Bành” một cây đại thụ thô nhám bị đánh gãy nát. Nhâm Tiêu Dao tránh khỏi mà toàn thân lạnh lẽo, có lầm hay không vậy? Có cần ném mấy táng đá lớn như vậy hay không? Hơn nữa, tốc độ ném còn quá nhanh đi!
“Bành, bành, bành”, âm thanh nặng nề vang lên liên tục, Yêu thú Tiên Ly cũng hoảng sợ bỏ chạy, còn Nhâm Tiêu Dao cũng bỏ chạy mất dạng. Cũng không còn cách nào khác, không thể trêu vào gia hỏa này được!
Yêu thú Thiết Tí Viên Đạo Cơ Kỳ, thân cao năm mét, hai chân bốn tay, mình đồng da sắt mạnh mẽ vô cùng, phương thức công kích có hai loại, thứ nhất là vác đá nện kẻ thù còn thứ hai là quần chiến! Đúng thế, đây là loại Yêu thú sống quần cư. Mỗi con Thiết Tí Viên đều có thực lực Đạo Cơ sơ kỳ, bảy tám chục con cùng đứng chung một chỗ thì dù là cao thủ Kim Đan kỳ cũng phải bỏ chạy mà thôi.
Lời DG: chỗ này tác giả chuyển cảnh hơi nhanh, có lẽ vì Nhâm Tiêu Dao chạy cũng nhanh nên mới gặp nhiều yêu thú như vầy.
Trốn! Tiếp tục trốn mà thôi! Càng chạy Nhâm Tiêu Dao càng thấy bực bội. Sơn mạch Bắc Mông này đúng là không phải nơi dành cho con người mà, đi đâu cũng gặp mấy tên gia hoả khủng khiếp, hắn chỉ có thể cố sức mà chạy thôi, cho nên tới lúc này hắn cũng không biết mình đã đi tới đâu rồi, hình như trên bản đồ của lão đầu cho có đánh dấu nơi này.
Ai… còn phải thay đổi phương hướng nữa. Trong lòng Nhâm Tiêu Dao cảm thán một tiếng, lại thay đổi đường đi, chẳng qua là sau lưng hắn lại xuất hiện mười mấy con Thiết Tí Viên, xa xa còn có một con Song Sí Xà. Nhâm Tiêu Dao biết lúc mình hao hết Linh lực cũng là lúc trở thành điểm tâm của mấy con Yêu thú trong sơn lĩnh này, cũng không biết mình trở thành bữa ăn của đám Yêu thú thứ mấy, đám thú bây giờ đã là đám thứ hai rồi.
…
Được rồi, mới bỏ cắt đuôi được mấy con Thiết Tí Viên thì lại gặp đám Phong Văn Báo đuổi tới, hơn nữa tốc độ của đám gia hoả này còn nhanh hơn mình.
Hắn phát ra tiềm lực lớn nhất của đời mình, để lại trong núi rừng từng đạo tàn ảnh, chạy ra được trăm dặm, đàn Yêu thú thứ tám cũng không còn đuổi theo nữa. Lúc này, trước mắt Nhâm Tiêu Dao xuất hiện một cái hồ nước, xung quanh còn mọc nhiều loại hoa tươi và Linh dược. Không quản được nhiều việc như vậy nữa, có thể người khác tới đây để hái hoa, còn hắn phải đạp hoa mà thẳng tiến thôi, bàn chân mới đạp mặt hồ để vọt lên thì…
“Ô…ô…ô…n…g”, một tiếng nổ vang trong đầu, trong lòng Nhâm Tiêu Dao run rẩy một trận, hai chân như nhũn ra. “Bành” một tiếng vang lên, Nhâm Tiêu Dao ngã thẳng vào trong hồ nước.
Uy áp! Đây chính là uy áp tuyệt đối! Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu Nhâm Tiêu Dao trước khi hắn uống hai ngụm nước hồ rồi bất tỉnh.
***
==== Nhóm dịch: Thanh Vân môn - truy cập Bachngocsach.com để giao lưu với dịch giả và được đọc các chương dịch Tiên Trù sớm nhất ====
Sau khi tỉnh lại một khoảng thời gian dài, trong lòng Nhâm Tiêu Dao vẫn còn sợ hãi như trước, hắn đảo mắt tỉ mỉ đánh giá căn phòng gỗ mà mình đang nằm, rón rén bước xuống giường, từ từ mở cửa phòng ra.
