Editor: Nguyệt Toả Lưu Quang
Chương 3: Dấu vết trên hành lang
***
Lúc này Đoạn Dịch không giơ ngón giữa với con rối nữa, mà cười cười hỏi thăm: "Trò chơi không phải 10:00 tối nay mới bắt đầu sao? Các người đến chơi sớm vậy?"
Dù là người đàn ông hay con rối đều không ai đáp lời hắn.
Bước chân nặng nề đi đến trước cửa, người đàn ông run rẩy lấy ra chìa khoá mở cửa, sau đó mang theo con rối đi vào, chậm rãi đóng cửa.
Tiếng 'phanh' nho nhỏ truyền đến, cánh cửa gỗ đóng chặt, ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài.
Đoạn Dịch rón rén bước tới dán lỗ tai lên cửa nghe trộm, một lát sau không hề nghe được âm thanh gì mới liếc nhìn Lâm Nhạc Xuyên, hai người ngầm hiểu đi xuống lầu.
Khi trở lại sảnh tầng dưới, Đoạn Dịch nhìn thấy rất nhiều người chơi đều vây quanh dưới cầu thang, hơn nữa vẻ mặt vặn vẹo đủ kiểu.
"Làm sao vậy?" Đoạn Dịch hỏi.
Thanh niên trẻ tuổi làm xiếc sợ hãi nói: "Đoạn tổng, vừa rồi tên hát tuồng mang theo con rối vào cửa.... sau đó đi lên lầu, chúng tôi liền đến đây xem một chút, muốn hỏi anh có... có nhìn thấy hay không...."
Đoạn Dịch đã hiểu: "À, phải, tôi đã gặp gã. Gã ở tầng 4. Tôi cũng thử thăm dò hỏi gã mấy câu, nhưng lại bị gỡ phớt lờ không để ý."
Thanh niên trẻ tuổi nhịn không được cảm thán: "Đoạn tổng, anh thật can đảm."
"Đừng gọi tôi là Đoạn tổng." Đoạn Dịch tuỳ ý vỗ vỗ vai hắn: "Còn chưa biết tên cậu là gì đấy?"
"À, tôi tên Trâu Bình. Chỉ là.... một cái tên bình thường mà thôi." Trâu Bình do dự nói: "Vậy thì.... em gọi anh là anh Đoạn nhé?"
"Được, tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Trâu." Đoạn Dịch nói xong, ánh mắt dõi theo những người chơi lần lượt vào bếp hỗ trợ bưng thức ăn, hắn cũng đói bụng, lập tức chạy tới phòng bếp: "Tôi đi xem tối nay ăn cái gì."
Nhóm người chơi vây xem NPC lên lầu đã giải tán, Đoạn Dịch cũng chạy biến, ở đầu cầu thang chỉ còn lại Trâu Bình cùng Lâm Nhạc Xuyên.
Vóc dáng Lâm Nhạc Xuyên rất cao, lại còn đứng trên hai bậc cầu thang, nhìn qua Trâu Bình chỉ đứng tới rốn cậu.
Ngẩng đầu nhìn Lâm Nhạc Xuyên, dáng vẻ người này cực kì đẹp, nhưng trên mặt lại không có bất kì biểu cảm gì, thái độ giống như không hề chào đón mình khiến cho Trâu Bình cảm thấy có chút xấu hổ.
Đương nhiên điều này có thể liên quan đến cuộc gặp gỡ khá xấu hổ giữa hai người vào buổi sáng, cậu ta cho rằng mình cùng ông chủ cậu ta có quan hệ mập mờ. Trâu Bình nghĩ thế, gãi đầu không nói một lời, xoay người chạy vào phòng bếp.
Buổi tối kết thúc gần 7:30, người không tham gia nấu cơm phụ trách rửa chén dọn bàn, Đoạn Dịch cùng Lâm Nhạc Xuyên đều có tên trong đó.
Dọn dẹp xong bàn ghế và bát đũa, mọi người buồn rầu nhìn sang hai túi rác —— thùng rác to được đặt bên ngoài toà nhà, hiện tại sắc trời tối thui chẳng ai dám bước chân ra đó.
Cuối cùng là Lâm Nhạc Xuyên chủ động ôm việc, một tay xách một túi nhanh nhẹn ra cửa.
Mọi người cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp sau đó lần lượt rời đi, Đoạn Dịch sợ Lâm Nhạc Xuyên xảy ra chuyện cho nên đi tới phòng khách chờ người.
