Tiên Tuyệt

Chương 471: Chương 471: Băng Chi Tổ Vu (Thượng)




Vũ La không nói gì nữa, tập trung cao độ, bắt đầu phóng xuất thần thức.

Trong tầng đất đóng băng phát ra khí lạnh không ngừng tác động tới thân thể, ngay cả thần thức vừa mới thả ra, Vũ La cũng cảm giác được khí lạnh thấm sâu vào tận xương tủy, lạnh tới mức toàn thân run rẩy.

Thần thức chịu đựng rét lạnh, từ từ chìm vào tầng đất đóng băng. Hàn khí này có lực cản vô cùng đáng sợ với nguyên hồn, Vũ La chỉ xâm nhập được sâu sáu thước đã có cảm giác cật lực, đây là tình huống mà hắn chưa từng thấy qua.

Bất quá càng là như vậy, ngược lại hắn càng cảm thấy hứng thú. Hiển nhiên có một lực lượng nào đó không hề hy vọng chân tướng của tầng đất đóng băng này phơi bày ra ánh sáng.

Vũ La thôi thúc lực lượng tinh thần, nguyên hồn bạo phát, thần thức dần dần xâm nhập xuống. Đến khoảng cách sâu một trượng, lực cản này chợt tăng cường, đối kháng với thần thức Vũ La.

Vũ La mừng rỡ: xem ra đã đến nơi trọng địa, chỉ cần đột phá được lực cản này sẽ phát hiện ra bí mật đằng sau.

Hắn lại thôi thúc lực lượng tinh thần, cô đọng thần thức thành hình mũi nhọn, thình lình bạo phát, quyết đột phá cho được lực cản của hàn khí kia.

- Phụt. . .

Hắn cảm thấy thần thức của mình chợt nhẹ nhàng, nhưng hành động ngược lại càng chậm chạp hơn. Thì ra không phải hắn đã đột phá được lớp kháng cự kia, mà là chui vào sâu trong lớp kháng cự ấy.

Đây cũng giống như một cánh kỵ binh tinh nhuệ muốn đột phá phòng tuyến quân địch. Cho rằng phòng tuyến quân địch không sâu dày, chỉ cần thọc xuyên qua là có thể xông vào giữa lòng địch.

Nhưng không ngờ rằng sau khi đi vào, phát hiện thật ra phòng tuyến hết sức sâu dày, bốn phía toàn là địch, không giống như tưởng tượng của bọn họ, phía sau phòng tuyến là vùng đất trống.

Vũ La lâm vào tình cảnh nguy hiểm mà bối rối này, nhất thời hết sức cảnh giác, muốn thu thần thức lại. Nhưng hắn chợt phát hiện lực lượng hàn khí xung quanh dường như không tiến hành bao vây tiêu diệt thần thức hắn, vẫn phòng ngự bị động như trước. Dường như nó đang khuyến khích Vũ La tiếp tục tiến tới, tiếp tục tìm hiểu, để xem rốt cục Vũ La có thể đột phá được tới đâu.

Vũ La cẩn thận tiếp tục thúc giục thần thức trầm xuống, nhưng lực cản quá mức khổng lồ, hắn vừa đi tới nửa trượng, đã cảm thấy kiệt lực. Nếu như liều mạng, hắn chỉ có thể đột phá chừng một trượng.

Nhưng đến mức này cũng đã quá nguy hiểm, nếu thình lình xảy ra biến cố gì, Vũ La không nắm chắc mình có thể rút lui mà không bị thương tổn.

Vì vậy đến khoảng cách này, Vũ La bèn không tiến tới nữa, chậm rãi thu thần thức trở lại.

Lần này thử dò xét không thu hoạch được gì, Vũ La cũng không nổi giận, bởi vì hắn còn có thủ đoạn khác: Phù Cổ.

Phù Cổ vừa được thả ra, cũng lạnh tới mức run lên. Bất quá nếu Vũ La có mệnh lệnh, tiểu gia hỏa không chút do dự thi hành. Nó tiến vào tầng đất đóng băng còn linh hoạt nhanh nhẹn hơn Vũ La nhiều.

Phù Cổ mang theo ý thức của Vũ La tiến thẳng xuống dưới. Lần này lực cản của hàn khí kia không thành vấn đề đối với Phù Cổ, nó dễ dàng chui xuống mấy trăm trượng, hết sức bất ngờ xông vào trong một mảng băng sương.

Vũ La cũng cảm thấy mê man trước mắt, không đợi hắn chỉ thị, Phù Cổ nhanh chóng vô cùng xông qua khỏi mảng băng sương này. Thế giới sau đó khiến cho Vũ La có cảm giác như hai mắt mình vừa rực sáng.

Đây là một thế giới Hàn Băng xanh thẳm một màu, Phù Cổ từ trên trời rơi xuống, từ cao xuống thấp, vừa khéo có thể quan sát toàn cảnh thế giới này.

Đây là thế giới Hàn Băng khôn cùng vô tận, đủ các kết cấu Hàn Băng giống như những pho tượng điêu khắc. Dù rằng mỗi một khối Hàn Băng khổng lồ không giống rõ ràng bất cứ thứ gì, nhưng lại rất giống bất cứ thứ gì.

Mỗi một khối Hàn Băng, bất kể lớn nhỏ mỹ lệ đẹp xinh, trong suốt như ngọc bích.

Hào quang không biết từ đâu chiếu tới, khiến cho Hàn Băng càng thêm rực rỡ long lanh, say đắm lòng người. Hào quang khúc xạ qua Hàn Băng, trở thành đủ các màu sắc sặc sỡ.

