Vu Thiên Thọ cùng Lư Niệm Vũ nhìn Chu Hoành chằm chằm:
- Tiểu tử, ngươi là người trẻ tuổi, phải rèn luyện đạo tâm thật tốt. Nếu muốn chống lại dụ hoặc bên ngoài, ngươi cũng đừng nên ăn những thức ngon như hiện tại. . .
Chu Hoành đỏ bừng mặt mũi, lấy hết can đảm tranh chấp cùng hai vị tiền bối:
- Như vậy sao được, thấy mặt có phần, các vị là tiền bối, không thể ăn hiếp vãn bối như vậy được. . .
Hai người bị y nói cho mặt già đỏ lên:
- Vậy ngươi cũng phải kính lão tôn hiền, chờ sau khi chúng ta ăn uống no đủ, lúc ấy sẽ tới phần ngươi. . .
Hướng Cuồng Ngôn vung tay lên, trước mặt mỗi người cắm một chiếc que xiên, trên đó có bốn miếng thịt hố lớn, mùi thơm ngào ngạt, mỡ chảy ròng ròng.
Vũ La cũng lấy ra một chum rượu bằng đá chuyên dùng trữ rượu trong Thiên Phủ Chi Quốc, múc cho mỗi người một chén lớn, vừa ăn vừa uống.
Thịt nướng thơm ngon, tuy rằng rượu thô nặng, nhưng có mùi vị thiên nhiên tinh khiết, phối với nhau quả thật vô cùng đặc sắc.
Tối hôm nay mọi người ăn uống thật lâu, mãi đến khi trời gần sáng mới chịu lăn ra ngủ.
Vách núi nơi bọn họ đang ở cách chân núi chừng sáu trăm trượng, sau lưng còn có một vách núi khổng lồ hơn nữa, chỗ này giống như một bình đài nằm giữa lưng chừng núi.
Ngủ ở chỗ này cũng không có hung thú nào dám tới quấy rầy, mọi người đánh một giấc say sưa đến trưa hôm sau mới thức dậy. Ánh nắng chói chang chiếu vào mông mọi người đỏ bừng bừng.
Vu Thiên Thọ còn định giả chết, lừa vài con chim ưng bay xuống bắt lấy, ăn thêm một bữa chim nướng nữa. Nhưng chim chóc ở đây nhạy cảm vô cùng, biết những người này nguy hiểm, nhất quyết không chịu tới gần bọn họ trong phạm vi ba ngàn trượng. Tính toán của Vu Thiên Thọ thất bại, khiến cho lão có vẻ buồn bực.
Lúc mọi người thu dọn, Chu Thanh Giang có vẻ như vô ý hỏi Hướng Cuồng Ngôn một câu:
- Hướng huynh, đây là núi gì vậy?
- Bôn Quỷ sơn.
- Bôn Quỷ sơn?
Vu Thiên Thọ sửng sốt:
- Ma Diễm cốc của Quỷ Lệ Danh không phải là ở trong Bôn Quỷ sơn ư?
Hướng Cuồng Ngôn máy móc nói:
- Chính phải. Sao hả, lão định đi gặp Quỷ Lệ Danh kết giao một phen ư?
Mặc dù địa vị tân nhậm Nam Hoang Đế Quân của Quỷ Lệ Danh có chút hữu danh vô thực, nhưng Vu Thiên Thọ cũng không dám trêu chọc, cười khan một tiếng:
- Cũng không phải, Vu mỗ cũng không có ý định này.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn lão một cái, lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, bọn ta không tìm tới gây phiền phức cho Quỷ Lệ Danh đã là may lắm, không cần sợ y.
Vũ La bỗng nhiên chen lời nói:
- Nghe nói sở dĩ Quỷ Lệ Danh vẫn một mực trấn giữ Bôn Quỷ sơn, là vì ở Nam Hoang có lời đồn trong Bôn Quỷ sơn có Bách Quỷ di bảo do Đại Thánh phe Ma đạo là Loạn Đạo Nhân lưu lại. Trong đó chẳng những có rất nhiều linh phù, pháp bảo trân quý, còn có một bộ vô thượng Ma thư Bách Quỷ Bôn Tiên Quyết. Nghe nói bộ Ma thư này được lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, nếu tu đến cực hạn, có thể bài trừ được gông cùm của thế giới này, mở ra cánh cửa phi thăng trở lại.
- Đáng tiếc Quỷ Lệ Danh ở Bôn Quỷ sơn nhiều năm như vậy, cũng không tìm được bảo tàng này.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn hắn một cái:
- Đúng vậy, năm xưa Quỷ Lệ Danh bị Đế Quân Thôi Xán áp chế, lúc này mới tới Bôn Quỷ sơn, sáng lập ra cơ nghiệp Ma Diễm cốc. Vốn y muốn tìm Bách Quỷ di bảo trong Bôn Quỷ sơn, sau đó khổ tu Bách Quỷ Bôn Tiên Quyết, cùng Đế Quân Thôi Xán quyết một trận tử chiến, đáng tiếc vẫn không tìm được bộ Ma thư kia, y cũng không phải là đối thủ của Thôi Xán.
Vì sao Quỷ Lệ Danh lên làm Nam Hoang Đế Quân, tất cả mọi người đều hiểu. Chức Đế Quân của y hữu danh vô thực, rất nhiều Ma tu vô cùng bất mãn với hành động cấu kết phe Chính đạo của y. Chỉ bất quá phần lớn Ma tu đèn nhà ai nấy sáng, cho nên cũng không ai đứng ra chỉ trích hành động của y.
Hai người đối thoại một phen, mọi người nghe cảm thấy vô cùng mới mẻ, chỉ có trong lòng hai người hiếu ý với nhau.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La một cái, không tiếp tục nói nữa.