Đoạn Dịch cũng không ngờ Lâm Nhạc Xuyên đi một mạch tận nửa tiếng.
Hắn hút hết một điếu thuốc, đang muốn ra ngoài tìm người thì cánh cửa mở ra, Lâm Nhạc Xuyên đã trở lại.
Thấy người về rồi, Đoạn Dịch lại rút ra một điếu thuốc, hỏi Lâm Nhạc Xuyên: "Đi thăm dò à? Có phát hiện gì không?"
Lâm Nhạc Xuyên liếc hắn, chỉ nói một câu: "Anh nên hút thuốc ít lại."
Nói sang chuyện khác? Xem ra là muốn gạt hắn rồi.
Đoạn Dịch cười không chút để ý: "Không sao cả, dù sao cũng đã chết rồi."
Lâm Nhạc Xuyên không nói nữa, trực tiếp lên lầu: "Ngủ ngon."
Xoắn điếu thuốc hít vào một hơi, khói trắng lượn lờ xoay quanh đầu lưỡi rồi từ từ phun ra, Đoạn Dịch cách làn sương mờ nhìn theo bóng lưng Lâm Nhạc Xuyên một lúc, cuối cùng vẫn lặng im không nói một lời.
Phòng khách rộng lớn như thế chỉ còn lại một mình Đoạn Dịch.
Hắn lẳng lặng chờ đến 9:30 cũng không nhìn thấy bất cứ người chơi nào xuống lầu, cũng không có xuất hiện chuyện yêu ma quỷ quái gì.
Đi đến cửa sổ, Đoạn Dịch nhìn thấy sân khấu kịch màu đỏ bên ngoài, trong đầu hiện ra tờ giấy Lâm Nhạc Xuyên tìm được.
Trên tờ giấy viết lại bài đồng dao về con thỏ, tổng cộng có mười con thỏ, mà hiện tại vừa lúc cũng có mười người chơi, điều này có ý nghĩa gì? Bài đồng dao đang ám chỉ gì đó chăng?
Tự hỏi hồi lâu cũng không cho ra được kết quả gì. Vì thế đến 9:40 Đoạn Dịch trở lại phòng mình.
Chính là trước khi lên lầu hắn vòng qua phòng bếp cầm theo con dao gọt trái cây, có chuẩn bị đề phòng vẫn tốt hơn.
Hệ thống chỉ nói giữa người chơi không thể sử dụng bạo lực, nhưng đâu có nói người chơi không thể sử dụng bạo lực với NPC.
Sau khi về phòng, chờ đến 10:00 tối, máy tính bảng trong túi đúng giờ rung lên.
Đoạn Dịch dựa vào đầu giường ngáp dài, lôi máy tính bảng ra xem, trên đó viết hai đoạn chữ: "Hệ thống đã ngẫu nhiên chọn lựa thân phận cho cậu. Nhấp vào [ Trang sau ] để xem xét."
"Nhắc nhở quy tắc: Không được phép hiện thị giao diện nhận dạng thân phận cho người khác, người vi phạm sẽ bị cưỡng chế đăng xuất trò chơi."
Đoạn Dịch vui vẻ nhấp vào [ Trang sau ], giao diện nhảy lên, hiện ra dòng chữ lớn: "Người chơi số 7, thân phận của cậu là [ Tiên Tri ]."
Đoạn Dịch: "....."
Hắn cũng từng chơi Ma sói vài lần, theo kinh nghiệm có được, thân phận này có hơn phân nửa khả năng sẽ chết rất sớm, rất khó lọt vào vòng cuối.
Huống chi hắn biết dựa vào vận khí 'củ chuối' của mình, chỉ sợ mỗi đêm đều không kiểm tra ra được Sói.
Xem xong thân phận, Đoạn Dịch tiếp tục xem xét phần mô tả kỹ năng của nhà tiên tri.
Tiên Tri mỗi ngày có thể chọn ra một người đến kiểm tra thật giả, sẽ biết được đối phương là người sói hay người tốt.
Thời gian kiểm tra giới hạn trong 9:00 tối mỗi đêm trước khi bầu phiếu.
Cách kiểm tra cũng rất đơn giản, trên giao diện có một cột [ Sử dụng kỹ năng ], Đoạn Dịch nhấp vào cột này, trên giao diện lập tức xuất hiện chân dung của mười người chơi, hắn chỉ cần chọn một người liền có thể xem được thân phận của đối phương.
Lúc này Đoạn Dịch có chút rối rắm.