Phù Cổ trắng như ngọc bạch giống như một đóa hoa tuyết trắng tinh giữa thế giới Hàn Băng xanh thẳm này, chậm rãi rơi xuống. Nếu so sánh với những khối Hàn Băng khổng lồ kia, quả thật là nhỏ bé không đáng kể.

Khối Hàn Băng nhỏ nhất cũng to như con voi, lớn nhất sừng sững giữa trời như ngọn núi.

Phù Cổ rơi xuống giữa chừng chợt múa may, hóa thành một con đom đóm màu trắng, mang theo ánh sáng mờ mờ chậm rãi phi hành trong thiên địa. Nó xuyên qua những ngọn băng sơn khổng lồ mà mỹ lệ, lướt qua những con sông băng xanh thẳm hẹp dài, giống như một sợi dây lưng bằng bảo thạch. Trong tầm mắt, trên băng nguyên xa xa xuất hiện một tòa tế đàn rất lớn.

Diện tích tế đàn này rộng tới mức khó lòng tin được.

Trong Ma Sơn ở Đông Thổ, tòa di tích thần điện hoang phế kia có diện tích hết sức khổng lồ, từng khiến cho Vũ La than thở không thôi. Nhưng tòa tế đàn này, Vũ La nhẩm tính rộng gấp bốn lần diện tích di tích thần điện kia.

Tế đàn cũng không xa hoa, thường thì tế đàn có kích thước lớn như vậy, đối tượng được thờ cúng hẳn cũng phải vô cùng cao quý. Nhưng tế đàn này có phong cách vô cùng cổ kính đơn sơ, khiến cho người ta có cảm giác rằng tế đàn khổng lồ như vậy, biểu lộ rõ ràng thân phận và địa vị của đối tượng được thờ cúng. Nhưng phong cách giản đơn chất phác như vậy chính là tính cách của đối tượng.

Tế đàn này có hình tròn, có tổng cộng chín tầng, toàn là do Hàn Băng đúc thành, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác kỳ quái, dường như Hàn Băng được đúc từ sắt thép.

Trung tâm tế đàn có một vòng tròn, trong đó có một đồ án khổng lồ, chính là đồ án mà Giản Địch đã vẽ cho Vũ La xem.

Vũ La thoáng động trong lòng, đang định thúc giục Phù Cổ tới gần xem cho rõ ràng. thình lình trên tế đàn dường như có một lực lượng đến từ ngàn xưa vừa mới thức tỉnh. Một đạo hào quang xanh thẳm phóng vút lên cao, sau đó một cỗ lực lượng toát ra khí thế hùng bá thiên hạ không thể ngăn cản, bao trùm trời đất bùng lên.

Phù Cổ thậm chí còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị cỗ lực lượng kia đẩy mạnh một cái, bay rất nhanh lui khỏi thế giới Hàn Băng, thẳng một đường trở về bên cạnh Vũ La.

Vũ La mở mắt ra, Phù Cổ mang theo cảm giác uất ức chui trở vào mi tâm hắn. Mà cỗ lực lượng kia cũng theo sát tới, khắc vào mi tâm Vũ La.

- Xèo. . .

Cỗ lực lượng kia lạnh như băng, nhưng khắc vào mi tâm Vũ La giống như thỏi sắt nung đỏ áp vào, da thịt nhất thời bốc lên một trận khói xanh.

Cỗ lực lượng kia biến mất không thấy nữa, dường như chưa từng xuất hiện qua bao giờ. Vũ La tiện tay dẫn tới một dòng nước soi thử, quả nhiên không ra ngoài dự liệu của hắn, mi tâm hiện tại đã có một ấn ký hình ngọn lửa.

Thấy ấn ký này, Vũ La không nhịn được phải phì cười, tên ngốc Giản Địch kia đã vẽ ngược ấn ký này.

Hẳn là trên lớn dưới nhỏ mới đúng.

Như vậy nhìn qua không giống như ngọn lửa chút nào, mà giống như hình một u Linh (hồn ma). Hơn nữa ở bên dưới ấn ký này còn có một đạo hoa văn mờ nhạt.

Nếu không phải là cỗ lực lượng kia khắc vào mi tâm Vũ La hết sức rõ ràng, đạo hoa văn mờ nhạt này rất dễ bị bỏ qua, ngay cả Giản Địch cũng không thấy.

Hoặc giả lúc Giản Địch thức tỉnh, ấn ký của y không hoàn chỉnh.

Một giọng nói chợt vang lên trong đầu Vũ La:

- Ủa, có chuyện gì vậy, vì sao ta cảm thấy có mầm mống của lực lượng thứ ba xuất hiện trong cơ thể ngươi?

Vũ La truyền ấn ký kia thông qua ý thức cho Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, lão quái vật này im bặt một lúc lâu, rốt cục thở dài, chậm rãi nói:

- Ta đã nhớ ra ấn ký này.

- Băng Hải U Linh, đây là ấn ký của Băng Chi Tổ Vu. Không ngờ rằng nhân vật như vậy cũng không thoát được trường đại kiếp ấy. . .

Nó than thở không thôi, lát sau lại tự giễu cợt mình vô cùng hiếm thấy:

- Có lẽ cũng chỉ có nhân vật nho nhỏ như ta, không ai chú ý tới, mới có thể tránh được trường đại kiếp ấy. . .

Tâm trạng Địa Hỏa Kim Kỳ Lân trở nên buồn bã. Lão quái vật này nhớ lại chuyện hàng vạn năm xưa, ký ức dần dần sống lại, quả thật bồi hồi thương cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.