Tiên Tri Được Chọn

Chương 7: Chương 7: Du Viên Kinh Mộng 7




Editor: Nguyệt Toả Lưu Quang

Chương 7: Bảy bảy bốn mươi chín, ai sẽ bị giết đêm nay?

***

Đến 6:30 tối, mười phần cơm chiên trứng thịt bò được dọn ra, nhưng hầu hết mọi người đều chẳng muốn ăn lắm.

Cô gái số 1 học y đã từng tiếp xúc với thi thể cho nên ăn uống khá thoải mái, người khác lại không được như cô, đa số đều chưa từng thấy qua người chết, càng đừng nói đến một lần đào ra mười cổ thi thể.

Vội vàng kết thúc cơm chiều, mọi người nhất trí 9:00 tối nay tập trung ở phòng khách để bầu phiếu, sau đó từng người về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Đoạn Dịch lần này tắm rất lâu, dùng sửa tắm tẩy rửa rất nhiều lần nhưng vẫn cảm thấy trên người còn thoang thoảng mùi hôi.

Tắm xong, hắn lấy máy tính bảng ra xem, hiện tại đã là 8:00 tối.

Tuỳ tiện chà chà mái tóc, suy nghĩ một lát liền ra khỏi phòng khoá cửa lại, sau đó gõ cửa phòng số 2 Lâm Nhạc Xuyên đối diện.

Lúc mở cửa cho Đoạn Dịch, Lâm Nhạc Xuyên đang cầm khăn lông lau khô tóc: "Sao anh lại tới đây?"

Đoạn Dịch nhìn quanh hành lang một lượt, thuận miệng nói: "Cậu không phải nói tôi là Kim Thuỷ cần bảo vệ cậu sao?"

Lâm Nhạc Xuyên cười cười, nghiêng người để Đoạn Dịch vào phòng.

Đóng cửa lại, Lâm Nhạc Xuyên từ ba lô đeo ban ngày lấy ra một quyển sổ.

"Lấy đâu ra đó?" Đoạn Dịch hỏi.

"Buổi chiều đào thi thể đào ra được, tạm thời không nói ai biết, tôi muốn muốn giấu kín chuyện này."

Lâm Nhạc Xuyên mở ra một trang đưa cho Đoạn Dịch nhìn, trên đó viết: "Tôi không biết mình có thể sống sót rời khỏi đây hay không. Tôi muốn dùng quyển sổ này để nhắc nhở những người khác không nên đến tham quan toà lâm viên này, nơi này rất đáng sợ. Hắn muốn giết chúng ta, muốn giết chúng ta. Hắn đã giết 47 người, tôi có lẽ chính là người thứ 48. Bảy bảy bốn mươi chín.... có lẽ chờ khi giết đủ 49 người hắn mới có thể dừng tay..... Cho nên, đừng tới đây! Đừng biến mình thành nạn nhân thứ 49!"

Xem xong đoạn nhật kí này, tâm trạng Đoạn Dịch lại nhẹ nhàng không ít: "Ngày mai chúng ta tiếp tục đào thi thể, nếu có thể đào ra đủ 48 cái, chứng tỏ Chu Chấn An chỉ cần giết thêm một người nữa sẽ đủ bảy bảy bốn mươi chín. So với suy đoán của tôi còn tốt hơn một chút. Ít nhất gã sẽ không xuống tay với quá nhiều người chơi."

Lâm Nhạc Xuyên gật đầu, xem như đồng ý với phân tích của Đoạn Dịch.

Khép nhật kí trả lại cho Lâm Nhạc Xuyên, Đoạn Dịch ngồi trên sô pha trước giường lớn ngước nhìn cậu ta: "Cậu là Phù Thuỷ, vậy khi nào thì đoán được tôi là Tiên Tri? Là lúc sáng đứng bên cửa sổ tôi đã nói cậu không phải Sói à? Anh đây cảm ơn cậu đã dùng thuốc giải cứu anh đêm qua nhé."

Lâm Nhạc Xuyên gật đầu, lần nữa dùng khăn lau khô tóc. Những bọt nước nhỏ bắn tung toé ra không khí, theo cử động trượt dài xuống bờ mi kéo dọc theo đường cổ thon dài, ánh nước lấp ló trên làn da trắng nõn, đồng thời tôn lên chân mày đen nhánh cực kì nổi bật.

Cậu dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Đoạn Dịch lúc lâu, chậm rãi phun ra ba chữ: "Không có gì."

Đoạn Dịch lại hỏi: "Cậu nhận là Tiên Tri là muốn thay tôi chắn đao. Cậu không sợ vào nhà tù sao?"