Trò chơi này khác với trò chơi Ma sói ở hiện thực. Từ bây giờ đến 9:00 tối mai trước khi bầu phiếu, hắn có thể kiểm tra một người.
Cho nên phản ứng đầu tiên của hắn chính là không nên vội vàng kiểm tra mọi người, hắn có thể chờ đến ngày mai bắt đầu tiến hành quan sát, thông qua lời nói cử chỉ của từng người, phát hiện người nào có dấu hiệu tương đối giống sói sẽ lựa chọn người đó để kiểm tra thật giả. Như vậy cơ hội kiểm tra ra Sói sẽ cao hơn một chút.
Nhưng suy nghĩ một hồi, Đoạn Dịch lật kèo, quyết định chọn bừa một người kiểm tra trước.
Có ba lý do.
Thứ nhất, ngày mai có lẽ mọi người sẽ lập thành tổ đội thăm dò lâm viên, nếu bên cạnh có người vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng không tiện sử dụng máy tính bảng để kiểm tra người, cũng rất dễ bị lộ thân phận chính mình.
Thứ hai, nhỡ đâu người sói đêm nay 'giết' hắn thì sao? Hắn kiểm tra sớm một chút, còn có thể lưu lại chút thông tin cho mọi người.
Còn về lí do thứ ba, đơn giản chỉ vì không kiềm nén được sự tò mò mà thôi.
Ánh mắt Đoạn Dịch bân khoăn lướt qua chân dung chín người chơi khác, cuối cùng chọn số 2 Lâm Nhạc Xuyên.
Giao diện nhảy ra một hàng chữ: "Cậu xác định muốn xem thân phận người chơi số 2?"
Đoạn Dịch không chút do dự: "Xác định."
Ba giây sau, giao diện nhảy lên một hàng chữ tương tự.
"Thân phận người chơi số 2 là [ Người Tốt ]."
Người tốt, nghĩa là cậu ta có thể là Phù Thuỷ, Thợ Săn, hoặc là du khách bình thường.
Tóm lại cậu ta không phải Sói, là đứng cùng phe với mình.
Thở ra một hơi, Đoạn Dịch rõ ràng nhẹ nhõm không ít.
Buông máy tính bảng xuống, hắn đi tắm, lại lau khô tóc.
Thời gian đã là 11:00 đêm, Đoạn Dịch cân nhắc xem có nên ra cửa lắc lư mấy vòng hay không.
Hắn cảm thấy ba con Sói kia nhất định gặp nhau để bàn luận kế sách xem nên xuống tay với ai trước, như vậy hắn có thể trốn một bên len lén rình coi. Hoặc là hắn có thể đi tìm Lâm Nhạc Xuyên trò chuyện đôi câu, thẳng thắn nói ra thân phận.
Nhưng cuối cùng Đoạn Dịch vẫn từ bỏ suy nghĩ này, nếu tuỳ tiện hành động cho dù bị người tốt hay người sói bắt gặp đối với hắn đều không có lợi. Lại nói, ai biết ban đêm con rối kia có đi dạo bên ngoài giết người không cơ chứ.
Vì thế, sau khi kiểm tra cửa sổ đã được khoá kỹ, Đoạn Dịch đem dao gọt trái cây đặt dưới gối đầu, nhắm mắt ngủ.
___Truyện được edit & đăng tải duy nhất tại Wattpad Nguyệt Toả Lưu Quang, nơi khác đều là trộm__
Sáng sớm hôm sau, Đoạn Dịch bị tiếng hát tuồng đánh thức.
—— Không đến lâm viên, sao biết được thanh xuân tươi đẹp như thế.
Lại là nam đào kép cùng con rối gỗ kia?
Đoạn Dịch bò dậy, nheo mắt dựa vào đầu giường một lúc, chờ khi hoàn toàn tỉnh táo mới chậm chạp xuống giường.
Đơn giản tắm rửa sạch sẽ xong, hắn đẩy cửa phòng, mới vừa nâng chân chuẩn bị bước ra hành lang, đột nhiên nhạy bén phát hiện ra gì đó cho nên lập tức rụt chân trở về.
Đoạn Dịch ngồi xổm xuống nhìn kỹ sàn hành lang, phát hiện ở giữa có lớp bụi mỏng manh, góc tường ngược lại bụi dày hơn chút, bên trên còn ẩn hiện đường sọc do chổi lưu lại.
Hắn đứng lên nhìn trái lại nhìn phải, quả nhiên nhìn thấy một cây chổi quét nhà ở cuối hành lang.