Mọi người thu thập xong, liền rời khỏi sườn núi này, phi hành về phía Bắc.
Tuy rằng Nam Hoang là địa bàn của Ma tu, hơn nữa rất nhiều địa phương cũng là nơi khỉ ho cò gáy, trong vòng một năm cũng không có bao nhiêu ngày thời tiết tốt. Nhưng hôm nay mọi người vô cùng may mắn, mặt trời ấm áp dễ chịu, ngự kiếm phi hành dưới thời tiết như vậy thật sự là một chuyện khiến cho người ta khoái chí.
Đáng tiếc mới vừa phi hành không lâu, phía trước đã xuất hiện một luồng hồng quang giống như ngọn lửa.
Không biết luồng hồng quang này là pháp bảo gì, vốn đã đi ngang qua, sau đó chú ý tới mọi người lập tức vòng trở lại, bay thẳng về phía mọi người.
Đến gần mọi người mới nhìn thấy rõ ràng, giữa hồng quang kia là một tòa bình đài khổng lồ do vô số hư ảnh khô lâu tạo thành.
Trên bình đài có ba tên Ma tu thân khoác chiến giáp màu đen. Tên cầm đầu tỏ ra hùng hổ, vung đoản thương đen trong tay lên chỉ mọi người:
- Kẻ nào dám nghênh ngang trong Bôn Quỷ sơn, chẳng lẽ không biết nơi này là lãnh địa của Đế Quân sao?
Tất cả mọi người không nói lời nào, dù sao nơi này là Nam Hoang, cứ để cho Hướng Cuồng Ngôn xử lý là được.
Không ngờ Vũ La đứng ở hàng đầu không nói nửa lời, lặng lẽ không tiếng động khoát tay về phía ba tên Ma tu. Một dấu bàn tay khổng lồ ảo hóa ra, một trảo bắt lấy hồng quang kia bóp manh.
Phịch. . .
Cả người lẫn pháp bảo lập tức bị nghiền nát. Ba tên Ma tu kia không hiểu có chuyện gì xảy ra, đã chết oan chết uổng.
Chu Hoành hưng phấn không thôi:
- Muội phu, thật là uy vũ! Giết hay lắm, ha ha ha!
Những người khác cũng không có nhiệt huyết tuổi thiếu niên như vậy, nhất là Chu Thanh Giang, kể từ khi đi tới Nam Hoang, lão đã phát hiện Vũ La có cái gì không đúng.
- Vũ La, con làm sao vậy?
Vũ La cười:
- Nếu đã bị bọn chúng phát hiện, không bằng giết đi diệt khẩu. Nếu hành tung của chúng ta tới tai Quỷ Lệ Danh, hẳn sẽ rất phiền phức.
Mọi người cũng không tiện nhiều lời, gật đầu tiếp tục đi tới.
Lần trước Thượng Trảm Đạo bị bắt đi khỏi Nam Hoang, từ đó Nam Hoang Độc môn tan thành mây khói. Trước đây không lâu Lâm Tuyệt Phong lại bị người giết chết, Quỷ Lệ Danh đã ngửi thấy mùi vị không an toàn. Bình thường y vốn đa nghi, hiện tại càng thêm cẩn thận.
Vốn là Bôn Quỷ sơn hết sức rộng lớn, y cũng không hạn chế người khác ra vào, chỉ cần không tới gần Ma Diễm cốc của y trong vòng năm trăm dặm là được. Nhưng mấy ngày gần đây, y hạ lệnh phong ấn núi, rải ra rất nhiều thám tử tuần tra khắp trong Bôn Quỷ sơn.
Bọn Vũ La phi hành không bao lâu sau, lại gặp một luồng hồng quang tuần tra khác. Lần này không đợi đối phương mở miệng, Vũ La đã tiến tới giết chết ba tên Ma tu ngay tức khắc, nghiền nát cả người lẫn pháp bảo, quyết không để cho bọn chúng chạy trở về.
Nhưng Quỷ Lệ Danh đã quy định chế độ nghiêm khắc, những Ma tu tuần núi, ba người một tổ, khống chế pháp bảo đặc chế. Giữa những bình đài do hư ảnh khô lâu tạo thành cùng tổng bộ trong Ma Diễm cốc đều có trận pháp truyền âm kết nối với nhau, cứ cách nửa canh giờ sẽ báo cáo một lần.
Hai tiểu tổ tuần tra mất tích, Quỷ Lệ Danh lập tức khẩn trương lên, tức thì mở ra trận pháp hộ sơn, bao trùm cả Bôn Quỷ sơn.
Mọi người chỉ thấy hồng quang từ dưới đất dâng lên, bay lên trời không, giống như vầng dương chiếu rọi bao trùm cả Bôn Quỷ sơn, ai nấy tỏ ra bất đắc dĩ.
Trận pháp hộ sơn này không ngăn được bọn họ, nhưng nếu ỷ mạnh xông ra như vậy, nhất định sẽ bị Quỷ Lệ Danh phát hiện.
Mọi người thương lượng một chút, quyết định trước hết hạ xuống, thử nghĩ xem có biện pháp gì hay không.
Chu Thanh Giang cảm thấy dường như Vũ La đang cố ý trêu chọc Quỷ Lệ Danh. Mặc dù nói hiện tại mọi người liên thủ, thực lực coi như là san bằng Ma Diễm cốc cũng không thành vấn đề, nhưng là dù sao nơi này cũng là Nam Hoang, là địa bàn của Quỷ Lệ Danh. Một khi xảy ra xung đột, Quỷ Lệ Danh Đế Quân ra lệnh, Ma tu vô cùng vô tận đánh tới, bọn họ muốn rời khỏi Nam Hoang cũng hết sức khó khăn.