Lâm Nhạc Xuyên nhẹ giọng nói: "Sói hơn phân nửa sẽ không giết anh, cũng sẽ không giết tôi, trừ phi số 6 muốn một mạng đổi một mạng với tôi. Nhưng chuyện này lại không có lợi. Đây dù sao cũng không phải game mobile gì đó, ai cũng không biết nhà tù có nghĩa là gì. Cô gái số 6 là Sói, nếu có thể khiến cho mọi người tin tưởng mình là Tiên Tri thì mới là tốt nhất."

Đoạn Dịch lại hỏi: "Nhỡ đâu tối nay cậu bị bắt giam vào nhà tù thì sao?"

Lâm Nhạc Xuyên nói: "Lời tôi nói cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Sói có suy nghĩ của riêng mình, bọn họ có thể sẽ giết tôi, cũng có thể vì đêm qua giết anh không thành mà tiếp tục khai đao giết anh, đuổi giết đến cùng. Cho nên hai ta đều không quá an toàn. Tóm lại, lỡ như anh vào nhà tù thì nhớ lưu lại tin tức cho tôi, tôi sẽ tiếp tục diễn vai Tiên Tri giả. Ngược lại nếu tôi bị bắt giam, vậy cũng không tệ. Tôi thành công chắn đao cho anh. Anh dẫn dắt người tốt chiến thắng."

Đoạn Dịch cười hơi ẩn ý nói: "Anh trước giờ không biết cậu lại tin tưởng anh như vậy."

Im lặng một lát, Lâm Nhạc Xuyên hỏi hắn: "Bởi vì bên phía nhà đầu tư, cho nên anh không tin tôi, vẫn luôn đề phòng tôi ư?"

"Cũng không thể nói là đề phòng cậu." Đoạn Dịch thẳng thắn nói: "Nhà đầu tư bỏ tiền đầu tư cho tôi, lo lắng tôi vận hành công ty không tốt hoặc kiếm tiền trái phép cho nên cử người tới dùng danh nghĩa trợ lí đến giám sát tôi cũng là chuyện bình thường. Đây cũng coi như đã tốt lắm rồi, ít nhất bọn họ cũng không tìm đến một giám đốc điều hành gì đó đè đầu cưỡi cổ tôi. Tôi cũng không có dự tính động đến tiền đầu tư của họ, vậy tôi đề phòng cậu làm chi chứ?"

Nhìn thoáng qua nét mặt Lâm Nhạc Xuyên, Đoạn Dịch giải thích thêm: "Tôi không có đề phòng cậu. Tôi chỉ là đã quen làm việc độc lập, cho nên đột nhiên bị người giám sát có chút khó chịu không thích mà thôi. Thật ra tôi muốn nói rõ với cậu từ lâu rồi. Không nghĩ tới sẽ tiến vào trò chơi này..... Vì thế mượn cơ hội này thẳng thắn luôn với cậu."

"Vậy là tốt rồi." Lâm Nhạc Xuyên nhìn Đoạn Dịch, giọng nói khẩn thiết: "Anh Tiểu Dịch, sau khi tốt nghiệp tôi liền đi theo anh, thật ra cũng học hỏi được rất nhiều."

Đoạn Dịch có chút ngạc nhiên, Lâm Nhạc Xuyên hiếm khi khách sáo như thế, hắn nhất thời không biết phải nên nói gì.

Ngẩn ngơ một hồi, liền đem chủ đề kéo về trò chơi: "Theo cậu, đêm nay ai là người có khả năng bị giết cao nhất?"

__Truyện được edit và & đăng tải duy nhất tại Wattpad Nguyệt Toả Lưu Quang, nơi khác đều là TRỘM_

Buổi tối 9:00, mười người chơi đúng giờ có mặt.

Đoạn Dịch yên lặng ngồi trên ghế số 7, thái độ chờ xem kịch vui.

Dù sao đây cũng khoảnh khắc bùng nổ diễn xuất của số 6 và số 2.

Tầm mắt số 6 lướt qua mọi người trong phòng, lúc này cô nàng không khóc lóc nữa, nhưng vành mắt và chóp mũi đều ửng hồng, vẫn là dáng vẻ vừa thấy đã thương.

"Tôi muốn hỏi là hiện tại không có Phù Thuỷ đứng ra đúng không? Cho nên chúng ta vẫn chưa thể xác định tối hôm qua Sói có giết người hay không. Mọi người muốn bỏ phiếu trắng? Hay là chọn một người đẩy ra ngoài? Hoặc là dứt khoát không cần Tiên Tri tôi đây? Dù sao thì tôi cũng là Nhà Tiên Tri, trong mắt tôi có hai tên là Sói, số 5 là tôi kiểm tra được, số 2 là tự mình nhảy ra."