Giống như có ai đó cố tình dùng chổi quét loạn trên hành lang.
——Dưới tình huống không biết chính mình ở hiện thực là sống hay chết, không biết tại sao lại bị kéo vào trò chơi có thể mất mạng bất cứ lúc nào... Cho dù là quen ở sạch sẽ đến đâu, ai sẽ thức sớm đi quét nhà?
Hành động này nhất định có ngụ ý gì đó?
Bề ngoài Đoạn Dịch tuy cà lơ phất phơ, nhưng thật ra rất thận trọng.
Hắn đem sự bất thường này ghi nhớ trong lòng, đút tay vào túi lặng lẽ xuống lầu.
Trong bếp có người đang nấu bữa sáng, Đoạn Dịch tới chào hỏi bọn họ, sau đó đi đến cửa sổ phía bắc kia.
Ban ngày ban mặt, sân khấu kịch đỏ kia nhìn qua cũng không đáng sợ như vậy. Màn kịch trên sân khấu vẫn hát vang không ngừng khiến người ta đau đầu inh ỏi. Nam đào kép liên tục kéo con rối đi tới đi lui trên sân khấu, tựa hồ không biết mệt mỏi.
Bọn họ xướng vẫn là tuồng [ Vườn mẫu đơn ]
Chuyện xưa về Vườn mẫu đơn, Đoạn Dịch cũng biết được đôi chút.
Hai nhân vật chính trong chuyện xưa, nam tên Liễu Mộng Mai, nữ là Đỗ Lệ Nương.
Đỗ Lệ Nương lúc còn trẻ không cam lòng cả ngày bị nhốt trong khuê phòng*, vì thế bỗng một ngày cả gan 'xuất các', chạy đến vườn hoa phía sau nhà mình đi dạo, ngắm nhìn khung cảnh mùa xuân muôn hoa đua sắc rực rỡ sắc màu.
(*khuê phòng: phòng của tiểu thư thời xưa.)
Sau khi trở lại khuê phòng, Đỗ Lệ Nương đối với cảnh sắc muôn hoa nở rộ khó lòng quên được, vì thế đã nằm mơ. Trong mơ nàng lại đi đến vườn hoa phía sau, không chỉ nhìn thấy được muôn hoa khoe sắc, còn gặp được một nam tử tuấn tú, đó là Liễu Mộng Mai.
Hai người ở trong mộng yêu nhau, một hồi Vu Sơn **, từ đó duyên tình khó quên.
Mộng đẹp cũng có lúc phải tỉnh. Sau khi tỉnh mộng, Đỗ Lệ Nương lại lén chạy đến vườn hoa, nhưng lại không thể gặp được Liễu Mộng Mai ở hiện thực.
Có lẽ người yêu chỉ tồn tại trong mộng, hiện thực không hề có người này, đời này bản thân không thể cùng hắn ở bên nhau, nghĩ như thế, trong lòng Đỗ Lệ Nương hậm hực không yên, dần dần tiều tuỵ, cuối cùng phiền muộn qua đời.
Ba năm sau, Liễu Mộng Mai vào kinh thi cử, gặp được du hồn của Đỗ Lệ Nương.
Dưới sự chỉ dẫn của du hồn, Liễu Mộng Mai tìm được phần mộ của Đỗ Lệ Nương. Sau khi đào mộ mở quan tài, nhờ sự giúp đỡ của một đạo cô, du hồn trở về thân thể, Đỗ Lệ Nương đã chết liền sống lại, cùng Liễu Mộng Mai bên nhau trọn đời.
Ngụ ý chuyện xưa đương nhiên là tốt, rất có chủ nghĩa lãng mạng.
Nhưng một kẻ lập trình viên như Đoạn Dịch thật sự không tài nào hiểu được tình yêu trong câu chuyện xưa kia sâu sắc đến mức nào, hắn chỉ cảm thấy hết sức vô lý.
—— Đỗ Lệ Nương bị chôn trong đất ba năm, thi thể sớm đã hư hoại từ lâu, cho dù linh hồn nàng có trở lại, vậy làm cách nào mà chết đi sống lại được?
Câu chuyện này cùng giải mã phó bản có liên hệ gì?
Đoạn Dịch đang cân nhắc, phía sau truyền đến tiếng bước chân đi tới.
Hắn quay đầu nhìn, người tới là Lâm Nhạc Xuyên.
Chào hỏi xong, Đoạn Dịch lần nữa nhìn về phía sân khấu, thuận miệng nói: "Cậu nói xem... con rối kia là có linh hồn, chính mình hát tuồng. Hay là người đàn ông kia biết hát phúc ngữ*? Gã đang diễn trò mà thôi?"
