kiếp, hẳn là ngay tại phụ cận, ha ha, Tụ Linh Châu, Bản đạo gia thực thích!”

Vân Hi mạnh mẽ đánh cái hắt xì, lầu bầu một câu,“Là ai đang nhớ thương bổn tiểu thư?”

Yêu nghiệt chạy nhanh vươn mặt đẹp, lấy lòng cười,“Là Bản Tôn!”

“Lăn!” Vân Hi quơ quơ ngọc trâm,“Mau đi vào, đừng ở trước mặt ta lắc lư!”

Yêu nghiệt mếu máo,“Thúc!” chui vào ngọc trâm.

Mọi người đối với đại tiểu thư thường thường lầm bầm lầu bầu đã thành thói quen , trực tiếp không nhìn.

Đoàn người trước sau vào đại môn Vân gia, Vân Hi vụng trộm trở lại phòng, Tiểu Thảo đã gấp đến độ thượng xuyến hạ nhảy.

“Tiểu thư! Ngươi đã trở lại! Hai ngày nay ngài đi đâu vậy? Ngài nếu còn không trở về, Tiểu Thảo sẽ đi tìm lão gia cho người đi tìm ngươi!” Tiểu Thảo nhìn Vân Hi, ánh mắt đỏ lên, khóc ra, nàng nếu đánh mất tiểu thư, lấy cái gì bồi a!

“Mau chuẩn bị nước tắm cho bản tiểu thư!” Vân Hi nhu nhu tóc lộn xộn, bị lôi phách nàng thật không dám tưởng tượng bộ dáng bản thân giờ phút này.

Bình phong mở ra, khuê môn đóng chặt, Vân Hi cởi quần áo “Rách tung toé”,

“Bùm” Một tiếng nhảy vào trong dục dũng, tuy rằng Tiểu Thảo cực lực muốn ở một bên hầu hạ, nhưng Vân Hi thật sự không thói quen bị người nhìn lúc tắm rửa, bảo nàng đi cửa ngồi .

Vân Hi từ trong nước chui ra, lau một phen bọt nước trên mặt, đột nhiên phát hiện làn da của nàng thế nhưng ẩn ẩn tản mát ra oánh oánh quang huy, trắng nõn lại có vẻ trong suốt trong sáng, đây là có chuyện gì? Đang chuẩn bị kêu yêu nghiệt đi ra hỏi một chút, đột nhiên nhớ tới “Bộ dáng” hiện tại, ngạch...... Vẫn là đợi một lát đi.

“Thùng thùng!” Ngoài khuê môn vang lên thanh âm gõ cửa, hẳn là không phải Tiểu Thảo, nha đầu kia căn bản không biết cái gì tên là gõ cửa.

Vân Hi một cái giật mình, nha đầu Tiểu Thảo chết tiệt kia! Không phải kêu nàng trông cửa sao? Người nào đến vậy?

Nhân sinh chuyện thống khổ nhất là ở lúc WC cùng tắm rửa có người gõ cửa! Vân Hi hé ra mặt cười thoáng chốc đen.

“Vân Hi muội muội, ngươi ở đâu?” Là thanh âm Vân Tương!

Tụ Linh Châu cảm ứng được hơi thở Vân Tương, không đợi Vân Tương triệu hồi, trực tiếp bay ra ngoài, cửa “Chi nha” Một tiếng liền mở. Không đợi Vân Hi ra tiếng, Vân Tương liền tiến vào.

Vân Hi cố nén không có kêu ra, trong lòng nguyền rủa , Tiểu Thảo! Ta muốn lột da của ngươi ra! Cái cô nàng chết dầm kia!

Vân Tương một bên nhìn xung quanh, một bên đi vào.

Xong rồi, xong rồi! Vân Hi giờ phút này cảm thấy nàng lên tiếng cũng không được, không ra tiếng cũng không xong, dù sao đều là xấu hổ a! Gấp xoay quanh, thật đúng là danh phù kỳ thực con kiến bò trên chảo nóng a!

