Lư Niệm Vũ có chút đau lòng lấy ra một chiếc hộp ngọc to bằng bàn tay, mở ra trong hộp cũng không phải là rỗng, mà có hai khối ngọc thạch trên dưới có sáu mươi lỗ hổng hình bán cầu, lúc đóng hộp lại tạo thành hình cầu vừa khít.
Trong sáu mươi lỗ hổng chỉ còn một nửa có hoàn thuốc, thuốc này được sáp bọc kín lại.
Tất cả mọi người đều biết Lư Niệm Vũ là bậc trưởng giả trung hậu, trước kia lúc lão cho đan dược mọi người chưa từng lộ ra vẻ mặt thế này, có thể thấy được đan dược này bất phàm tới mức nào.
Chu Thanh Giang biến sắc hỏi:
- Phải chăng là Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan danh chấn Trung Châu của Lư tiên sinh?
Nghe nói Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan có thể cải tạo Cửu Cung, hàm chứa một lượng linh nguyên rất lớn, thậm chí có người xếp nó là Trung Châu đệ nhất linh đan.
Đối với tu sĩ, Cửu Cung quan trọng cũng như Đan Điền đối với võ giả. Nếu như bị hủy, sau này sẽ không có cách nào tu luyện được nữa. Nhưng Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan có thể nghịch thiên mà đi, có thể thấy thần diệu tới mức nào.
Lư Niệm Vũ gật đầu nói:
- Chính là Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan. Lão già ta cũng chỉ có thể luyện thành một lò đan dược này, hôm nay chỉ còn lại bấy nhiêu, ngoại trừ tác dụng cải tạo Cửu Cung ra, còn có thể cung cấp rất nhiều linh nguyên, mọi người chia ra đi.
Vũ La khinh thường:
- Vì sao chỉ luyện được một lò? Sau khi trở về, ta sẽ cho lão một đống dược liệu đỉnh cấp, lão muốn luyện bao nhiêu lò Cửu Chuyến Thiên Nguyên Đan mà không được?
Mọi người không biết nói gì, Lư Niệm Vũ hết sức vui mừng:
- Đây là ngươi nói đó, sau này nhớ giữ lời.
Vũ La dở khóc dở cười:
- Ta không giữ lời với lão khi nào?
Mọi người chia Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan ra, mỗi người một viên ngậm vào dưới lưỡi. Quả nhiên linh nguyên sinh ra liên tục không dứt, mênh mông cuồn cuộn như nước chảy Trường Giang.
Mọi người dùng cả tay chân trèo lên, rất nhanh đã vượt qua ba ngàn trượng nữa. Đến nơi này, Cửu Chuyên Thiên Nguyên Đan trong miệng đã tiêu hao một nửa. Mọi người căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục leo lên.
Sau hai ngàn trượng, Cửu Chuyển Thiên Nguyên Đan của mọi người đã hết.
Lư Niệm Vũ đang muốn phát thêm cho mọi người, chợt thấy Chu Thanh Giang khoát tay:
- Không cần lãng phí. . .
Lão chỉ xuống dưới:
- Các ngươi xem. . .
Mọi người cúi đầu nhìn xuống, dưới chân cách đó không xa, tất cả quái xà màu đen khổng lồ bên dưới đang uốn éo thân mình, không ngừng vươn chín đầu ra, nhìn bọn họ với vẻ tham lam. Nhưng chúng lại kiêng kỵ thứ gì, thủy chung không dám đi lên.
- Ủa. . .
Mọi người há hốc mồm:
- Chúng ta bò lâu như vậy vẫn còn ở vị trí ba ngàn trượng ư?
- Xương sống chọc trời này có hơi cổ quái, nếu chúng ta mượn vào ngoại lực, dù chỉ một trượng cũng không thể bò lên.
Mọi người vô cùng thất vọng, nhưng con đường thông thiên đang ở dưới chân, không ai chịu bỏ cuộc, cho nên tất cả đành cố gắng bò lên.
Qua năm trăm trượng sau, trưởng lão La Phù sơn khoát tay:
- Ta không lên được nữa, ta ở lại đây chờ các vị, hiện tại không còn sức lực cử động nữa rồi.
Vũ La tiện tay lấy một sợi xích ra, buộc lão treo trên gai xương. Trưởng lão La Phù sơn yếu ớt chắp tay cảm tạ:
- Đa tạ.
Lão buông tay ra, chỉ có thể dựa vào xích sắt treo trên gai xương, thật sự là không thể cử động được nữa.
Ngoại trừ Vũ La ra, mọi người ở đây tu luyện ít nhất cũng đã sáu trăm năm. Trong thời gian sáu trăm năm này, chưa từng có cảm giác hao hết sức lực, thân thể như bị vắt kiệt như vậy.
Nhưng hôm nay, trên xương sống chọc trời này, cảm giác tưởng chừng như đã quên mất trở lại. Nếu không phải là mọi người đạo tâm kiên định, hẳn ba ngàn trượng cũng không leo nổi.
Hiện tại có người bỏ cuộc, chuyện này lập tức lây lan giống như ngáp vậy.
Nếu như trưởng lão La Phù sơn cố gắng leo tiếp, mọi người cùng leo, những người khác cũng sẽ cắn răng kiên trì không bỏ cuộc. Nhưng sau khi xuất hiện người đầu tiên bỏ cuộc, không quá trăm trượng nữa, người thứ hai bỏ cuộc đã xuất hiện, lần này là trưởng lão Long Hổ Sơn.