Ngoài kia, trên đồng cỏ bên cạnh hồ nước có một vị đại hán mặc đạo bào màu vàng đang yên lặng câu cá. Nhìn bóng lưng kia có thể biết ngay vị đại hán này vô cùng cường tráng, thân cao cao hơn hai mét, lưng hùm vai gấu nhưng mặc chiếc đạo bào thì trông chẳng giống ai cả.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Âm thanh của đại hán có chút lười biếng, nhàn nhạt cất lên.
“Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.” Nhâm Tiêu Dao đứng sau lưng đại hán mà khom người thi lễ thật sâu.
“Không cần cảm ơn, hiện tại ta không đói bụng, nếu không có thể lấy thân thể ngươi để cảm ơn ta rồi.” Đại hán kia không quay lại âm thanh vẫn vang lên nhàn nhạt, ung dung chỉ là những lời này như đẩy Nhâm Tiêu Dao vào hầm băng.
Lấy thân báo đáp? Ăn ta? Ngươi là kẻ ăn thịt người sao? Không, bà nội nó! Yêu thú Nguyên Anh kỳ, đây là Yêu thú Nguyên Anh kỳ!
Nhâm Tiêu Dao hoảng hốt một hồi, Yêu thú Kim Đan kỳ có thể nói tiếng người, Yêu thú Nguyên Anh kỳ có thể tuỳ ý hoá hình, chút kiến thức này hắn cũng biết nhưng ai mà ngờ được một tên Dưỡng Khí kỳ nho nhỏ như hắn lại có thể gặp được một kẻ tồn tại như truyền thuyết như vậy.
Thân thể hắn run rẩy một phát, bước chân giơ lên nhưng cuối cùng cũng kịp phản ứng mà không chạy trốn, vì Nhâm Tiêu Dao biết bản thân mình chạy không thoát. Hắn muốn nói gì đó lại thấy không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ phải cảm tạ đối phương chưa ăn thịt mình sao?
“Ngươi yên tâm đi, ta còn chưa nghĩ ra phải ăn người nào trước!” Đại hán trung niên vẫn không quay đầu lại, giống như việc câu cá có hứng thú hơn một người sống như hắn rất nhiều.
“Ăn người nào trước?” Nhâm Tiêu Dao cẩn thận dò hỏi.
“Bên kia nhà gỗ còn có một tiểu nha đầu, ta đang do dự không biết nên ăn ai trước mới tốt đây.”
“Đại nhân, tiền bối, hay là ngươi ăn tiểu nha đầu kia trước đi nha. Nàng ta da mịn thịt mềm, ăn vẫn ngon hơn a.” Đầu gối Nhâm Tiêu Dao muốn nhũn ra, xém xíu đã quỳ gối trước đối phương rồi.
“Ah đúng rồi, tiền bối a, tiểu nhân là một đầu bếp chính thống đó nha. Ta có thể làm rất nhiều món ngon. Ta chính là đầu bếp của Phiêu Miễu lâu đó, món nào của ta ăn cũng ngon cả. Tiểu nha đầu kia da mịn thịt mềm, ta có thể làm ra vài món ngon cho người, là thật đó tiền bối.”
Cuối cùng thì đại hán cũng quay đầu lại, khuôn mặt hắn vuôn vắn, hàng lông mi dày thề hiện rõ sự oai hùng,mạnh mẽ. “Ngươi là đầu bếp? Hơn nữa còn làm đồ ăn rất ngon?”
“Đúng, đúng, đúng, tiểu nhân thật sự là đầu bếp mới có thể làm ra được món ăn ngon chứ.” Khuôn mặt Nhâm Tiêu Dao tươi cười, thân hình cúi đầu khom lưng hết mức.
“Ngươi vừa nói ngươi là đầu bếp của Phiêu Miễu lâu hả, tiểu nha đầu kia da mịn thịt mềm lắm đó, ngươi có thể nấu được sao?” Địa hán trung niên giống như đang cười mà không phải cười nhìn Nhâm Tiêu Dao.
“Được, được, chắc chắn mùi vị sẽ làm cho tiền bối thoã mãn a.”
“Ta nghe lời ngươi nói giống như Phiêu Miễu lâu này hay làm bánh bao nhân thịt người lắm hay sao ấy nên ngươi mới có kinh nghiệm nhiều như vậy hả?” Câu hỏi của đại hán trung niên xém nữa đã làm Nhâm Tiêu Dao nghẹn chết rồi.