"Còn chưa biết được. Nhưng mà tôi có một chuyện muốn hỏi anh." Quay đầu thấy không ai đến đây, Lâm Nhạc Xuyên hỏi ngược lại: "Tối hôm qua anh ra ngoài đi dạo, có thấy ai không?"
"Không có. Tôi trực tiếp ngủ luôn mà." Đoạn Dịch lắc đầu: "Vì sao lại hỏi như vậy? Tối hôm qua cậu mượn cớ đi đổ rác, rốt cuộc ra ngoài làm gì?"
Lâm Nhạc Xuyên nhẹ giọng nói: "Ngày hôm qua trên đường đi tới căn nhà này tôi nhìn thấy trong vườn có rất nhiều hoa phong lữ. Cho nên tối qua sau khi đổ rác xong bèn đến đó thu thập một ít phấn hoa."
"Phấn hoa?" Đoạn Dịch cảm giác được gì đó, nghiêng người nhìn cậu ta: "Hái phấn hoa làm gì?"
Lâm Nhạc Xuyên nói: "Sàn nhà tầng 2 có màu nâu đỏ, mà phấn hoa phong lữ là màu đỏ. Cho nên nếu rải loại phấn hoa này lên sàn nhà sẽ rất khó nhìn ra được."
(Ảnh internet)
Nghe xong lời này Đoạn Dịch liền
hiểu được mục đích của cậu ta, cũng hiểu được những dấu vết quét dọn trên hành lang là thế nào.
Đoạn Dịch hỏi: "Cậu cảm thấy người Sói sẽ gặp nhau vào ban đêm? Cậu làm chuyện này lúc mấy giờ?"
Lâm Nhạc Xuyên đáp: "10:00 tối hôm qua. Lúc này mọi người đều đang rút thân phận, hành lang không có ai khác, cho nên tôi liền hành động. Chưa đầy 10 phút đã thành công rải phấn hoa trước cửa phòng từng người, cũng kịp trở về rút thân phận trước 10:30."
"Chiêu này đỉnh. Nhưng mà ——." Ánh mắt Đoạn Dịch trầm xuống, nói: "Xem ra có người phát hiện ra kỹ xảo của cậu rồi. Sáng nay tôi thấy hành lang đã bị người quét dọn qua."
Lâm Nhạc Xuyên gật đầu: "Ừ. Có điều cũng minh được nhóm người sói tối qua xác thực đã gặp nhau."
10:00 tối hôm qua, Lâm Nhạc Xuyên rải phấn hoa trước cửa phòng mọi người.
Sáng sớm ngày thứ hai, chỉ cần quan sát dấu chân lưu lại trên phấn hoa, liền biết được tối hôm qua ai đã ra khỏi phòng sau 10:00, nếu may mắn một chút, phấn hoa dính dưới chân kẻ đó đủ nhiều có lẽ còn có thể theo dõi đường đi của hắn.
Nhưng hành lang đã bị quét dọn qua, hiện giờ không nhìn ra được gì nữa.
"Xem ra lần này người sói sẽ chơi. Kẻ đó nếu phát hiện ra trò quỷ của cậu, nhất định sẽ rửa giày sạch sẽ thơm tho. Nhưng lại nói ——-." Đoạn Dịch liếc mắt nhìn Lâm Nhạc Xuyên hỏi: "Tại sao cậu lại nói chuyện này cho tôi? Cậu không sợ tôi là sói ư?"
"Cũng có thể tôi mới là sói. Tôi cố ý diễn cho anh xem để lừa gạt lòng tin của anh." Trong mắt cậu ta mang theo tin bỡn cợt, Lâm Nhạc Xuyên đáp trả Đoạn Dịch một câu như vậy.
Đoạn Dịch cũng cười. Hắn lấy ra một điếu thuốc, mở bật lửa, đang muốn châm thuốc thì như nhớ tới gì đó quay đầu lại, nhìn thấy ba cô gái ra ra vào vào trong phòng bếp, yên lặng thả thuốc xuống.
Khoé miệng cắn lấy điếu thuốc chưa châm, Đoạn Dịch nhìn Lâm Nhạc Xuyên, thấp giọng nói: "Không. Cậu không phải."
________
Editor lảm nhảm: tui đã đọc tới phó bản 2.... giờ mới nhận ra Ma sói mình chơi trước kia toàn là đồ bỏ không chút thú vị...