Vũ La cũng thu xếp cho lão, sau đó mới tiếp tục bò lên cùng mọi người.
Mục Tuyền Dương thấy vậy âm thầm gật đầu. Nếu so với liên minh thầy trò Trịnh Tinh Hồn không để ý tới sống chết của đồng minh, Vũ La thật sự quá trung hậu.
Kế đó, trưởng lão Côn Luân sơn cũng không được, kế nữa là Mục Tuyền Dương.
Tới khoảng cách hai ngàn trượng sau, bên cạnh Vũ La chỉ còn lại Hướng Cuồng Ngôn.
Bò thêm trăm trượng nữa, Vũ La cũng phải thở dốc, sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn trắng bệch, giống như bị mất máu quá nhiều. Lão chợt khoát khoát tay:
- Lão tử không leo nữa. Đến nơi này ta vẫn còn kém ngươi một chút, ta biết lai lịch của ngươi, ta sẽ không phân cao thấp với ngươi lần này, lộ trình còn lại mình ngươi bảo trọng đi thôi.
Hướng Cuồng Ngôn tự giật một sợi xích buộc mình lại, hiển nhiên còn có dư lực.
Vũ La cảm thấy có chút đáng tiếc:
- Đây chính là con đường thông thiên, không kiên trì đến cuối cùng, làm sao lão có thể cam lòng?
- Nói thừa. . .
Hướng Cuồng Ngôn nói:
- Con đường thông thiên cái rắm, những lời của những lão già kia nói ra ngươi cũng tin sao? Nếu thật là con đường thông thiên, vì sao lại là xương sống của Ma Long, tại sao có những vật ô uế như quái xà?
- Một mình ngươi lên đi, lên đó tìm hiểu cũng tốt. Ta thật sự không cử động được nữa, ta ở lại đây điều tức nghỉ ngơi, tiếp ứng mặt sau cho ngươi.
Vũ La suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Chờ ta trở lại.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La từ từ leo đi lên, cuối cùng biến mất trong sương mù trắng.
Vũ La quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trắng xóa một mảnh, không còn thấy Hướng Cuồng Ngôn đâu nữa. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ phát hiện phía trên cách đó không xa, dường như có lẽ đã là cuối xương sống chọc trời.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: quả nhiên là như vậy, xương sống chọc trời này không có chiều dài cố định, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để chọn ra một người cuối cùng duy nhất mà thôi.
Hai chân Vũ La đạp mạnh vào gai xương, ung dung bay lên, nháy mắt xuyên qua khoảng cách cuối cùng, vững vàng đặt chân lên đỉnh xương sống chọc trời.
Trên đó cũng không có gì kỳ lạ, vốn Vũ La cho rằng trên này hẳn phải là xương đầu rồng, nhưng hiện tại xem ra dường như Ma Long này cũng bị người ta chém đầu, không thấy đầu rồng đâu, mặt cắt ngang trên đó bằng phẳng, ở giữa còn có một cái lỗ hổng trông như giếng sâu.
Vũ La cúi đầu nhìn xuống giếng, chỉ thấy trắng xóa một màu, ngẩng đầu nhìn lên là bóng tối vô tận.
- Đây chính là con đường thông thiên ư?
Vũ La nghi hoặc:
- Thiên ở nơi nào?
Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, dường như “thiên” muốn chứng minh sự hiện hữu của mình, trên đầu Vũ La dần dần sáng lên. Ngôi sao đầu tiên xuất hiện, theo đó càng ngày càng nhiều ngôi sao khác xuất hiện trên nền trời tối đen như mực.
Nhưng ngay sau đó, một đạo khí tức mà Vũ La cảm thấy quen thuộc dần dần thẩm thấu ra. Dường như hư không trên đầu hắn phá ra một vết nứt.
Cương phong?
Vũ La đã sớm cảm thấy Bắc Cương có cái gì không đúng, hắn cho là Bắc Cương có liên lạc với thế giới thần bí kia, hiện tại nhìn qua dường như không đơn giản như vậy.
Bắc Cương ăn thông với Tinh Hải kia, cương phong từ Tinh Hải thổi tới, cũng giống như thế giới dưới lòng đất.
Hiện tại Vũ La trực tiếp đối mặt với cương phong, hơn nữa cương phong nơi này dường như hùng mạnh khác thường, khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Hắn đứng yên trên xương sống chọc trời trong chốc lát, trên đầu ở nơi xa không biết, ánh sáng của một ngôi sao bùng lên rồi biến hóa, từ ánh sáng vàng chuyển thành xanh lam.
Mà cảm giác không thoải mái của Vũ La, cũng theo biến hóa của tia sáng kia trở nên càng ngày càng mãnh liệt
Chỉ trong thoáng chốc, trong Tinh Hải, ngôi sao vốn không có gì nổi bật này cũng đã trở thành ngôi sao sáng nhất, dường như cũng là ngôi sao gần Vũ La nhất.
Theo ánh sao kia khuếch tán, từng vầng sáng màu xanh lam nổ tung, dao động lực lượng hùng mạnh, Vũ La chợt bừng tỉnh ngộ: thì ra là lực lượng hệ Lôi.
Trong cương phong trộn lẫn lực lượng hệ Lôi, chẳng trách nào Vũ La cảm thấy không thoải mái.