Lần này, Công Dương Nam cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có vẻ khác thường, y cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, hừ một tiếng xoay người tiếp tục đi vào bên trong.
Công Dương Nam không biết ánh mắt những người này nhìn y chính là ánh mắt của bầy sói nhìn một con cừu nhỏ. Trong mắt những người này, hiện tại y chính là một con mồi vô cùng béo bở.
Thông đạo này cũng không rộng lắm, dưới chân còn gồ ghề hết sức khó đi, trên đỉnh đầu, hai bên trái phải, thỉnh thoảng còn có bùn đất rơi xuống, dường như là mới đào không lâu.
Vũ La theo sát phía sau Công Dương Nam, thông đạo dẫn thẳng xuống phía dưới, sau khi thâm nhập dưới đất chừng hơn một trăm trượng, phía trước bỗng nhiên trống trải, tiến vào một huyệt động to chừng bốn năm gian phòng.
Nền huyệt động này là một loại đá màu xám xanh rất ít thấy, mỗi một phiến đá như vậy chỉ to bằng lòng bàn tay. Trên phiến đá không toát ra chút dao động linh lực nào, lại có những đồ án vô cùng cổ quái.
Những đồ án này không phải là linh văn, cũng không phải là trận pháp, không biết được là vật gì. Nhưng phiến đá kia kết hợp với đồ án này lại sinh ra một loại hiệu quả kỳ dị: mê hoặc nguyên hồn.
Nguyên hồn Vũ La quét qua những phiến đá một lượt, cơ hồ không phát hiện ra bất cứ điểm nào khác thường. Tựa hồ bên dưới cũng chỉ là bùn đất bình thường, hẳn sẽ không làm cho người ta cảm thấy khả nghi.
Mà những phiến đá này cũng không chỉ trải trên mặt đất trong động, còn men theo vách động chui xuống đất, không biết phạm vi rộng bao nhiêu.
Trên nền động có một cánh cửa, cũng do loại đá màu xám xanh này chế thành, trên đó cũng điêu khắc loại đồ án này.
Công Dương Nam tiến lên nắm lấy vòng sắt kéo cửa đá ra, lộ ra một thang đá dẫn sâu vào trong bóng tối. Y là người xuống đầu tiên, hiển nhiên không phải tới nơi này lần đầu tiên, biết bên dưới không có gì nguy hiểm.
Cứ đi xuống dưới như vậy, dọc đường trải qua ba tầng phiến đá. Xuống sâu dưới đất chừng sáu trăm trượng, rốt cục dưới sự hướng dẫn của Công Dương Nam, mọi người đã đứng trước hai cánh cửa đá khổng lồ dầy cộm nặng nề.
Cửa đá có chiều rộng mười trượng, chiều cao hai trượng, nhìn qua tựa như hai tấm bia đá khổng lồ lật ngược. Trên đó có điêu khắc hoa văn hình thú cổ xưa mà phức tạp, đôi mắt khổng lồ lồi lên nhìn chằm chằm mọi người đứng trước cửa, khiến cho người ta có cảm giác không được tự nhiên.
Từ trên xuống dưới cửa đá cũng là loại đá màu xám xanh này, bất quá còn dầy cộm nặng nề hơn, có thể nhìn thấy đồ án giống như trước kia. Hai bên cửa đá là tường đá khổng lồ kéo dài, chui vào bùn đất hai bên. Vũ La thầm nghĩ khó trách bao nhiêu năm qua Quỷ Lệ Danh cũng không tìm được Bách Quỷ di bảo, thì ra là vì những phiến đá có thể mê hoặc nguyên hồn kia. Hắn không nhịn được liếc nhìn Công Dương Nam một cái, tiểu tử này mặc dù không biết trời cao đất rộng, nhưng cũng có mấy phần bản lĩnh thật sự, lại có thể tìm được tới nơi này.
Hai cánh cửa đá khổng lồ này đã bị Công Dương Nam mở ra một cái khe nhỏ xuyên qua. Lúc Vũ La theo y đi tới, thấy bên trong cửa đá đầy linh văn đủ loại, hiển nhiên muốn mở ra cửa đá này cũng không dễ dàng gì.
Phía sau cửa đá là một thông đạo thật dài, từ trên xuống dưới toàn là gạch hình vuông rất lớn xây thành. Hai bên cứ cách ba trượng lại có một chiếc đèn bằng đồng xanh cao bằng người. Bất quá Công Dương Nam không dám đốt đèn, vẫn cứ dựa vào dạ minh châu soi sáng đường đi.
Ánh sáng dạ minh châu yếu ớt, lối đi lại rất rộng rãi, chỉ có một vầng sáng quay xung quanh mọi người, ra xa hơn nữa sẽ không thể nhìn rõ. Đi được vài chục trượng, trong bóng tối phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen khổng lồ, mọi người trong lòng căng thẳng, Công Dương Nam lại nói:
- Không có gì nguy hiểm.
Y giơ dạ minh châu tiến lên, theo ánh sáng đến gần mọi người mới thấy rõ ràng, thì ra là một bức tượng một chiếc xe tám ngựa kéo. Chỉ bất quá tám con tuấn mã kia lại là thân ngựa đầu thú, xe là một chiến xa khổng lồ.