Số 9 Trâu Bình do dự nhìn mọi người, nói: "Nếu không biết bầu cho ai, tôi cảm thấy vẫn nên bỏ phiếu trắng thôi. Lỡ đâu không may bầu trúng người tốt thì sao? Mấy trò chơi mobile thông thường thì có thể chọn một người đẩy ra chịu phạt. Nhưng loại trò chơi này, tôi cảm thấy....."

Nếu không phải đã biết tối qua Sói đã ra tay, Đoạn Dịch có thể suy xét đề nghị này.

Sói không giết người, người tốt bỏ phiếu trắng, không ai vào nhà tù, mọi người cùng nhau vui vẻ nghĩ cách vượt ải.

Nhưng Sói đã xuống tay, hơn nữa người đầu tiên bị giết là hắn, Đoạn Dịch không có lí do gì bỏ phiếu trắng cả.

Bỏ phiếu trắng là không thể, đời này cũng đều không thể.

Người tốt chọn bỏ phiếu trắng chính là hai tay dâng đao cho Sói, tạo cơ hội cho Sói bầu phiếu loại người tốt ra ngoài.

Trâu Bình phát biểu xong, Lâm Nhạc Xuyên lập tức nói: "Mọi người phải nhìn rõ một chuyện, nếu người tốt bỏ phiếu trắng, Sói có lẽ sẽ bầu phiếu loại bỏ người tốt. Hiện tại còn chưa biết sau khi kết thúc bầu phiếu có thể biết được ai bầu phiếu ai hay không. Nếu như biết được, vậy cũng không sao cả, chúng ta có thể nhìn vào số phiếu trực tiếp tìm ra Sói. Nếu ngược lại thì hoàn toàn không có lợi cho người tốt."

"Nếu bắt buộc phải chọn một người, có thể lựa chọn số 5 hoặc số 10. Trong hai người này nếu có một Sói, khả năng số 10 là Sói cao hơn một chút, số 5 dù sao cũng là do số 6 kiểm tra, trước mắt hai người tạm thời không cùng một phe."

Nói đến đây, Lâm Nhạc Xuyên nhìn về phía số 10 Trương Trác: "Tôi cảm thấy số 10 còn có rất nhiều lời muốn nói. Nếu anh không phải Sói, anh nên cố gắng biện minh giành lấy trong sạch cho mình."

Trương Trác cảm thấy nghẹn họng, một lát sau mới nói: "Tôi.... Tôi còn nói được gì nữa chứ? Tôi hôm nay cũng không tìm ra được tin tức gì. Tôi thật sự không biết gì cả..... Cậu bảo tôi nói, tôi biết nói cái gì đây. Còn có... đúng rồi.... số 8. Số 8 vẫn luôn im lặng, các người tại sao không đẩy hắn ra? Các người bảo số 8 nói đi."

Nam sinh số 8 từ khi bắt đầu trò chơi vẫn chưa nói câu nào, nhìn qua không hề có cảm giác tồn tại. Cậu suốt ngày chỉ ở một mình, không biết tính cách trời sinh đã thế hay là mắc chứng tự bế.

Cậu nhóc nhìn qua tuổi không lớn, phỏng chừng chỉ mới học cao trung. Nghe được Trương Trác gọi mình vẻ mặt tái nhợt cúi đầu không rên một tiếng, tựa như không hề muốn lên tiếng biện hộ cho mình.

Thấy số 8 không nói lời nào, cô gái số 1 bắt đầu lên tiếng: "Hai Nhà Tiên Tri đều giữ lại một đêm, thu thêm một số tin tức mới có thể bàn bạc kĩ lưỡng được. Số 5 là do số 6 kiểm tra phát 'thẻ giết', số 7 là Kim Thuỷ số 2, hôm nay cũng không bầu phiếu hai người này."

"Số 7 chọn số 10. Số 10 chốc lát nói mình là Phù Thuỷ, lúc lại nói là Thợ Săn, tuy rằng không loại trừ khả năng anh ta không biết chơi trò này, nhưng lời nói của anh ta có hơi kì lạ. Mặc khác tôi cảm thấy số 8 quá im lặng, cũng có thể là Sói đang ẩn mình. Nếu là tôi, tôi sẽ lựa chọn một người giữa số 8 và số 10."