Tụ Linh Châu vô cùng thân thiết ở bên cạnh Vân Tương bính đến bính đi, dắt Vân Tương đi vào.

“Vân Tương ca, ngươi trước đừng tiến vào!” Vân Hi rốt cục nhịn không được .

“Vân Hi muội muội, làm sao vậy?” Vân Tương còn nhìn xung quanh.

Không đợi Vân Hi nói chuyện, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai --

“A!-- Vân Tương công tử! Ngươi như thế nào đi vào? Tiểu thư đang ở bên trong tắm rửa!” Tiểu Thảo liều lĩnh kêu sợ hãi , thanh âm vang tận mây xanh......

Vân Tương khó xử ở đương trường, Vân Hi ô mặt khóc rống, đại gia ! Ta như thế nào có một cái nha đầu như vậy a?

Theo tiếng thét chói tai của Tiểu Thảo, chuyện xấu của Vân Tương cùng Vân Hi, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Vân gia.

Hai người sửa sang lại xong, thời điểm ngồi ở trong phòng, đều cảm giác không lời nào để nói. Yêu nghiệt khiêu chân, ngồi ở trên bàn, hé ra mặt, xem xét hai người.

“Vân Tương ca, cám ơn Tụ Linh Châu của ngươi, ta đã đột phá đến cảnh giới đại viên mãn.” Vân Hi đầu tiên đánh vỡ xấu hổ.

Tiểu Thảo sợ hãi bưng lên hai ly trà, Vân Hi trừng mắt, tiểu nha đầu sợ tới mức thiếu chút nữa đánh đỗ ly trà, ủy khuất biên miệng,“Tiểu thư, người ta đi đổ nước ấm cho ngươi thôi, ai ngờ đến mới rời đi trong chốc lát, Tương công tử đã tới rồi......”

Vừa nghe tiểu nha đầu giải thích, lữa giận trong lòng Vân Hi giảm hơn phân nửa, dù sao tiểu nha đầu vẫn là thực tận tâm hết sức chiếu cố nàng, ai kêu chuyện này liền xảy ra như vậy? Vân Tương không nghĩ tới Vân Hi sẽ ban ngày ban mặt tắm rửa, ngày thường tùy ý đến đây, cũng liền như vậy đi vào.

“Hi nhi muội muội...... Chuyện hôm nay, là Vân Tương mạo phạm ...... Không trách Tiểu Thảo, ngươi yên tâm, Vân Tương sẽ phụ trách !” Khuôn mặt tuấn tú của Vân Tương đỏ bừng nói, thậm chí đều xem nhẹ chuyện Vân Hi tiến giai.

“Vân Tương ca ca, ngươi trăm ngàn đừng để trong lòng!” Vân Hi chạy nhanh nhảy dựng lên,“Này căn bản không có việc! Không cần phụ cái gì trách a!”

Vân Tương hơi hơi có chút biến sắc, khuôn mặt tuấn tú vừa rồi còn đỏ rực, bắt đầu trắng bệch,“Vân Tương biết, không xứng với Hi Nhi muội muội......”

Yêu nghiệt gật gật đầu, ở một bên đến gần,“Tiểu tử ngươi còn biết tự mình hiểu lấy.”

“Không phải ý tứ này......” Vân Hi đổ mồ hôi, tiểu tử ngốc này, muốn ta nói như thế nào a?

“Vân Tương sẽ không khó xử Hi Nhi muội muội, cho dù không xứng với Hi Nhi muội muội, Vân Tương cũng sẽ vẫn thủ hộ ngươi.” Vân Tương nói xong, đứng dậy muốn rời khỏi.

“Tiểu tử chết tiệc! Ngươi không cần để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy được không?” Vân Hi bất đắc dĩ ,“Chúng ta còn nhỏ, không nên gấp gáp đàm việc này!”

Trong mắt Vân Tương chậm rãi dâng lên một tia mong đợi, xả ra tươi cười, gật gật đầu,“Ta sẽ chờ ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.