Ba tên tùy tùng đưa mắt cho nhau, ai nấy bấm pháp quyết, phóng xuất pháp bảo bay trên đầu đề phòng, tiếp cận gốc đại thụ kia từ ba hướng.
Cốc Mục Thanh theo sau bọn chúng. Vũ La vừa định theo sau. Thác Bạt Thao Thiên đã một tay bắt hắn trở về, kéo ra sau lưng mình.
Đoàn người vừa vòng qua đại thụ, lúc này mới nghe thấy tiếng run lách cách nhỏ bé vô cùng. Cho dù hiện tại đã tới gần, nếu không lắng nghe cẩn thận cũng không thể nào phát hiện.
Phía sau đại thụ vẫn là cỏ hoang rậm rạp cao đến nửa người, xanh vàng lẫn lộn, không thể thấy bên trong có những gì, chỉ có tiếng kêu lách cách quái dị, không nhanh không chậm truyền ra, tựa như là đang dụ dỗ cái gì vậy.
Ba tên tùy tùng vô cùng cẩn thận, lấy mắt trao đổi với nhau. Một tên điều khiển phi kiếm của mình là là sát đất bay tới, cắt đứt một mảng cỏ thật dài.
- Ủa, đây là. . .
Mọi người nhìn thấy thứ trong bụi cỏ, ai nấy trợn mắt thật to. Cho dù là Cốc Mục Thanh trước nay vẫn tỏ ra ung dung trấn định, lúc này cũng không khỏi biến sắc.
Trong đám cỏ không có gì đáng chú ý ấy, có một gốc cây màu xanh biếc, lá như phỉ thúy, cành như san hô, ngọn là một miếng thịt, trên đó có hai quả màu đen to bằng mắt rồng, trông như một đôi mắt.
Một tên tùy tùng vô cùng hưng phấn, vội vàng đếm lá của cây ấy:
- Sáu. . . bảy. . . Ha ha ha. Cửu Diệp Chi Quả. Cửu Diệp Chi Quả đã trưởng thành. Hay quá, thật là hay quá, đây là kỳ ngộ ngàn năm khó được.
Những loại dược liệu mà bọn chúng thu thập trước đây, Cốc Mục Thanh không thèm quan tâm, nhưng Cửu Diệp Chi Quả này, cho dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn cũng sẽ không nhịn được ra tay tranh đoạt, thứ này là tài liệu cần có của hầu hết các loại linh đan nhất phẩm trên Tu Chân Giới, hơn nữa quả của Cửu Diệp Chi Quả này đã hiện ra sắc đen, chứng tỏ đã hoàn toàn thành thục, ít nhất cũng có hỏa hầu ngàn năm. Thiên tài địa bảo bậc này, quả thật là khả ngộ bất khả cầu.
- Cẩn thận một chút, đào cả rễ của nó lên. . .
Cốc Mục Thanh dặn dò một câu, ngay cả Thác Bạt Thao Thiên cũng hưng phấn chú ý Cửu Diệp Chi Quả này, nhưng không ai phát hiện, sắc mặt Vũ La thình lình trở nên hết sức khó coi, thét lớn:
- Chạy mau!
Vũ La không phải nói “lui mau”. Nam Hoang Đế Quân đã không còn giữ phong độ mà hô lên chữ “chạy”, ý của lời này có thể thấy rằng hắn khẩn trương tới mức nào.
Mọi người sửng sốt, dù là Thác Bạt Thao Thiên cũng không hiểu được. Duy chỉ có Cốc Mục Thanh biến sắc, không thèm để ý tới Cửu Diệp Chi Quả nữa, vung tay một cái. Một đạo thần thông cuồn cuộn cuốn lấy ba tên tùy tùng, cuốn cả Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên, ngự pháp bảo nhanh chóng bay đi.
Nàng vừa bay đi, một sợi dây mây đã phóng tới trước mặt.
Cốc Mục Thanh hừ lạnh, điểm ra một chỉ, rút lấy linh phù hệ Hỏa trong phù trận Lục Đạo Kiếp của mình. Một đạo Hỏa Lôi đường kính nửa trượng cuồn cuộn bay ra, đánh trúng dây mây kia nổ ầm một tiếng tan tác.
Nhưng trên đầu, vô số dây mây vẫn đang từ gốc đại thụ kia không ngừng bay ra, thi nhau tấn công về phía bọn họ.
Một tên tùy tùng hốt hoảng kêu lên:
- Rắn!
Vô số dây mây mở mắt trừng trừng, mắt chúng đỏ ngầu vô cùng đáng sợ, không có chút cảm tình. Đại đa số rắn có hai mắt, nhưng cũng có những con có bốn, sáu, thậm chí là tám mắt.
Bốn đôi mắt đỏ ngầu nằm trên đầu rắn đen trũi, có vẻ dữ tợn khó tả bằng lời.
Vũ La tức giận kêu lên:
- Đương nhiên là rắn rồi.
Cửu Diệp Chi Quả kia trân quý vô cùng là không giả, có được ngàn năm hỏa hầu cũng không giả, nhưng quả của Cửu Diệp Chi Quả này đã sớm bị ăn mất, hai quả mà bọn chúng nhìn thấy thật ra là đôi mắt rắn.
Cửu Diệp Chi Quả này còn có một cái tên là Xà Chi. Rắn là loài máu lạnh xảo trá, nó đã nuốt Cửu Diệp Chi Quả, lại lấy đó làm mồi, dụ dỗ những con mồi khác tiến tới chịu chết. Nó chỉ cần giữ lấy Xà Chi này, không cần vất vả đi săn cũng có thể no bụng quanh năm suốt tháng.