Logic của cô gái số 1 khá rõ ràng. Dưới tình huống không còn thông tin gì nữa, chỉ có thể chờ số 8 và số 10 lên tiếng.

Thời gian tích tắc trôi qua, các người chơi đều nhìn chằm chằm hai người họ, buộc cả hai phải nói thêm hai câu.

Chỉ tiếc hai người ngoại trừ anh một câu tôi một câu "Tôi là du khách", "Tôi thật sự là du khách" thì không còn gì khác.

Kì thật Đoạn Dịch cũng không biết phải chọn ai.

Ngày đầu tiên tin tức có hạn, hắn lại không giỏi quan sát sắc mặt người khác, vì thế chỉ có thể dựa theo trực giác chọn đại một người. Dựa trên tranh cấp giữa hai người ở hiện thực, nếu Trương Trác là sói, người giết mình vào đêm đầu tiên cũng có thể là gã. Đây chính là căn cứ duy nhất mà Đoạn Dịch có thể đưa ra lựa chọn.

Buổi tối 9:50, tiếng hệ thống vang lên: "10 phút nữa kết thúc bầu phiếu. Mời người chơi chưa bầu phiếu nhanh tay bình chọn. Hệ thống bầu phiếu sẽ đóng lại sau 10:00, người chơi chưa bầu phiếu sẽ coi như bỏ phiếu trắng." . Truyện Cổ Đại

Nghe vậy Đoạn Dịch cầm máy tính bảng, từ trang chủ nhấp vào giao diện bình chọn, ánh mắt đảo qua ảnh mười người chơi, hắn không chút do dự liền lựa chọn số 10 Trương Trác.

Một lát sau, tiếng 'cùm cụp' từ đồng hồ Tây Dương truyền đến điểm đúng 10:00.

Lại qua chừng nửa phút, máy tính bảng từng người đồng loạt rung lên.

Nhìn máy tính bảng trước mặt, Đoạn Dịch thấy được kết quả bỏ phiếu của mọi người trên đó.

1, 2, 5, 7, 8, năm người chọn số 10.

Những người này chọn số 10, cơ bản đều nằm trong dự đoán của Đoạn Dịch.

Lại đến 3, 4, 6, ba người bình chọn số 5.

Số 6 sắm vai Nhà Tiên Tri quyết định áp sát số 5, cái này có thể hiểu; số 4 là bạn thân của cô nàng, quyết định bầu phiếu theo cũng không sao; về phần đầu đinh số 3, Đoạn Dịch thấy cả ngày hôm nay gã toàn ve vãn xung quanh hai cô nàng, đảm nhận vai trò 'kỵ sĩ si tình' nửa bước không rời, đoán chừng đã bị sắc đẹp mê hoặc điên đảo thần hồn, như vậy cũng không có gì lạ.

Cuối cùng số 9 Trâu Bình bỏ phiếu trắng.

Mà số 10 Trương Trác bầu phiếu cho cậu nhóc số 8.

Ba phút sau, giọng hệ thống lần thứ hai vang lên: "Mời người chơi số 10 tiến vào Nhà Tù. Nam giới mời tiến vào [Nhà Tù 1], nữ giới tiến vào [Nhà Tù 2]. Nhà tù sẽ mở ra thông qua nhận dạng vân tay, cửa sẽ tự động khoá sau khi người chơi tiến vào. Người chơi bị giam trong tù không cần quá lo lắng, nếu phe của mình giành được thắng lợi, bạn vẫn sẽ được thả tự do và nhận được phần thưởng."

"Ngoài ra, trong nhà tù có đủ đồ ăn và nước uống, bạn không cần mang theo gì cả."

"Người chơi số 10, vì giúp cho phe mình có thể giành được thắng lợi, bạn có thể để lại thông tin mình có được cho người chơi."

"Mời chú ý thời gian. Trước 10:30 phải tự mình bước vào nhà tù, nếu không sẽ bị cưỡng chế đăng xuất trò chơi."

Trương Trác nhìn Đoạn Dịch nói: "Em trai Đoạn, Đoạn tổng, cậu không cần đem ân oán cá nhân kéo vào đây. Tôi chỉ là một du khách bình thường mà thôi. Nếu cậu là người tốt, tôi cũng không oán trách cậu làm gì, tôi sẽ yên lặng tiến vào nhà tù. Cậu là người thông minh, hy vọng cậu có thể mang tôi ra ngoài."

_____

Editor lảm nhảm: tiêu chí của tui là ngắn gọn xúc tích, nếu có lan man là do cảm xúc nhất thời dâng trào hoặc chỗ đó không quá hiểu.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.