“Là ngươi muốn đem ta làm bánh bao nhân thịt đúng không?” Một âm thanh êm dịu ướt át làm tim người ta rộn ràng vang lên. Một thiếu nữ đột ngột xuất hiện sau lưng Nhâm Tiêu Dao.
==== Nhóm dịch: Thanh Vân môn - truy cập Bachngocsach.com để giao lưu với dịch giả và được đọc các chương dịch Tiên Trù sớm nhất ====
Nghe âm thanh này khiến cho cả người Nhâm Tiêu Dao lâng lâng, khi hắn quay đầu lại nhìn liền sững sờ tại chỗ.
Một mái tóc dài màu đỏ thả hai bên vai sà sau ót, hàng lông mày đẹp đẽ, hàm răng trắng tinh, khuôn mặt trắng nõn tuyệt mỹ không cần trang điểm, bờ môi anh đào xinh xắn khẽ cười, đôi mắt long lanh, to tròn làm cho người ta vừa yêu vừa muốn che chở lại ánh lên một vẻ mông lung, xa xăm. Cái cổ thon dài trắng như tuyết, bộ ngực đầy đặn, nàng mặc bộ váy dài màu hồng phấn, dây lưng bằng lụa khảm ngọc óng ánh lại dịu dàng buộc chặt cái eo nhỏ nhắn, đôi chân mượt mà thẳng tắp, bàn chân nhỏ nhắn mịn màng làm cho người chỉ muốn nâng niu mà thôi. Nhan sắc của nàng ta không thể dùng lời nào có thể diễn tả được.
Nhâm Tiêu Dao thấy nhịp thở của mình như dừng lại, vẻ đẹp của nàng kia làm cho hắn hít thở không thông. Bản thân mình là người tu đạo còn không kiềm chế được huống chi là phàm nhân đây? Hắn chắc rằng nếu như cô gái này đến thế tục, thì sẽ có rất nhiều người xin chết vì nàng.
Đột nhiên, Nhâm Tiêu Dao như bị sét đánh, toàn thân run rẩy một cái, tay phải ôm ngực, thần sắc hoảng hốt, thân thể lảo đảo muốn ngã. Giết người! Thật sự là muốn giết người mà! Ngươi đã đẹp đến độ hại nước hai dân như vậy rồi thì còn nháy mắt làm gì? Ngươi vểnh miệng lên làm chi? Có phải muốn giết người hay không đây?
“Nà, không phải lúc nãy ngươi muốn đem ta làm bánh bao nhân thịt hay sao? Nhưng mà khoan nha, đúng là ta da mịn thịt mềm thật đó nha.”
“Không phải, không phải.” Nhâm Tiêu Dao vội khua tay, sau đó chỉ vào đại hán bên cạnh nói: “Là hắn, là hắn muốn đem ngươi làm bánh bao nhân thịt đó.”
“Không có cốt khí, ngươi mới vừa thấy nữ nhân xấu xí như vậy liền điên đảo thần hồn, ngay cả ta mà cũng dám bán đứng hả!” Đại hán trung niên nhìn Nhâm Tiêu Dao một cách khinh bỉ, điều này làm cho hắn chết lặng, cái này… Mắt thẩm mỹ của con Yêu thú này đúng là bằng không mà! Chẳng qua hắn nhớ lại câu nói vừa rồi đã đắc tội với con Yêu thú Nguyên Anh kỳ này mà toàn thân run rẩy.
“Được rồi, nếu không làm bánh bao thịt người thì ngươi còn làm được món ngon gì nữa hả?” Giọng nói của đại hán vẫn nhàn nhạt như vậy, vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn nói.
“Tiểu… tiểu nhân còn có thể làm rất nhiều món, ví dụ như… Ví dụ như con Phong Văn Báo đuổi ta lúc trước, ta có thể dùng nó để hầm cách thuỷ rồi nấu súp, xào lăn, chưng tương, thật sự ta làm rất ngon đó, trong Nhân loại thì Phiêu Miễu lâu chúng ta rất nổi tiếng đó.” Nhâm Tiêu Dao sợ đối phương thấy mình vô dụng mà ăn luôn hắn, nên cố gắng khoa tay múa chân, cố gắng hết sức giới thiệu khả năng của mình.