Đây còn chưa phải là kỳ lạ nhất, kỳ lạ nhất chính là tám con ngựa này lại là xương khô, chiến xa cũng do vô số xương khô chồng chất mà thành, có xương người lẫn xương thú. Ngay cả bánh xe cũng có thể nhìn ra là dùng đầu lâu của cự thú nào đó mài tròn mà thành.
Tám con quái thú thân ngựa đầu thú này rõ ràng phong ấn sinh hồn tám con hung thú. Mọi người tới gần một chút, mười sáu hốc mắt tối om của chúng chợt lóe lên mười sáu điểm Minh Hỏa âm u, dường như những sinh hồn này muốn lao ra ăn thịt người.
Nhưng ánh sáng Minh Hỏa vừa chiếu ra đến đỉnh đầu, đã bị một hòn đá to bằng nắm tay chế ngự.
Hòn đá kia là màu đen, chỉ to bằng nắm tay, bên trên dùng bột vẽ màu bạc không biết loại gì vẽ ra một ký hiệu kỳ quái, mỗi lần Minh Hỏa dâng lên, trên hòn đá cũng dâng lên một đạo ngân quang mờ nhạt tương ứng. Ngân quang bao quanh ký hiệu kia, đè ép Minh Hỏa xuống.
Xem ra đây cũng là tác phẩm của Công Dương Nam.
Vòng qua chiến xa tám ngựa vô cùng hung hãn này, phía sau không xa chính là một màn sáng khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Trong màn sáng chảy xuôi đạo đạo hào quang giống như nước chảy. Thậm chí xuyên qua màn sáng có thể nhìn thấy bên trong là một động đá vôi vô cùng rộng rãi, đủ các màu sắc. Trên mỗi mầm đá có bày một món bảo vật.
Bảo quang lóe lên, khiến cho người ta nhìn thấy say mê không dứt.
Ở trung tâm động đá vôi này có một chiếc chuông đá khổng lồ kỳ dị. Trên chuông có khảm một chiếc hộp ngọc, thứ trong hộp ngọc chắc chắn khiến cho người ta phải mơ tưởng.
Vũ La cùng mọi người nhìn nhau một cái, trong lòng tự nhủ thật sự là đoán đúng rồi, thì ra Bách Quỷ Bôn Tiên Quyết thật sự đặt trong một chiếc hộp ngọc.
- Chính là chỗ này rồi.
Công Dương Nam thu dạ minh châu, lấy ra sáu chiếc hồ lô ngọc thạch xanh biếc:
- Sáu người các ngươi mỗi người cầm lấy một hồ lô, sau đó tất cả tản ra, để miệng hồ lộ nhắm ngay màn sáng kia. Khi ta nói bắt đầu, các ngươi lập tức rót linh nguyên vào trong hồ lô, nhớ kỹ, ngàn vạn không thể ngừng lại!
Y dùng ánh mắt uy hiếp quét nhìn mọi người một cái:
- Nếu ai làm hỏng đại sự của bản thiếu gia, cũng đừng trách ta thủ hạ vô tình!
Mọi người không trả lời, ai nấy mải mê nhìn những bảo vật trong động đá vôi kia.
Vũ La gật đầu với y, phân phát hồ lô ngọc thạch, sáu người chia ra đứng, sau đó mới nói:
- Chuẩn bị xong, ngươi có thể bắt đầu.
Bản lĩnh Khô Mộc Độn của Công Dương Nam, cả Nam Hoang đều biết, nhưng bản lĩnh tìm mộ của y lại không mấy người biết. Trên thực tế phương diện này bản lĩnh của y có thể nói là trò giỏi hơn thầy.
Tiên Nhân di bảo nói trắng ra chính là vật bồi táng Tiên Nhân, bảo tàng chính là phần mộ.
Tư chất Công Dương Nam cũng không gọi là tốt nhất, khi còn nhỏ tốc độ tu hành trong cả Công Dương thị cũng chỉ có thể coi như trung đẳng. Sau này học bản lĩnh trộm mộ, trong lúc vô tình khai quật mộ táng của một tu sĩ tiền bối, lấy được không ít bảo bối. Quan trọng nhất là trong đó có một hồ lô linh đan, khiến cho tu vi của y tăng vọt, nhảy một bước trở thành đệ nhất nhân trong đám tu sĩ cùng lứa trong thị tộc.
Sau lần nếm được quả ngọt ấy, Công Dương Nam lại càng không ngừng phát triển, ngoại trừ tu luyện ra, y tập trung nghiên cứu trộm mộ.
Tài nghệ của y càng ngày càng tiến bộ, lần này tới Bôn Quỷ sơn, y đã chuẩn bị sẵn sàng. Có chí thì nên, cho tới bây giờ vẫn vô cùng thuận lợi. Thông qua thủ đoạn đặc thù, Công Dương Nam tìm được chỗ của Bách Quỷ di bảo, sau khi đi vào phá vỡ mấy tầng cấm chế, rất nhanh đã tới cửa ải cuối cùng, chính là bức màn sáng này.
Màn sáng này nhìn như tầm thường, trên thực tế hung hiểm vô cùng.
Bên trong màn sáng ẩn giấu một trận pháp phức tạp mà hung hiểm. Mấy ngàn năm qua trận pháp này tự động hấp thu thiên địa linh khí xung quanh, uy lực hùng mạnh kinh người.
Công Dương Nam cũng không phá nổi trận pháp này, chỉ có thể dùng kỹ xảo lừa gạt.