Ngay từ đầu Vũ La đã cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Cửu Diệp Chi Quả lại có thể tự phát ra thanh âm, hơn nữa lại không có mùi thơm gì cả, chuyện này đã hết sức khác thường. Đến khi nhìn thấy trên Cửu Diệp Chi Quả này có hai quả, hắn lập tức biết rằng đây chính là một gốc Xà Chi.
Thiên địa nguyên khí như Cửu Diệp Chi Quả, muốn kết được một quả e rằng linh khí không đủ, làm sao có thể một lần kết được hai quả?
Cho dù là có thể kết hai quả, nhất định cũng sẽ cạnh tranh với nhau, quả nào thất bại sẽ chết đi.
Kiến thức của Vũ La một lần nữa lại giúp mọi người, nhưng hắn thật không ngờ lần này, canh giữ bên cạnh Xà Chi là một bầy rắn.
Cốc Mục Thanh đã phóng ra cả năm lá linh phù Ngũ Hành, trong đó một vòng sáng ngũ sắc treo cao trên đỉnh đầu nàng bảo vệ mọi người. Vòng sáng phóng xuất bốn mươi chín đạo hào quang, không ngừng xoay tròn xung quanh mọi người, giống như những lưỡi dao sắc bén, cắt đứt đám quái xà đầy trời đang xông tới, chỉ cần chúng chạm phải hào quang, lập tức đứt thành vài đoạn, máu đen bắn ra đầy trời.
Cốc Mục Thanh bảo vệ mọi người chạy ra ngoài, sắc mặt nàng trở nên hết sức khó coi:
- Không ngờ lại là hung thú ngũ phẩm Huyết Nhãn Độc Mãng, lại là một bầy đông như vậy. Không ngờ vừa mới tiến vào cấm địa Yên sơn, chúng ta đã gặp phải hung thú khó chơi tới mức này.
ở đây chỉ có hai người biết được Huyết Nhãn Độc Mãng này kinh khủng tới mức nào, ngoài Cốc Mục Thanh chính là Vũ La, những người khác kể cả Thác Bạt Thao Thiên, thậm chí chưa từng nghe qua cái tên Huyết Nhãn Độc Mãng.
Sắc mặt Vũ La cũng khó coi chẳng khác gì Cốc Mục Thanh, ở tiền kiếp, Vũ La từng xâm nhập vài khu cấm địa ở Nam Hoang, từng biết loài Huyết Nhãn Độc Mãng này lợi hại tới mức nào. Dù là Vũ La lúc ấy cũng phải tốn hao công sức một phen mới chém giết sạch sẽ bầy quái xà. Hiện tại. . .
Từ lúc nguy hiểm ập tới, Vũ La vẫn nhìn chằm chằm vào Cửu Diệp Chi Quả nọ. Dường như trong mắt hắn. Huyết Nhãn Độc Mãng không tồn tại, bởi vì hắn biết nguy hiểm chân chính nằm ở chỗ nào.
Nơi này vốn là rừng rậm dày đặc, hiện tại vô số Huyết Nhãn Độc Mãng chộp xuống tấn công, đã hoàn toàn che lấp cả ánh mặt trời.
Càng ngày càng nhiều Huyết Nhãn Độc Mãng sáu mắt, tám mắt tấn công. Cốc Mục Thanh vô cùng lo lắng. Trên mặt đất, thi thể Huyết Nhãn Độc Mãng đã chồng chất cao như núi, máu chảy thành sông lặng lẽ không tiếng động. Máu loài quái xà này chỉ cần rời khỏi thân thể chúng, chảy ra ngoài không quá năm bước lập tức bốc hơi, hóa thành một mảng sương mù màu đỏ máu, quay xung quanh bọn Cốc Mục Thanh. Mà trong sương mù này, thỉnh thoảng có một đạo khói độc hình mãng xà lóe lên rồi biến mất.
Khói độc của máu Huyết Nhãn Độc Mãng chính là thứ kịch độc, kẻ bị trúng hẳn phải chết. Cho dù là người tu chân, nếu bị quá nhiều khói độc này xâm nhập vào cơ thể, cũng khó lòng giữ mạng.
Huyết Nhãn Độc Mãng trên đầu mọi người càng ngày càng nhiều, trong lòng Cốc Mục Thanh hiện tại mâu thuẫn tới cực điểm. Nếu giết quá nhiều Huyết Nhãn Độc Mãng, khói độc vây khốn mọi người sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng nếu không giết, để bầy Huyết Nhãn Độc Mãng này tới gần, mọi người lập tức sẽ trở thành mồi trong miệng chúng.
Cốc Mục Thanh nghiến răng một cái, thầm niệm pháp chú. Vòng sáng trên đầu nàng phun ra một luồng sáng ngũ sắc, ngưng kết thành một quả lôi cầu chiếu sáng hào quang ngũ sắc. Cốc Mục Thanh khẽ điểm, lập tức lôi quang vô tận ầm ầm bắn ra, chỉ là lần này, bắn nát đôi mắt của bọn Huyết Nhãn Độc Mãng thành từng mảnh vụn.
Những tia lôi quang ngũ sắc này tiến vào mắt đám Huyết Nhãn Độc Mãng, thình lình lôi quang bành trướng, thể tích nở lớn gấp mấy lần, chỉ tạm ngừng một lúc, sau đó là một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đám Huyết Nhãn Độc Mãng có bốn mắt, sáu mắt, tám mắt cũng bị nổ tan xương nát thịt, cây cối xung quanh cũng bị san bằng. Ánh mặt trời trên đầu chiếu xuống, khói độc vây khốn mọi người nhất thời tiêu tan đi không ít.
Cốc Mục Thanh hừ lạnh, thình lình thân hình nàng bắn ra thần quang, một đạo Thần Phù hư ảo lộ ra trên thân nàng, chậm rãi dâng lên như núi cao.
Thiên La Địa Võng.