Đai hán trung niên nhìn hắn tiếu tựa phi tiếu, tuy rằng ánh mắt vẫn vui vẻ nhưng làm Nhâm Tiêu Dao càng thêm lạnh lẽo. Mà thiếu nữ hại nước hại dân đứng bên cạnh cũng khẽ cười, nhìn Nhâm Tiêu Dao rồi chỉ vào đại hán mà nói: “Ngươi có biết bản thể của hắn là gì không?”
“Là… là gì?” Nhâm Tiêu Dao nghi hoặc hỏi, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
“Bản thể của ta là Lục Sí Kim Văn Báo.” Đai hán vẫn cười cười như trước, chẳng qua cái lưỡi màu đỏ của hắn đã thè ra ngoài, liếm liếm bờ môi, sau đó cái lưỡi càng ngày càng dài, vậy mà đã liếm tới phía sau ót của hắn.
Nhâm Tiêu Dao: “…”. Hai mắt hắn nhắm nghiền rồi hôn mê bất tỉnh.
“Ào” một thùng nước tạt vào mặt hắn, hai mắt hắn liền mở ra, tiết mục giả chết này không diễn được nữa rồi.
“Đánh không lại thì bỏ chạy, chạy không được thì giả chết. Người của Phiêu Miễu lâu đúng là…” Đại hán im lặng lắc đầu, lúc này hắn chỉ vào thi thể của một con Yêu thú đang nằm trên đất mà nói: “Ngươi đi làm đồ ăn đi, nếu không ăn được thì ngươi chờ bị làm thịt đi.”
Nhâm Tiêu Dao xấu hổ gãi đầu, mặc dù rất coi thường lời nói của gia hoả kia nhưng lại không dám phản bác. Trên đất là thi thể của một con Bạo Hùng, cao gần năm mét, toàn thân lông vàng, tính khí rất bạo ngược, là một con Yêu thú Dưỡng Khí kỳ. Xem ra mặc dù Yêu thú Đạo Cơ hay Kim Đan ăn ngon hơn nhưng rõ ràng là đối phương không muốn động thủ.
Hắn cười cười xấu hổ, có chút xin lỗi mà nói: “Tiền bối, ta… ta không có mang theo nồi thiết, hay là ta làm thịt nướng cho ngài ăn nhé?”
“Tuỳ ý ngươi, làm nhanh lên.” Tên yêu thú Lục Sí Kim Văn Báo Nguyên Anh kỳ quay người ngồi lại bên bờ hồ, bắt đầu cầm cần câu cá, nhìn thấy cảnh này trong lòng Nhâm Tiêu Dao khinh bỉ không thôi, ngươi là một con báo còn đi bày đặt đi câu cá làm gì? Học đòi văn vẻ!
Nhâm Tiêu Dao khiêng con Bạo Hùng gần hai nghìn cân đi về phía hạ lưu hồ nước, sau đó ném con gấu xuống đất. Sau đó hắn chạy ra một dặm, chặt một cây đại thụ làm một cái thớt gỗ và mười mấy cây xiên gỗ rồi mới quay về. Thật ra Nhâm Tiêu Dao rất thông minh, sở dĩ hắn đi xa như vậy là vì không muốn làm hư phong cảnh xung quanh và đi đến hạ lưu hồ nước để làm thịt gấu cũng vậy, chỉ vì không muốn làm đối phương tức giận mà thôi.
Lột da, róc xương, rửa sạch, ướp gia vị lên trên, sau đó thi triển Tiêu Dao Thủ để cho mười mấy cây xiên thịt bay lên, sau đó hắn vận dụng Linh lực thúc giục hoả diễm từ Tiêu Dao bí quyết mà nướng thịt. Từ lúc hắn khiêng Bạo Hùng đi cho đến lúc nướng xong chưa đến một khắc chung.
Hai dâng hai tay cung kính đưa xiên thịt cho đại hán, chẳng qua không đợi đại hán kia mở miệng thì xiên thịt đã bị thiếu nữ xinh đẹp kia cướp mất, điều này làm cho Nhâm Tiêu Dao khinh bỉ một hồi. Đầu óc của nha đầu kia bị choáng rồi hay sao, không có chút giác ngộ gì của tù binh hết vậy.
Chẳng qua là thái độ của đại hán kia làm Nhâm Tiêu Dao có chút bất ngờ, hắn không nói gì cả, hơn nữa giống như đã quen như vậy rồi.